"Bảo Bảo, em nghe anh nói này!"
Anh ôm vai cô, đôi mắt sáng ngời nhìn cô chăm chú: "Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, em nhất định phải ra nước ngoài tránh một thời gian biết không?"
Cô không muốn. "Em chưa từng làm chuyện đó, em không cần trốn!"
"Bảo Bảo!" Công Tôn Diệp cuống cuồng. "Chuyện này không có đơn giản, em nghe anh lần này đi!"
Sự lo lắng của anh làm cô im lặng.
Một lúc sau cô ngẩng đầu, kiên định nhìn anh: "A Diệp, em nghe anh. Nhưng em muốn biết chuyện này không đơn giản ở chỗ nào?"
Đã quyết định không nói, nhất định không nói nhưng rồi lại nói ra. "Bảo Bảo, nếu em không đi, không tránh cũng được, chuyện này còn một cách giải quyết..."
"Cái gì?"
"Em kết hôn với Mục Tư Viễn!"
Chỉ mấy từ thôi đã khiến cô giật mình.
Nguyên nhân mà vì sao cảnh sát luôn hỏi quan hệ giữa cô và Mục Tư Viễn, hóa ra...
Tại sao cô không nghĩ đến chứ, Cổ Tín Dương tặng cô phần quà lớn lại là cái này!
"Điều này..."
Cô cười hoảng, khó tin. "Điều này sao có thể? Đúng là chuyện đùa..."
Song trái tim cô lại run rẩy.
Cô không ức chế được suy nghĩ, nếu anh ấy biết chuyện này, anh ấy sẽ làm gì?
"Bảo Bảo!" Công Tôn Diệp thấy rõ biến hóa trong mắt cô, trong lòng âu sầu. "Em đang nghĩ gì thế? Có phải em muốn nhân cơ hội này lấy anh ta?"
Cô không biết nói gì.
Có lẽ lời anh nói mới thật sự là suy nghĩ sâu trong lòng cô.
Nhưng... im lặng một lúc cô lại lắc đầu.
"A Diệp, anh thật biết nói đùa, cho tới bây giờ em cũng không nghĩ tới việc lấy anh ấy."
"Vậy em đi chứ? Thuyền sắp tới rồi."
Thấy cô nhíu mày, nét mặt do dự, anh tiếp tục nói: "Anh sẽ nói rõ với phía cô chú, đợi anh xử lý xong chuyện này thì em về!"
Cô cười, anh đã nghĩ xong mọi việc cho cô, vì sao cô còn không đi?
Lẽ nào cô thực sự đang chờ, chờ người kia tháo gỡ chuyện này sao?
Không, cô không cần chờ.
Chờ đến chờ đi, cuối cùng chỉ có thất vọng và đau lòng mà thôi.
"A Diệp." Cô ngẩng đầu, hạ quyết tâm. "Chuyện bên này xin nhờ anh."
Đúng lúc này từ xa vang lên tiếng động cơ "xình xịch", thuyền tới rồi!
Công Tôn Diệp cầm tay cô, đưa một cái túi nhỏ đã chuẩn bị theo bên cạnh cho cô: "Anh đã thu xếp mọi thứ, số tiền này em cầm để phòng ngộ nhỡ có cái gì cần đến."
Tuy thời gian đi không lâu nhưng nó cũng là biệt ly, anh ôm lấy cô dặn dò: "Nhớ giữ gìn sức khỏe đấy Bảo Bảo!"
Thấy cô gật đầu, anh mới buông cô ra. "Thuyền gần tới rồi, để khỏi phiền toái thì anh tránh trước. Đến Canada anh sẽ gọi điện cho em."
Nói xong anh cùng luật sư rời khỏi bến tàu.
Nhìn bóng lưng bọn họ xa dần, bến tàu chợt trở nên yên tĩnh.
Tiếng xình xịch từ động cơ ngày càng gần, cơn gió lạnh theo đó thổi lướt qua Cố Bảo Bảo.
Cô xoay người nhìn ánh sáng trên thuyền đỗ lại ở bến tàu.
"Lên thuyền đi!" Người trên thuyền hô lên: "Lát nữa sẽ lỡ chuyến tàu lớn đấy."
Cô gật đầu, từng bước đi tới trước.
Đến bên cạnh con thuyền kia thì người nọ liền kéo cô lên.
Cô vươn tay ra nắm, cảm nhận được vết chai dày trong lòng bàn tay người nọ.
Mọi thứ giống hệt năm năm trước.
Đêm khuya đen thăm thẳm, những cơn gió lạnh lẽo, đôi tay mạnh mẽ từng ôm Nhạc Nhạc lên trước giúp cô, sau đó cũng kéo cô lên thuyền.
Nhưng... giống như có một giọng nói đang hỏi, có thật là giống không?
Cố Bảo Bảo?
Hai tiếng "chờ anh" kia không có chút ý nghĩa nào với cô ư?
Không được nhớ tới nữa, không thể nhớ tới nữa!
Cô chặn nó lại, hãy cứ đi như vậy đi.
Giọng nói kia lại không tha cho cô, liên tục nói: Cô muốn đi thật ư? Coi như lần này đi rồi, từ nay hai người sẽ trở thành người dưng nước lã, cô vẫn muốn đi?
Cô thực sự có thể quên đi tình cảm của mình? Quên cả anh ấy?
Không còn trong thế giới của anh ấy, cô có thể sống tốt được chứ?
Thật sự có thể chứ?
Vậy tại sao lúc trước cô còn về đây?
Chỉ vì gặp Hoan Hoan sao?
Cô lừa được toàn thế giới chứ không lừa được chính cô!
Không lừa được chính cô!
"Dừng thuyền lại, dừng thuyền lại!" Cô gần như suy sụp hét. "Dừng lại, dừng lại!"
Người nọ nghi hoặc nhìn cô: "Có phải cô quên gì không? Không còn thời gian nữa đâu!"
Nếu hôm nay không đuổi kịp thuyền lớn, ngủ qua đêm trên biển là thứ yêu, quan trọng hơn là muốn lên thuyền lớn thì phải thu xếp lại lần nữa.
Cố Bảo Bảo lắc đầu, nước mắt lẫn lộn. "Tôi không đi, không đi, xin anh để tôi quay lại, cho tôi quay lại."
Người nọ sửng sốt, ngài Công Tôn đã dặn anh ta là đưa cô gái này đi mà!
"Xin lỗi, không có lệnh của ngài Công Tôn..."
Còn chưa nói xong thì đã thấy cô gái kia trèo lên lan can thuyền, cô ta muốn nhảy xuống?
"Cô đừng có làm thế!" Anh ta vội vàng khuyên ngăn. "Tôi lập tức quay lại, quay lại ngay!"
Thuyền mới chỉ đi được 300m, không bao lâu liền quay về bến tàu.
Nhưng với Cố Bảo Bảo lại là một lựa chọn khó khăn.
Chọn ở lại, cô sẽ phải tự đối mặt, tất cả mọi chuyện sắp xảy ra, dù tốt hay xấu cũng phải đối mặt với chúng.
Bước thật nhanh xuống thuyền, chân cô loạng choạng té ngã trên bến tàu.
Chiếc thuyền phía sau lại xình xịch đi xa.
Cô thở dài, muốn đứng dậy về nhà mới phát hiện sức lực như bị rút mất, trong một lúc cô không đứng lên nổi.
Chân bị làm sao vậy?
Cô ảo não đấm mấy cái lên đùi, cách đó không xa vang lên tiếng bước chân.
Là A Diệp ư? Cô nên giải thích với anh như thế nào?
Nhờ ánh đèn ở bến tàu, cô áy náy ngẩng lên nhưng điều hiện ra trước mắt khiến cô ngây dại.
Mãi đến khi người này ngồi xuống bên cạnh cô, bốn mắt nhìn nhau, cô vẫn chưa tỉnh lại.
Anh cũng không nói gì, chỉ vòng tay ôm chặt cô trong ngực.
Hơi ấm quen thuộc thấm vào từng hơi thở lạnh giá, mặt cô áp vào cổ anh, giọng nghẹn ngào: "Sao... sao anh lại ở đây?"
Anh không trả lời mà hỏi: "Vì sao không đi nữa?"
Cô lắc đầu, khó khăn lắm mới không để đôi mắt lại ướt đẫm thêm lần nữa.
Cô muốn nói nhưng lại không nói ra được gì cả.
Anh nâng mặt cô lên, ngón tay cái lau nước mắt cho cô. "Cô bé ngốc, đừng khóc."
Nói xong, môi anh nhẹ nhàng ấm áp hôn cô.
Giống như cô là một món đồ sứ quý báu trong lòng bàn tay anh.
Dần dần, môi anh nhận được nhiệt độ từ anh, anh mới buông cô ra, con ngươi như vì sao sáng lấp lánh phản chiếu gương mặt xinh đẹp của cô.
"Em nghĩ kĩ chưa? Lần này không đi thì về sau anh sẽ không cho em đi nữa đâu!"
Cô ngây ngốc nhìn anh, cổ họng đau nhức, bỗng chốc khóc òa, đôi tay ôm chặt eo anh.
"Anh Tư Viễn... Em không... Em không đi, em... không nỡ..."
"Cô ngốc, đúng là một cô ngốc..."
Anh nói, ghìm đầu cô vào trái tim mình.
Vừa rồi anh thấy được hết, anh tưởng cô sẽ đi thật, nhìn chiếc thuyền ra khỏi bến anh mới hiểu trái tim mình đau đớn cỡ nào.
"Mục Tổng." Thư ký chủ nhiệm lo lắng nói với anh. "Anh không đuổi theo cô ấy sao? Anh mau đuổi theo đi, cô Cố mà thấy anh thì sẽ không đi nữa."
Khó khăn lắm mới tìm ra hành tung của Công Tôn Diệp, bọn họ cũng phóng nhanh tới đây, chẳng lẽ lại nhìn cô Cố rời đi sao?
Anh vẫn ngồi yên trong xe.
Cô lúc nào cũng muốn trốn khỏi anh, nếu cô thật sự muốn đi, anh sẽ - để cô đi.
Có lẽ là anh đã mang đến quá nhiều tổn thương cho cô nên giờ đến anh phải hứng chịu.
Nghe tiếng thuyền xa dần, anh chật vật nói với người lái xe: "Đi thôi!"
Nhưng khi người lái xe khởi động xe, anh lại cuống cuồng hô lên: "Dừng lại."
Ánh mắt chung quay vẫn nhìn lại bến tàu trống rỗng kia, không thể phủ nhận rằng anh đang chờ đợi kỳ tích xảy ra.
Mà kỳ tích thật sự đã xảy ra!
Con thuyền đã đi xa bỗng quay lại, nó xuất hiện trong tầm chiếu sáng của ngọn đèn trên bến tàu.
"Cô Cố đã quay lại!"
Thư ký chủ nhiệm vui mừng, anh thì nín thở.
Mãi cho đến khi trông thấy rõ cô nhảy xuống, anh mới tìm lại được hô hấp của mình.
Cô không đi!
Cô sẽ không rời khỏi anh!
Anh biết vậy mà!
Anh cười đứng dậy, ôm ngang cô lên. "Quỷ thích khóc, đừng khóc nữa, chúng ta về nhà thôi."
Cô ngượng ngùng cà cà khuôn mặt nhỏ nhắn trong ngực anh, hai tay ôm chặt cổ anh. "Anh Tư Viễn, tại sao anh tới đây?"
Anh lườm cô một cái. "Người phụ nữ của anh muốn lén lút bỏ trốn liệu anh có thể không tới sao?"
Nghe vậy, cô cuống lên giải thích. "Em không phải muốn lén lút bỏ trốn..."
Hai tiếng "A Diệp" đến mép rồi nhưng cô vẫn cố gắng nuốt nó xuống, A Diệp cũng vì tốt cho cô, cô không muốn kéo anh vào.
"Tại sao không nói nữa?" Anh vừa nhìn cô vừa bước ra xe. "Sao em không nói là Công Tôn Diệp bảo em đi?"
Cái gì? Cô kinh ngạc, sao anh biết?
"Không phải anh ấy bảo em đi." Cô hoảng hốt lắc đầu. "Anh ấy cũng vì tốt cho em, xảy ra chuyện như thế, anh ấy sợ em bị bắt rồi phải chịu khổ."
Mục Tư Viễn hừ một tiếng buồn bực từ lỗ mũi, hiển nhiên là không tin lòng tốt của Công Tôn Diệp.
Đứng ở góc độ suy nghĩ của đàn ông, Công Tôn Diệp rõ ràng muốn mượn cơ hội này để Bảo Bảo rời khỏi anh!
Thấy bọn họ đến, thư ký chủ nhiệm đã sớm mở cửa xe ra.
Sau khi bọn họ lên xe rồi, cô ấy cực kỳ thức thời ngồi ở ghế trước.
Cố Bảo Bảo mỉm cười với cô ấy, đang định chào hỏi thì anh đã kéo cái rèm ngăn cách ở chính giữa.
Cô sửng sốt: "Sao lại kéo màn..."
Còn chưa nói xong thì môi cô đã bị anh hôn.
Môi chạm môi, lưỡi anh lập tức xông vào, hút hết mật ngọt bên trong.
Một lát sau khi cô không cách nào thở nổi anh mới buông cô ra, trong mắt vẫn còn ý cười xấu xa: "Bây giờ đã biết vì sao anh phải kéo màn rồi chứ?"
Mặt cô đỏ bừng.
Anh, thật đáng ghét!
Nhìn chiếc xe kia dần dần đi xa, vị luật sư nhíu mày hỏi: "Thiếu gia, làm sao bây giờ?"
Công Tôn Diệp không nói gì, ngẩn người nhìn bờ biển đen kịt rộng mênh mông.
Một lúc lâu, anh nhẹ nhàng thở ra: "Không làm gì cả. Về sau, chuyện này không còn liên quan gì đến tôi nữa." Anh ngẩng mặt lên nhìn bầu trời. Nước mắt lạnh lẽo ứa ra, không quan trọng, bởi vì nó lập tức bị gió thổi bay.
***
Chiếc xe lái vào khu vực thành thị, không về tiệm mỳ vằn thắn cũng chẳng đến biệt thự của Mục Tư Viễn, cô kỳ quái hỏi: "Anh đưa em đi đâu thế?"
Anh nhìn lên ghế trước. "Đưa cô ấy về nhà trước đã."
À. Cô gật đầu, đưa mặt gần sát cửa sổ nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
Giờ đã là đêm khuya, các cửa hàng sát đường đều đóng cửa, thỉnh thoảng có người đi đường nhưng ai nấy đều vội vã.
Nhưng khi rẽ qua một con phố khác thì trước mắt trở nên náo nhiệt hẳn lên, hóa ra là một quán ăn đêm, đây là thời điểm đông khách nhất.
Nhìn hơi nóng bốc lên từ phía đó, cô cũng cảm thấy đói bụng.
Đúng rồi, lúc tối cô còn chưa kịp ăn gì thì đã bị mấy người cảnh sát mặc thường phục đưa đi.
"Đang nhìn gì thế?" Anh lại gần, mặt dán vào gò má của cô, đè mặt cô lên tấm kính thủy tinh.
"Anh làm gì thế?" Cô nói chuyện cũng khó khăn.
Anh cười nháy mắt mấy cái, đổi sang dùng trán cụng cô. "Đang nhìn gì vậy?"
"Không có gì."
Nói minh đói bụng thì xấu hổ chết, dù sao đưa thư ký chủ nhiệm về nhà rồi thì cũng sẽ đưa cô về.
Nhưng sau khi đưa thư ký về, anh vẫn không cho tài xế lái xe về tiệm mỳ vằn thắn mà là đến một nhà hàng nhỏ.
Chỗ này cô chưa từng tới, căn nhà hai tầng đều bằng gỗ, xuyên qua hành lang, nhìn qua cửa sổ mới thấy ánh sáng bùng lên là những cây nến đủ màu sắc.
"Đây là chỗ nào vậy?" Cô nghi ngờ hỏi.
Mục Tư Viễn cười: "Một nơi mà anh đã phải chọn rất lâu."
Nói xong anh kéo tay cô vào nhà hàng nhỏ đấy. Bên trong không có ai, không có khách mà cũng chẳng có người phục vụ.
Trong sảnh trải thảm tím chỉ có một bàn ăn với khăn trải bàn in hình nụ hoa.
Trên bàn ăn đặt một bó hồng lớn hình trái tim.
Cạnh bó hồng có một loạt ly thủy tinh phản xạ lại ánh sáng lộng lẫy nằm trên hai cái bàn hình trái tim dựa sát vào nhau.
Mọi thứ, chúng như một giấc mộng.
Cô từ từ tới gần, e sợ khiến chúng biến mất.
Sau đó cô thấy trên bàn là một đĩa bò bít tể còn bốc hơi nóng.
"Anh Tư Viễn."
Cô nghi hoặc ngoảnh đầu lại, anh mời cô ăn cơm à? Ăn một bữa thôi mà có cần phô trướng vậy không?
Nhưng mà khi quay ra thì thấy anh quỳ một chân xuống đất, hai tay giơ lên một chiếc nhẫn kim cương.
Cô lui lại hai bước, không hiểu nguyên cớ, đôi mắt mờ mịt nhìn anh. "Anh... Anh làm gì thế?"
Sự dè dặt của cô khiến anh đau lòng, có ai mà không nhìn ra là anh đang cầu hôn?
Cô chỉ không thể tin được mà thôi.
"Bảo Bảo!" Anh lớn tiếng, muốn nói cho cô biết tất cả đều là thật. "Lấy anh đi."
"Anh đừng trêu đùa em."
"Anh không phải đang đùa." Ngược lại, anh chưa từng nghiêm túc như thế. "Bảo Bảo. Anh thỉnh cầu em lấy anh, anh muốn em làm vợ anh."
Cô cắn môi, đau quá. Là thật!
Lời anh mới nói là thật!
Nhưng tại sao anh lại làm vậy?
Không thể nào, anh không thể nào muốn lấy cô được.
Chẳng lẽ là bởi vì chuyện xảy ra hôm nay? Anh ấy cũng biết?
"Anh Tư Viễn, anh đừng làm vậy, không cần vậy đâu."
Cô đang do dự, hay là vẫn không tin?
Mục Tư Viễn cau mày, anh đứng dậy, một tay kéo cô, một tay giơ nhẫn lên trước mặt cô: "Bảo Bảo, em nhìn cho rõ, đây là nhẫn anh dùng để cầu hôn em, không phải anh tặng em. Trong chiếc nhẫn có khắc tên anh, em có muốn không?"
Anh quay chiếc nhẫn lộ ra một góc trước mặt cô, quả nhiên, trong nhẫn có khắc một chữ "Tư".
"Vì sao?"
"Vì sao cái gì?" Anh bĩu môi. "Anh muốn cưới em, cho nên mới cầu hôn em." Nói xong, trên gương mặt anh xuất hiện vẻ ngượng ngùng khó gặp, anh nhìn quanh nhà hàng, có hơi do dự: "Bảo Bảo, anh cũng không biết nên cầu hôn thế nào. Nhưng mà cách sắp xếp của nhà hàng đều dựa theo chỉ thị của anh hết, em có thích không?"
Cô kích động gật đầu. Cô thích, sao cô lại không thích?
"Cô ngốc!" Anh cưng chiều nhìn cô. "Đau lòng thì khóc, vui vẻ cũng khóc."
"Anh Tư Viễn." Cô nhìn chiếc nhẫn. "Chiếc nhẫn này thật sự cho em ư? Anh khẳng định chứ?"
"Cô ngốc!" Anh cười, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn khác. "Cho em xem, cái này là của anh."
Anh đổi một góc khóc cho cô xem, trong chiếc nhẫn kia có một chữ "Bảo"!
Trái tim cô như có gì đó bóp lại, cô ngơ ngác nhìn anh, nghe anh hỏi: "Bây giờ đã tin chưa?"
Sau đó anh trừng mắt lên. "Lần này không cho phép em khóc, nếu em mà khóc thì anh sẽ hôn em."
Đây coi như uy hiếp gì chứ? Cô liền dở khóc dở cười, đánh anh một cái. "Đều tại anh! Bại hoại!"
Anh thật đáng ghét! Chọc cô khóc, lại chọc cô cười!
"Anh xấu xa ư?" Anh nắm lấy quả đấm nhỏ, đôi mắt lấp lánh có thần nhìn cô: "Anh thật sự xấu à? Bảo Bảo, anh cam đoan em còn chưa thấy được mức độ xấu xa của anh đâu."
Nói xong anh ôm lấy eo cô, dùng sức mạnh đè cô xuống bàn ăn.
Cô sợ hết hồn. "Anh Tư Viễn, anh làm gì đó?"
Hai tay anh chống hai bên má của cô, cười xấu xa: "Bảo Bảo, trước khi ăn khuya thì để anh ăn điểm tâm trước đã!"
Cô bị dục vọng nằm trong mắt anh dọa cho hết hồn, nào có người như vậy?
Hơn nữa mới vừa rồi không phải anh đang cầu hôn cô sao?
"Anh Tư Viễn, anh đừng có như vậy, không được như vậy!"
"Hử?" Anh nhướng mày. "Vậy anh nên làm gì?"
Cô mím môi, thoáng suy nghĩ: "Anh nói cho em biết trước, tại sao lại muốn cầu hôn em?"