Anh đưa cô về tiệm, giờ này tiệm mỳ đã đóng cửa nhưng tầng hai vẫn sáng đèn.
Ba mẹ nhất định đang chờ cô.
"Em lên gác đây."
Cô mỉm cười, bỗng bị anh kéo lại: "Không cho anh một nụ hôn chúc ngủ ngon sao?"
Anh cúi người chuẩn bị hôn lên môi cô.
"Anh Tư Viễn..."
Lần này cô nhanh tay nhanh mắt đưa ngón trỏ ra chặn môi anh lại, khóe mắt
ngậm cười nhìn anh: "Khuya lắm rồi, hẹn gặp lại anh ngày mai."
Anh tiện thể ôm eo cô. "Chỉ cần ba mẹ em đồng ý, em phải chuyển sang nhà anh."
Chuyển sang nhà anh? Căn biệt thự kia à?
Ký ức dau khổ năm năm trước lại hiện về, trong mắt cô lộ ra vẻ sợ hãi.
"Bảo Bảo!" Anh biết cô đang nghĩ gì, giọng nói trở nên dịu dàng. "Chúng ta ở đó rồi đón Hoan Hoan Nhạc Nhạc về, huống hồ sau này kết hôn chúng ta
cũng sẽ phải ở đó mà."
Vì sao nhất định phải ở đấy? Cô không hiểu.
Nhưng cô cũng không nói thêm, cười: "Chờ ba mẹ em đồng ý đã rồi hãng nói!"
Cô nhanh chóng thoát khỏi ngực anh,
"Bảo Bảo!" Anh đuổi theo gọi với lại thì cô đã đóng cánh cửa sắt.
Nghe bước chân thình thịch chạy lên gác của cô, anh cười vui vẻ và thoải mái.
Bảo Bảo, em chờ nhé, ngày mai anh sẽ tới!
Cố Bảo Bảo chạy lên gác, đang định đẩy cửa thì cửa đã mở ra.
Cô vội thu tay về thì thấy ba, ánh mắt ông nhìn cô thật phức tạp.
"Ba."
Tim cô không hiểu sao trùng xuống, chậm rãi đi vào, hỏi: "Sao ba còn chưa ngủ ạ?"
Ba Cố không trả lời, hỏi lại: "Sao bây giờ con mới về?"
Mấy tiếng trước, bọn họ nhận được điện thoại của Công Tôn Diệp nói là đã
nộp tiền bảo lãnh đón Bảo Bảo ra, bảo bọn họ không cần lo lắng.
Cố Bảo Bảo nghẹn giọng, chuyện xảy ra sau khi nộp tiền bảo lãnh cô không biết nói với ba mẹ thế nào.
Nếu biết cô không tạm thời rời đi theo sự sắp xếp của A Diệp, liệu bọn họ có tức giận không?
Im lặng một lúc thì vừa khéo mẹ Cố từ phòng ngủ đi ra. "Bảo Bảo, con về rồi!"
Bà ngạc nhiên, đi tới nắm tay con gái.
"Mẹ." Cố Bảo Bảo nặn ra một nụ cười: "Con không sao, mẹ đừng lo."
"Ba mẹ nhận được điện thoại của A Diệp, biết con không có sao."
Ba Cố tiếp lời bà. "Mấy tiếng vừa rồi con ở cùng A Diệp hả? Là cậu ấy đưa
con về phải không? Vì sao không để cậu ấy lên đây ngồi một lúc?"
Những câu hỏi liên tiếp của ông khiến Cố Bảo Bảo lo sợ, ba chưa bao giờ như
vậy, cho dù khi cô còn bé ba cũng chưa từng chất vấn việc đi lại của cô
như thế.
Mẹ Cố cũng cảm thấy ông kỳ quặc: "Bảo Bảo về là tốt rồi, ông hỏi nhiều vậy làm gì? Bây giờ đã muộn, để nó nghỉ ngơi trước đã."
Bà vỗ tay con: "Mẹ chuẩn bị nước nóng rồi đó, con đi tắm đi. Có chuyện gì ngày mai lại nói."
Cố Bảo Bảo gật đầu, nhìn sang ba thấy ông quay đầu đi không nói.
"Ba mẹ, vậy con đi nghỉ trước."
Thấy cô đóng cửa, mẹ Cố mới kéo ba Cố, nhỏ giọng trách móc: "Ông làm cái gì vậy? Con gái về làm ông không vui à?"
Ba Cố nhìn bà, lời muốn nói ra đã đến mép mà không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng, ông than thở, hất tay bà ra đi xuống nhà.
Mẹ Cố mơ hồ xuống nhà theo thì thấy ông đang ngồi cạnh cửa nhà bếp hút thuốc.
Hết điếu này đến điếu khác, đến khi mẹ Cố dọn dẹp giường chiếu xong đi ra gọi ông thì trên mặt đất đã đầy đầu mẩu thuốc lá.
"Ba nó." Bà lo lắng hỏi: "Ông làm sao thế?"
Ba Cố lắc đầu, rít thuốc.
"Ba nó."
Mẹ Cố còn muốn hỏi thì ở cầu thang vang lên giọng con gái: "Ba mẹ, con tắm đây, ba mẹ lên phòng ngủ đi."
Mẹ Cố quay lại: "Không cần, dieenddanleequydoon con cứ ngủ trên gác, mẹ với ba con ngủ dưới này, mai sẽ tiện mở cửa hơn."
Bà vừa xua tay vừa ra hiệu cô lên gác đi.
Cố Bảo Bảo gật đầu, nhìn ba ngồi sau cửa hút thuốc cô vẫn không yên lòng.
"Ba, ba làm sao vậy?"
Ba Cố quay đầu di, hút xong điếu cuối cùng mới đứng dậy nói: "Ba không sao, chỉ nghiện thuốc thôi, con lên gác đi."
Cô không tin.
Tuy ba không nói gì cả nhưng cô có thể cảm giác được điều khác thường từ ông.
Ba đang tức giận sao? Có phải ba đã biết chuyện hôm nay?
Trong đầu cô nghĩ mãi, cả đêm trăn trở không sao ngủ được.
Khó khăn lắm thức đến hơn năm giờ sáng, cô thấy dưới nhà có ánh đèn, hình
như mẹ đã dậy chuẩn bị mở tiệm, lúc đó cô mới thiếp đi.
Mẹ Cố mặc quần áo tử tế, đẩy ba Cố. "Ba nó, mau dậy đi, đến giờ mở cửa tiệm rồi."
Ba Cố mở mắt, nhìn bà một cái nhưng không ngồi dậy.
Mẹ Cố thấy lạ. "Ông làm sao đấy hả?"
Bình thường giờ ông đã dậy sớm từ lâu, mọi chuyện làm xong gần hết rồi mới đi gọi bà.
Ba Cố vẫn không nói, bỗng ông ngồi dậy khoác áo ra ngoài.
Ông không đi rửa mặt, ngược lại vào phòng bếp tìm một cái xích sắt to rồi cầm lên gác.
Mẹ Cố đuổi theo thấy ông quấn khóa quanh chốt phòng ngủ.
"Ba nó?" Mẹ Cố kinh ngạc nhìn ông: "Ông làm gì thế?"
"Bà đừng có quấy rầy tôi!"
Ông khẽ quát, nhanh chóng đi xuống nhà. Mẹ Cố hấp tấp chạy theo, xuống lầu
một thì nghe ông bỏ lại một câu: "Hôm nay không ra ngoài, ai tới cũng
không mở cửa!"
Nói xong ông ngồi xuống ghế, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
"Rốt cuộc là có chuyện gì hả?" Mẹ Cố xém tí thì hộc máu.
Ba Cố nhìn bà, thấp giọng hỏi: "Ba có muốn Bảo Bảo lấy Mục Tư Viễn không?"
Mẹ Cố sửng sốt, đang tốt đẹp sao lại hỏi vấn đề này?
Không đợi bà trả lời, ba Cố đã nói: "Dù thế nào thì tôi tuyệt đối không đồng ý cho Bảo Bảo lấy cậu ta! Hôm nay nếu cậu ta tới, bà nhất định không được mở cửa, cũng không cho Bảo Bảo đi ra."
Nhớ lại lúc ở trên sân thượng ông nghe được cuộc đối thoại kia, cơn tức giận lại càng cuồn cuộn.
Ông không nghĩ ra, người đàn ông tốt như A Diệp để trước mặt con gái lại không muốn mà cứ nhất định phải là Mục Tư Viễn?!
"Ba nó." Mẹ Cố nhất thời không có chủ kiến. "Thiếu gia Tư Viễn tới làm gì?
Nếu bọn trẻ có ý định đó thì sao ông lại muốn làm như vậy?"
"Bà hồ đồ rồi à?"
Mắt ông trợn trừng. "Chúng nó đã quen nhau bao lâu? Bảo Bảo khi đó sinh con cho cậu ta, cậu ta cũng không có nói muốn lấy nó, bây giờ A Diệp muốn
kết hôn với Bảo Bảo thì cậu ta lại tới quấy rối, bà nói xem cậu ta có ý
gì?"
Càng nói ông càng tức, thế là ho sù sụ.
Mẹ Cố đau lòng vỗ ngực cho ông. "Được rồi, ông đừng nói nữa."
Bà lắc đầu, bà thật sự cũng không biết nói gì cho phải.
***
Mua cái gì đây?
Mục Tư Viễn cau mày đứng trong cửa hàng lớn.
Anh không hay đi gặp trưởng bối, có gặp cũng chưa bao giờ mua quà cáp gì,
nhưng hôm nay lại khác, anh chính là lấy tư cách sắp là con rể đến chơi.
Thân phận này khiến anh rất hài lòng, anh ho khan, chỉnh chang cà vạt, tùy
tiện mua thôi, giờ đã chín rưỡi sáng, nhất định cô ấy đang sốt ruột chờ
đợi.
Nhưng anh thật không ngờ, khi anh cầm túi lớn túi nhỏ đến tiệm mỳ vằn thắn Cố Thị lại thấy cánh cửa đóng chặt.
Ngẩng lên nhìn ban công, cũng không có ai!
Kỳ quái!
Tiệm mỳ vằn thắn không phải mở cửa hàng ngày sao?
Anh đi lên gõ cửa. "Chú Cố, thím Cố?"
Mẹ Cố đang làm bữa sáng trong nhà bếp nghe tiếng không khỏi hết hồn, thiếu gia Tư Viễn đến thật rồi!
"Ba nó!" Bà ra ngoài bếp thì thấy ba Cố đã đứng dậy đang nhìn ngoài cửa.
"Không mở!" Ba Cố nghiêm giọng rồi ngồi xuống.
"Bảo Bảo? Bảo Bảo?" Lúc này, giọng nói của Mục Tư Viễn lại truyền vào.
Mẹ Cố nhìn mà chỉ biết thở dài, *d*Đ*l*Q*đ* quay lại nhà bếp.
Chuyện gì vậy?
Mục Tư Viễn đặt túi lớn túi nhỏ xuống, sang một tiệm nhỏ bên cạnh hỏi: "Tiệm mỳ vằn thắn chưa mở cửa sao cô?"
Bà chủ nhìn anh. "Chưa mở đâu, hại tôi hôm nay phải tự làm bữa sáng đấy."
Anh nhíu mày: "Hôm qua có mở cửa không ạ?"
"Mở chứ, ngày nào cũng mở, có đúng hôm nay là không, chẳng biết là xảy ra chuyện gì." Bà chủ bình thản trả lời.
Anh thoáng suy tư, lấy điện thoại gọi cho Cố Bảo Bảo.
Sáng sớm Cố Bảo Bảo mới ngủ, bây giờ còn đang trong mộng, mơ mơ màng màng mở máy ra: "Alo?"
"Bảo Bảo!" Nghe được tiếng của cô, anh thở phào. "Em còn đang ngủ à?"
Trong lòng có hơi mất mát, không phải cô ấy biết hôm nay anh sẽ tới sao? Anh
còn tưởng cô ấy sẽ cực kỳ nôn nóng hưng phấn chờ đợi nữa chứ.
"Chú thím vẫn còn đang ngủ sao?"
Nghe anh hỏi, cô xoa mắt. "Em không biết, giờ là mấy giờ rồi?"
"Mười giờ mười lăm!"
"Cái gì?" Cô mở bừng mắt. "Ba mẹ chắc dậy rồi." Cô cũng ngồi dậy. "Tiệm mỳ hơn năm giờ là mở cửa rồi."
"Mở cửa cái gì? Bây giờ anh đang ở bên ngoài, cửa đóng chặt mà!"
Cố Bảo Bảo ngẩn ra, anh ấy tới rồi!
Thực sự đã tới!
Tim cô đập nhanh hơn, cầm áo khoác lên người, cô xuống giường ra cửa, đưa tay kéo cánh cửa ra.
Hả?
Lại kéo.
Nó không nhúc nhích chút nào!
Có chuyện gì vậy?
Cô kiểm tra lại khóa, mở mà, vì sao không mở được?
Cô thử lại, nó vẫn không nhúc nhích.
"Bảo Bảo, Bảo Bảo?" Im lặng một lúc, giọng nói lo lắng của Mục Tư Viễn từ đầu bên kia vang lên.
Cô cũng nóng nảy. "Anh Tư Viễn, cửa không mở được?"
"Cửa nào không mở được?"
"Cửa phòng ngủ đó, em đang ở trong phòng ngủ!"
Mục Tư Viễn sửng sốt, như hiểu ra điều gì. "Bảo Bảo, liệu có phải cửa phòng ngủ bị khóa rồi không?"
Bị khóa?!
Nghe vậy, cô cũng hiểu, lập tức hét lên: "Ba, mẹ, hai người có ở ngoài không? Không phải ba mẹ khóa cửa đó chứ."
Nhắc tới vẻ mặt lạ lùng của ba hôm qua, chẳng nhẽ...
"Ba nó." Người trên gác hô, người ngoài cửa cũng đập, mẹ Cố hoảng sợ nhắc
ba Cố. "Ông làm gì vậy? Mở cửa đi, có lời gì mà không thể nói cho tử tế
sao?"
Bà nói xong định đi lên gác.
"Bà đứng lại!" Ba Cố quát bà lại, tự đi lên gác.
Nhưng không phải ông đi mở cửa mà là đứng ở trước cửa, nói với Cố Bảo Bảo bên trong phòng ngủ: "Bảo Bảo, ba hỏi con, có phải con quyết định lấy Mục
Tư Viễn?"
Cố Bảo Bảo sững sờ, làm sao ba biết được?
Lẽ nào lúc bọn họ nói chuyện dưới lầu tối qua đã bị ba nghe thấy.
Vậy bây giờ ba nhốt cô lại là vì ông không đồng ý chuyện hôn sự của bọn họ sao?
"Ba." Cô gọi ông cách một cánh cửa nhưng không biết nên nói gì.
Qua điện thoại, Mục Tư Viễn nghe được tiếng bọn họ nên không nói nữa, chỉ lắng nghe.
"Bảo Bảo." Sự do dự của cô khiến ông đau lòng. "Con chịu uất ức từ Mục Tư
Viễn có phải còn chưa đủ? Lẽ nào con còn muốn nửa đời sau tiếp tục chịu
nữa sao?"
Cô không nói gì, hốt hoảng cúi đầu, lời ba nói cô không thể phản bác, cũng không cách nào phản bác.
Những chuyện cũ đó sao cô quên được, nhưng...
"Ba nó." Mẹ Cố cũng đi lên, nói với ba Cố: "Chuyện của bọn trẻ, ông có thể
quản nhưng không nhất thiết phải nhốt con nó ở trong phòng."
"Tôi nhốt nó trong phòng là muốn để nó nghĩ thật kỹ. Hôn nhân không phải trò đùa, nó không thể hồ đồ nhất thời mà đưa ra quyết định được."
Nói xong, ông lại nói với Cố Bảo Bảo bên trong: "Ba biết Mục Tư Viễn ở bên
ngoài nhưng ba sẽ không mở cửa. Con cũng không cần gặp cậu ta, hai đứa
đều nghĩ cho kỹ, rốt cuộc hai đứa có nên kết hôn hay không!"
Nói xong ba Cố xuống nhà.
Mẹ Cố cũng thương con gái, gõ cửa nói: "Bảo Bảo, chìa khóa ở trong tay ba con, mẹ sẽ nghĩ cách để lấy được nó, con đừng có vội."
"Mẹ." Cố Bảo Bảo nghẹn ngào. "Không cần đâu ạ, mẹ đừng vì vậy mà cãi nhau với ba, con sẽ suy nghĩ cẩn thận."
Mẹ Cố thở dài, đành phải xuống nhà trước.
Cố Bảo Bảo ngồi xuống ghế mới phát hiện di động chưa tắt, vậy thì những lời ba nói ban nãy anh đều đã nghe được.
"Anh Tư Viễn." Cô lau sạch nước mắt, không để anh lo lắng. "Nếu không anh về trước đi, chuyện của chúng ta qua một thời gian nữa rồi nói sau."
"Bảo Bảo." Anh có hơi giận. "Em cứ buông tha anh vậy sao?"
Không phải, không phải vậy đâu, cô lắc đầu. "Em không phải muốn thế, nhưng ba bây giờ đang tức giận, em không thể đổ dầu vào lửa!"
Anh nới lỏng cà vạt. "Được, chuyện này em không cần để ý đến, anh đến nói chuyện với chú Cố."
"Anh nói?" Bây giờ ba còn đang đóng chặt cửa không gặp anh. "Anh nói thế nào?"
"Anh đợi!"
Nói xong anh thực sự ngồi xuống. "Anh không tin chú Cố không mở cửa. Anh sẽ chờ đến khi nào chú ấy mở thì thôi! Bảo Bảo, anh cúp máy đây, em đừng
lo lắng!"
Cố Bảo Bảo sửng sốt, trong tim vừa mừng vừa lo.
***
-- Anh Tư Viễn, anh còn ở bên ngoài? --
-- Ừ, anh vẫn đang chờ. --
-- Anh mau về đi, đã sáu giờ chiều rồi. --
-- Anh sẽ không đi, em ăn cơm ngon miệng nhé. --
"Bảo Bảo?" Ngoài cửa vang lên giọng của mẹ, cô đứng dậy ra cửa.
"Mẹ, có chuyện gì ạ?" Còn chưa nói xong đã nghe được tiếng mở khóa.
Cô sững sờ, mẹ cô đã bưng khay đi vào, nói với cô: "Mau ăn cơm."
Cô kinh ngạc nhìn mẹ, quên cả cầm khay, chỉ hỏi: "Mẹ, ba cho con ra ngoài rồi sao?"
Mẹ Cố cười khổ, kéo tay cô. "Nào, ngồi xuống đây với mẹ."
Mẹ Cố đặt khay lên cái bàn nhỏ bên cạnh sofa, kéo con gái ngồi xuống.
"Bảo Bảo." Bà dịu dàng nói. "Mẹ nghĩ cả ngày, cảm thấy chuyện ba con làm cũng không phải quá mức."
Nhìn đôi mắt nghi ngờ của con gái, bà cười: "Mẹ cũng là phụ nữ, hơn nữa có
kinh nghiệm hơn con, nếu thiếu gia Tư Viễn vì ba con gây khó đã bỏ qua
thì người đàn ông như vậy con còn muốn không?"
Cô sửng sốt.
Tuy không đồng ý với cách nói của mẹ nhưng từng từ lại rất hợp lý.
"Mẹ." Cô lắc đầu. "Con nên làm thế nào đây? Có thể lấy anh ấy là ước mơ từ
nhỏ của con, bay giờ ước mơ dường như sắp thành sự thật, nhưng nếu không có được sự đồng ý của ba mẹ thì ước mơ của con còn có ý nghĩa gì?"
"Con gái ngốc của mẹ!" Bà vỗ tay con gái: "Nếu con chọn người đó là đúng, tự nhiên sẽ có được sự chúc phúc của ba mẹ. Được rồi, đừng nói nữa, mau ăn cơm đi."
Nói xong mẹ Cố đứng dậy ra ngoài, tất nhiên bà không quên dặn dò của ba Cố, tiếp tục khóa cửa lại.
-- Anh Tư Viễn, anh về chưa? Anh về đi, đã hơn mười giờ, muộn quá rồi --
-- Không cần lo cho anh, em ăn cơm tối chưa? --
-- Em ăn rồi, anh đã ăn chưa? --
-- Anh cũng ăn rồi --
-- Anh gạt em, anh ăn ở đâu? --
-- Cơ thể anh rất tráng kiện, bỏ một hai bữa không phải vấn đề. Em đừng lo cho anh, mau đi ngủ đi --
Anh Tư Viễn, em làm sao ngủ được?
Dưới lầu, ba Cố và mẹ Cố đều không ngủ. Mẹ Cố nhìn qua khe cửa, lo lắng nói: "Làm sao bây giờ, cả một ngày rồi mà thiếu gia Tư Viễn không ăn không
uống gì cứ ngồi ở đó."
"Để cậu ta ngồi!" Ba Cố châm thuốc. "Cậu ta là đại thiếu gia, không chịu nổi tự nhiên sẽ đi."
"Nếu cậu ấy không đi thì sao?"
"Vậy ngày mai tiếp tục không mở cửa, khi nào cậu ta đi thì chúng ta mở."
"Ông đó!" Mẹ Cố không nhịn được trách móc: "Dẫu gì chúng ta cũng đã nhìn thiếu gia Tư Viễn trưởng thành, ông độc ác vậy sao?"
"Thu lại lòng thương hại của bà đi!" Ba Cố lườm bà. "Cậu ta hoàn toàn không cần!"
Nói xong, ông đứng dậy đi ra cửa sau, rõ ràng không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này.
Thời gian trồi qua từng giây từng phút, thuốc của ba Cố cũng đã hết một hai
điếu, Mục Tư Viễn vẫn ngồi trước cửa không nhúc nhích.
Mẹ Cố bây giờ không xem nổi nữa, nhanh chóng ra cửa sau.
"Bà đi đâu đấy?" Ba Cố duỗi chân ngăn cản bà.
"Ông có thể độc ác nhưng tôi thì không." Mẹ Cố đẩy ông ra. "Tôi đi bảo thiếu gia Tư Viễn về, đừng chờ nữa."
"Bà đừng có đi!" Sự nhẹ dạ của phụ nữ sẽ làm hỏng việc, ba Cố đứng lên: "Tôi đi nói với cậu ta!"