Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 147: Em là vợ anh




"Không cần!" Mục Tư Viễn giơ tay cắt ngang lời Mục Sơ Hàn muốn nói.

"Tư Viễn." Mục Phong Minh bước ra. "Con biết tính tình em gái con mà, trước giờ nó toàn nói những lời vô tâm, không biết suy nghĩ, con hà tất phải so đo với nó!"

Mục Tư Viễn cười lạnh lùng. "Con không hề so đo!"

Ánh mắt anh nhìn Mục Sơ Hàn, thực ra là có ám chỉ điều gì khác: "Tất cả người nhà họ Mục, tốt nhất nên nước sông không phạm nước giếng, mọi người sống yên ổn với nhau, bằng không đừng trách tôi trở mặt!" Anh ôm Hoan Hoan Nhạc Nhạc, lại gọi: "Bảo Bảo, chúng ta đi!"

Anh nói đi là đi luôn.

"Tư Viễn!"

Mục Phong Minh vội vàng gọi anh lại, cây ba - toong rơi cả xuống đất.

Cố Bảo Bảo nhìn ông lại nhìn Mục Tư Viễn, lập tức đuổi theo.

"Tư Viễn."

Cô kéo anh lại, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Ăn cơm xong rồi hẵng đi."

"Da mặt đã xé rách cả rồi còn ăn uống gì nữa?"

Cố Bảo Bảo đành phải xoay lại chào Mục Phong Minh rồi hấp tấp đi theo anh.

Trái tim trẻ con rất mẫn cảm, huống hồ là hai đứa bé thông minh như Hoan Hoan Nhạc Nhạc!

Chúng đều nhìn ra tâm tình ba mẹ không tốt, cho nên ngồi im trên xe.

Bất chợt tâm tình tốt của ba quay lại, còn nhìn chúng cười nói: "Hôm nay cô giúp việc nhất định chưa làm cơm cho chúng ta rồi, hay cả nhà cùng ra ngoài ăn nhé được không?"

Hoan Hoan còn chưa biết nói gì thì Nhạc Nhạc đã giơ tay: "Vâng, ba thật tốt!"

Mục Tư Viễn tiếp tục hỏi: "Vậy Hoan Hoan Nhạc Nhạc muốn ăn gì nào?"

"Pizza!"
[di3n=d@n+Le3-qUy*dn:]
Lần này Hoan Hoan đoạt lời trước. Nhạc Nhạc gật đầu.

Được rồi, pizza thì pizza, yêu cầu của bé không cao đâu!

Bầu không khí trong xe lại trở nên náo nhiệt.

Cố Bảo Bảo mỉm cười nhìn bọn họ.

Nếu anh đã đổi đề tài, cố gắng không để bọn trẻ lưu lại ám ảnh trong lòng thì sao cô còn phải giữ gương mặt khổ sở nữa?

Ăn xong, bọn họ lại đến sân chơi gần đó chơi một lúc.

***

Sau khi về nhà tắm rửa sạch sẽ, bọn trẻ con đều mệt mỏi nên ngủ say.

Cố Bảo Bảo bỏ quyển truyện xuống, nhìn đồng hồ mới chỉ tám rưỡi.

Trước đó anh một mực ngồi trong thư phòng xử lý công việc, chắc bây giờ vẫn còn trong đó!

Cô than nhỏ, nhẹ nhàng đi đến phía trước cửa sổ.

Những ngôi sao trên bầu trời đêm nay rất đẹp, trong vườn hoa yên tĩnh u nhã, có một người ngồi một mình trên xích đu.

Cô tập trung nhìn kỹ thì thấy đó là anh.

Bóng anh trông có vẻ cô đơn, trái tim cô khẽ đau nhói.

Có phải cô làm chưa tốt mới khiến anh lựa chọn ngồi u sầu một mình?

Cô nhẹ nhàng ra đó nhưng không dám tới gần: "Anh Tư Viễn."

Anh xoay đầu lại, khẽ mỉm cười: "Hai đứa ngủ rồi à?"

"Qua đây nào!"

Xác định anh thật sự cần cô, cô mới cười gật đầu, ngồi vào lòng anh.

"Anh Tư Viễn."

Cô vuốt ve trái tim anh hỏi: "Có phải anh không vui vì chuyện hôm nay?"

"Đều tại em không tốt, không thể hòa giải tốt quan hệ của anh với Sơ Hàn!"

Anh tiếp lời cô: "Em biết là tốt rồi!"

Cô tưởng anh đang trách mình, nào ngờ lại phát hiện ý cười trong mắt anh.

"Anh Tư Viễn?"

Mục Tư Viễn bóp mũi cô. "Em đó, thật ngốc quá! Bị người ta ức hiếp lên tới đầu rồi còn không biết đánh trả sao?"

"Em..."

Cô ngượng ngùng cúi đầu, ngập ngừng nói: "Dẫu sao đó cũng là em gái anh, em..."

"Nó là em gái anh."

Mục Tư Viễn hiểu ý cô, nói tiếp: "Cho nên em là chị dâu của nó! Người ta không phải nói chị dâu như mẹ à? Sao em không lấy ra chút tư thái để dạy bảo nó?"

Dạy bảo cô ấy?

Cô lắc đầu không chút suy nghĩ.

Cô chỉ cầu mình và Sơ Hàn sống yên ổn với nhau, cô có thể dạy bảo cô ấy được sao?

"Vì sao lại lắc đầu?"

Anh nhìn cô như hận không thể biến sắt thành thép.

Cô khổ sở nhíu mày: "Em không dạy bảo người bao giờ, với lại... em nào dám dạy bảo cô ấy? Cô ấy có thể sống hòa bình với em thì em đã cám ơn trời đất rồi!"

Đây là lời thật lòng của cô. Tuy cô lớn hơn Sơ Hàn hai tuổi nhưng từ nhỏ đến lớn cô toàn bị Sơ Hàn lớn tiếng bắt nạt, hai người chưa từng sống tốt với nhau.

Ngẫm lại thái độ của Sơ Hàn với Trịnh Tâm Du thì hai người đó như chị em tốt vậy.

"Anh Tư Viễn."

Nghĩ tới đây, cô lại có chút áy náy: "Em xin lỗi. Em sẽ không cầu người nhà anh thích em nữa, cũng sẽ không gây thêm phiền phức đến cho anh!"

Mục Tư Viễn mím môi bất đắc dĩ.

Anh nói với cô nhiều như vậy chẳng lẽ chỉ vì một câu nói này của cô?

"Bảo Bảo! Em nghe anh nói đây!"

Hôm nay anh nhất định phải cho cô thấy rõ thái độ của mình, bằng không về sau cô sẽ còn tiếp tục chịu đựng bị người khác ức hiếp mà không dám nói!

"Không phải em không dạy bảo được người ta mà là em không tự tin với bản thân có đúng không?"

Cô hơi sững sờ.

Suy nghĩ kỹ thì lời anh lại có chút đạo lý.

"Anh hỏi em, nếu hôm nay người bị bắt nạt là anh, em có đứng ra không?"

Câu hỏi trực tiếp thật!

Cô cười, hỏi ngược lại: "Anh nói em có thể không?"

Anh nghiêm túc gật đầu: "Em nhất định sẽ. Dù là anh hay Hoan Hoan Nhạc Nhạc, em đều sẽ đứng ra!"

Vuốt lại mái tóc rối xù của cô, anh dịu dàng nói: "Khi đó em sẽ liều lĩnh xông lên giúp bọn anh ngăn cản thương tổn. Em biết mình là vợ anh, là mẹ của Hoan Hoan Nhạc Nhạc cho nên cảm thấy đó là lẽ đương nhiên."

Anh phân tích rất đúng, cô gật đầu, lại hỏi: "Chẳng nhẽ em không nên làm vậy?"

Anh mỉm cười: "Ý anh là em không thể chỉ vào những lúc đó mới ý thức được thân phận của em, em luôn phải nhớ kỹ thân phận mình là ai!"

"Thân phận của em!"

Cô có thân phận gì?

Thân phận của cô với điều anh nói thì có quan hệ gì!

Thấy bộ dạng hoang mang của cô là biết cô còn chưa nghĩ thông suốt.

"Em đó!"

Anh đành phải nói: "Bây giờ thân phận quan trọng nhất của em là vợ chưa cưới của Mục Tư Viễn, thiếu phu nhân nhà họ Mục, nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Mục!"

A!
d_Đ=>Lee...q[U]y...đ[Ô]n
Hóa ra anh nói tới việc này?

Mặt cô phiếm hồng nhưng vẫn nghi hoặc.

Thân phận như thế có quan hệ gì với câu nói trước đó của anh?

"Em ngốc thật hay giả vờ vậy?"

Mục Tư Viễn cuống cuồng. "Em có thân phận như vậy thì khi ở nhà họ Mục không thể để ai bắt nạt được! Nếu có người không tôn trọng em thì em hãy lấy dáng vẻ của thiếu phu nhân ra, em hiểu chưa?"

Lấy dáng vẻ của thiếu phu nhân!

Nghe anh nói mà như đang nghe lời thoại trong phim truyền hình cổ trang vậy!

Cô cười khúc khích: "Anh Tư Viễn, giờ là thời đại nào rồi mà anh còn nói như vậy?"

Cô vòng tay qua cổ anh: "Anh Tư Viễn, em không cần, em chỉ cần có thể chung sống với anh, Hoan Hoan Nhạc Nhạc là đủ rồi."

Lời cô thật khiến người ta dở khóc dở cười, lại khiến người ta cảm thấy thân thiết.

Anh không còn lời nào để nói: "Nếu có người phụ nữ nào đến quấy rầy anh, em cũng phải dùng thân phận của mình đuổi bọn họ ra khỏi cửa biết không?"

Nghe vậy, trong ánh mắt cô xẹt qua một tia lo ngại.

"Anh Tư Viễn."

Cô không chắc chắn hỏi lại: "Anh nói... Từ nay về sau, em có thể... sử dụng độc quyền thân phận này?"

Đây là điều từ trước đến nay cô không dám nghĩ.

Sự dè dặt của cô khiến anh yêu thương. "Chẳng lẽ em muốn chia sẻ chồng em với người phụ nữ khác?" Anh hỏi ngược lại.

Cô lập tức lo lắng lắc đầu, cô không muốn chút nào.

Thấy được lo lắng trong mắt cô, cuối cùng anh cũng nở nụ cười.

"Vậy là được rồi! Về sau em phải luôn ghi nhớ, em là vợ của Mục Tư Viễn, không thể để kẻ khác bắt nạt em, cũng không thể để người phụ nữ khác đến quấy rầy anh, hiểu chưa?"

Cô gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Anh vỗ lên đầu cô: "Vậy bây giờ em nói câu này đi - Mục Tư Viễn là của tôi, tôi là vợ của Mục Tư Viễn!"

Nói câu này?!
Cô há hốc mồm, còn chưa kịp thốt ra thì mặt đã đỏ bừng.

Nói thầm trong lòng là được rồi, sao còn phải nói ra!

"Anh Tư Viễn..."

Cô thương lượng với anh: "Em hiểu rồi mà, đừng bắt em nói có được không?"

"Nhất định phải nói."

Anh rất khăng khăng: "Còn phải nói liên tục ba lần."

Như thế thì bé con mơ mơ hồ hồ này mới nhớ kỹ được!

Cô le lưỡi, xem ra cô trốn không thoát rồi!

Thế là cô buộc phải nói từng câu từng từ: "Anh Tư Viễn... là... của..."

Kỳ quái, mấy từ đằng sau càng nói tim cô càng đập nhanh hơn, cuối cùng thành ra lắp bắp: "Tôi là... vợ của anh ấy!"

Không biết làm sao, câu tiếp theo cô đành ăn bớt.

Anh nhíu mày: "Không được, nói nhỏ quá, nói lớn chút nữa!"

Cái gì hả!

Cô kháng nghị lại bị ánh mắt anh gạt bỏ.

Cuối cùng cô phải nói lại: "Anh Tư Viễn là của tôi, tôi là vợ... anh ấy!"

Lần này thuận miệng hơn nhiều.

Khóe môi Mục Tư Viễn nhếch lên: "Lặp lại lần nữa, đến khi nào em hết lắp bắp mới thôi!"

Thấy vẻ mặt không tình nguyện của cô, anh còn nói: "Trừ phi trong lòng em không muốn như vậy, em không yêu anh nên em mới không muốn nói."

Gì đó!

Uy hiếp người khác!

Cô không đếm xỉa đến nữa, hít sâu một hơi: "Anh Tư Viễn là của tôi, tôi là vợ anh ấy!"

Như thế lớn rồi chứ!

Dưới bầu trời đêm yên tĩnh, giọng nói cô vang vọng khắp vườn hoa, có lẽ ngay cả người giúp việc trong biệt thự cũng nghe thấy.

Anh lúc này mới mỉm cười hài lòng: "Tạm được. Sau này đã biết phải làm gì rồi chứ?"

Cô gật đầu, mặt đỏ bừng.

Anh cười yêu chiều: "Về sau nếu còn có người bắt nạt em, em hãy lẩm nhẩm những câu này trong lòng, sau đó nhất định phải đánh trả, không thể nén giận, hiểu chưa?"

Hiểu rồi!

Nhưng thế không phải cổ vũ cô làm một người phụ nữ đanh đá à?

Còn có người đàn ông như vậy nữa ư!

Tuy nhiên trong lòng cô sao lại thấy ngọt như mía lùi thế này?

"Anh Tư Viễn!"

Anh đã nói xong lời muốn nói, giờ đến lượt cô.

"Hôm nay chúng ta cứ bỏ về như vậy, chú Mục nhất định rất đau lòng."

Anh hừ mũi: "Ông già bảo anh về gặp người đàn bà kia, tất nhiên sẽ ngờ đến kết quả ấy! Như thế cũng tốt, sau này ông ấy sẽ không để anh về nữa, anh cũng không muốn chạm mặt bà ta!"

Không về nữa?

"Nhưng chú Mục nói, đó là đất của tổ tiên nhà họ Mục, anh phải về kế thừa!"

Ngẫm lại cũng rất có lý, mảnh đất của tổ tiên nhất định phải truyền cho con cháu, không thể vô duyên vô cớ để trống không được!

Mục Tư Viễn cũng biết, tạm thời không nói lời nào, nghiêng đầu nhìn ngôi biệt thự ở phía sau.

"Anh Tư Viễn, anh làm sao thế?"

Cô lo lắng hỏi.

Anh lắc đầu: "Bảo Bảo, em có biết vì sao anh muốn ở lại căn biệt thự này không?"

Ngôi biệt thự này đã có hơn hai mươi năm, thiết kế hay thời thượng cũng không bằng những biệt thự bây giờ. Nhưng anh vẫn kiên trì ở lại, còn bảo cô và bọn nhỏ qua ở cùng.

Bởi vì...

"Đây là ngôi biệt thự mà mẹ để lại cho anh!" Anh nói.

Cô có hơi giật mình: "Bác gái?"

Anh gật đầu, trên gương mặt hiện lên nụ cười đau buồn: "Mẹ anh khi đó đã biết ông già sẽ lấy vợ mới, bà sợ anh bị mẹ ghẻ ức hiếp cho nên dùng tiền để dành của mình mua cho anh. Bà sợ con trai mình phải chịu uất ức, có ngôi nhà này rồi chí ít sẽ không đến mức là không có chỗ ở cố định!"

"Hơn nữa giá trị của căn nhà được tăng lên, nếu tương lai anh cần dùng tiền có thể đem nó đi bán."

Cố Bảo Bảo gật đầu. "Bác gái suy nghĩ thật chu đáo."

"Nhưng anh Tư Viễn, chú Mục sẽ không để anh chịu uất ức đâu đúng không?"

Chẳng những không để anh chịu uất ức, còn giao cả tập đoàn Mục Thị lại cho anh.

Sắc mặt Mục Tư Viễn phức tạp, hỏi ngược lại: "Anh biết mẹ anh luôn phù hộ cho anh, bà khiến người đàn bà kia sinh con gái, nếu bà ta sinh con trai, tình hình bây giờ của anh thế nào, ai mà biết?"

Cố Bảo Bảo nghe xong vô cùng lo sợ.

Cổ Tín Dương chỉ là một việc nhỏ, còn việc tranh quyền chân chính giữa anh em con nhà giàu cô mới chỉ thấy được trên TV.

Nghĩ đến những khả năng đó có thể xảy ra trên người anh, trái tim của cô lại bị treo lên.

"Anh Tư Viễn, anh đừng nói vậy, sự việc đã định sẵn rồi, vị trí của anh không ai có thể chạm vào!"

Cô nói nghiêm túc: "Hơn nữa, nói đến chuyện năm đó, chú Mục vẫn cảm thấy có lỗi với anh. Chú ấy đối tốt với Hoan Hoan Nhạc Nhạc như thế, có lẽ một nửa nguyên nhân là muốn đền bù cho anh đấy."

"Đền bù?"

Anh lặp lại, không nhịn được hỏi: "Nếu đã lưu lại vết thương, sau khi đền bù rồi thì vết thương đó có thể lành lại được sao?"

Giọng điệu của anh như đang nói một mình, lại như đang hỏi cô.

"Anh Tư Viễn."

"Có những vết thương sẽ không thể lành lại, nhưng chúng ta có thể lựa chọn quên nó đi."

Trong mắt anh cất chứa cả nỗi buồn và sự áy náy.

Anh vòng tay ôm lấy cô: "Vậy những vết thương anh tạo ra cho em đâu? Em có thể quên sao?"

Nước mắt như được gió xuân thổi bay, mang theo hơi ấm hạnh phúc.

Cô đặt tay lên ngực, trịnh trọng nói cho anh biết: "Những vết thương đó không phải đã bị quên lãng, chúng có thể khỏi hẳn, hơn nữa còn đang lành miệng."

"Bảo Bảo!"

Anh ôm chặt cô vào lòng.

"Cám ơn em!"

Cô lắc đầu: "Anh Tư Viễn, anh thử đi, anh cũng có thể làm được."

Anh cũng có thể?!

Anh cười khổ lắc đầu lại gật đầu: "Anh cũng không biết có được hay không. Nhưng vì em, anh sẽ thử."

"Thật chứ?"

Cô ngẩng lên, vui vẻ nhìn anh.

"Thật!"

Anh cam đoan. Sau đó cúi đầu hôn lên trán cô, ghi dấu lời thề của anh.

***

Đêm đã khuya, bên trong biệt thự nhà họ Mục, phòng của chủ trên tầng ba vẫn sáng đèn.

Sau khi Mục Tư Viễn nổi giận đùng đùng bỏ đi, Mục Phong Minh cũng rời khỏi biệt thự.

Cả căn nhà lớn như vậy chỉ còn nhóm người giúp việc và hai mẹ con Mục Sơ Hàn.

Lúc này, Mục Sơ Hàn vẫn đang bực tức trước mặt mẹ: "Mẹ, mẹ cứ để mặc anh lấy người phụ nữ bán mỳ vằn thắn kia à?"

Mẹ Sơ Hàn bị cô ta làm cho nhức đầu. "Con đừng nói nữa!"

Bà ta khoát tay, ý bảo con gái mau về phòng đi.

"Mẹ!"

Mục Sơ Hàn sao có thể bỏ qua đơn giản thế: "Mẹ nghĩ cách đi!"

"Mẹ có thể nghĩ ra cách gì?"

Mẹ Sơ Hàn đỡ trán, bất đắc dĩ nói: "Ba con hôm qua đã cảnh cáo mẹ, không được đi tìm con bé kia gây phiền phức nữa, mẹ dám làm trái ý ba con sao?"

"Mẹ không muốn nó vào cửa là vì mẹ xem thường nó. Mẹ không hiểu, con lớn lên từ bé với nó mà làm sao lại ghét nó đến thế?"

"Bởi vì cô ta làm người khác chán ghét!"

Mục Sơ Hàn oán hận: "Mẹ xem đi, đáng nhẽ anh và chị Tâm Du là một đôi, chính vì cô ta chen vào mới bị chia rẽ!"

"Tâm Du?"

Mẹ Sơ Hàn lắc đầu: "Ngược lại mẹ chẳng thấy anh con có thể có gì với nó! Được rồi, được rồi, con mau đi ngủ đi, đừng quấy rầy mẹ!"

Bà ta biết rõ chính mình, nói là xem thường Cố Bảo Bảo nhưng trong lòng thực ra lại ghen ghét nhiều hơn.

Ghen ghét vì cô có thể nhận được dây chuyền của tổ tiên truyền lại, hơn thế còn sinh ra được hai đứa con trai.

Còn trong lòng con gái bà ta nghĩ gì, bà a có thể đoán được một ít, nhưng bà ta không có hứng thú làm những chuyện ấu trĩ với con gái.

"Mẹ, con biết ngay mẹ không thương con gì hết! Hừ!"

Mục Sơ Hàn giậm chân, xoay người chạy đi.

Mẹ không giúp cô ta thì cô ta tự có cách!

Cô ta lấy điện thoại gọi cho Trịnh Tâm Du.

Một tiếng sau, chiếc xe thể thao mui trần phóng thẳng đến cửa quán bar Lucy.

Thời điểm lúc này đã rất muộn nên trên phố cũng không còn chỗ đỗ xe, chỉ còn mỗi vị trí này trống.

Nói là chỗ trống cũng chỉ là khe hở giữa xe máy và một chiếc xe con có rèm mà thôi, hoàn toàn không thể đỗ được.

Nhưng Mục Sơ Hàn lại không thấy thế.

Cô ta lao thẳng xe vào gạt bay chiếc mô tô màu xanh nhạt ra mấy mét, sau đó gượng gạo đỗ xe lại!