Mục Tư Viễn nằm mơ. Trong mơ, anh lái xe một mình trên quốc lộ ven biển, giống như không mục đích hoặc như đang tìm kiếm gì đó.
Tìm gì vậy? Đến anh cũng không rõ.
Bỗng, trên bãi biển cách đó không xa hình như có người đang tổ chức hôn lễ.
Trái tim anh không hiểu sao nhức nhối, phóng xe qua đó, khúc nhạc hôn lễ đúng lúc vang lên, các khách mời đều đứng dậy cùng nhìn cô dâu đi lên thảm đỏ.
Anh vội vàng bước đến thì phát hiện ra chú rể lại là Công Tôn Diệp.
Quay đầu lại, bóng cô dâu ngày càng gần, khi anh thấy rõ được gương mặt kia tức thì phát cuồng.
"Cố Bảo Bảo!"
Anh đoạt lấy bó hoa trong tay cô, kéo cô chạy ra xe.
Anh muốn đưa cô đi. Song cô lại không tình nguyện, trên khuôn mặt được trang điểm tinh tế ngập đầy nước mắt.
"Anh Tư Viễn." Cô gọi, giọng nói thương cảm mà đau khổ. "Anh sẽ lấy em ư? Sẽ lấy em ư..."
Anh quay lại nhìn nhưng khuôn mặt cô ngày càng mơ hồ, không nhìn rõ nữa...
"Ba, ba..."
Anh mở bừng mắt thấy Hoan Hoan Nhạc Nhạc đứng ngay bên cạnh giường, hai đôi mắt to nghi hoặc nhìn anh.
Đang ngủ mà sao ba lại gọi tên mẹ vậy?
Lẽ nào ba cũng đang tìm mẹ giống chúng à?
Hóa ra chỉ là giấc mơ!
Anh xoa đầu bọn nhỏ. "Làm sao vậy?"
"Ba ơi, mẹ đâu ạ?" Nghe vậy, anh quay sang nhìn bên cạnh mình, trống không?
"Có phải mẹ đang ở phòng bếp làm bữa sáng không?" Anh cười hỏi.
Nhạc Nhạc lắc mạnh đầu: "Không có, không có!"
Bé và anh đã đi tìm khắp biệt thự mà không thấy bóng dáng mẹ đâu cả.
Anh nhìn sang Hoan Hoan thì bé cũng lắc đầu.
Cô ấy đi rồi?
Nhất định là thừa dịp anh ngủ!
Cô gái đáng chết này!
Cơn giận bùng lên, anh không muốn bộc lộ ra trước mặt Hoan Hoan Nhạc Nhạc nên đành đè nén: "Có thể mẹ có việc nên ra ngoài rồi, các con đi rửa mặt rồi ăn sáng, xong thì chuẩn bị đến trường nhé?"
"Ba, ngốc ngốc!"
Ngay cả mẹ đi đâu cũng không biết!
Nhạc Nhạc chu miệng quở trách xong mới cùng Hoan Hoan ra ngoài.
Mục Tư Viễn tức cười, thằng nhóc thối kia lại dám quở trách anh!
Cũng do cô gái đáng chết kia hại, anh phải bắt cô về, trói cô ở nhà!
Đưa Hoan Hoan Nhạc Nhạc đến trường rồi anh lập tức bảo tài xế lái xe đến tiệm mì vằn thắn.
Đến đầu hẻm đã thấy ở đó đỗ một chiếc xe!
Là xe của Công Tôn Diệp!
Anh tức tối, chẳng ngờ anh ta đến nhanh như thế!
Cuống cuồng cái gì? Thương lượng việc hôn sự của bọn họ hả?
Anh buồn bực mở tung cửa xe, chạy nhanh vào tiệm mì vằn thắn.
***
Anh không biết là sau khi Cố Bảo Bảo về hôm qua, ba Cố với mẹ Cố đều thức trắng đêm không ngủ.
Bởi vì trước đó Mục Tư Viễn cho người đến nói với bọn họ là Bảo Bảo đang ở cùng với anh, vậy nên khi cô về nhà, bọn họ cũng không hỏi gì, chỉ cực kì không yên lòng: "Bảo Bảo, kế tiếp con định làm thế nào?"
Cố Bảo Bảo biết ba mẹ sẽ hỏi thế, nhưng trong lòng cô cũng không có chủ kiến gì cả.
Mẹ Cố lắc đầu thở dài: "Thiếu gia Tư Viễn tính khí như trẻ con, sao con không về sớm hơn?"
"Bà nói gì vậy?" Ba Cố không đồng ý cách nói của bà. "Bảo Bảo có muốn như vậy đâu hả?"
Ông nhìn sang con gái: "Bảo Bảo, dù nói thế nào thì chuyện này là chúng ta không đúng với nhà họ Công Tôn. Con đã về rồi thì ngày mai ba sẽ đến nhà họ xin lỗi."
Cố Bảo Bảo lập tức lắc đầu: "Ba, ba không nên đi!"
Tuổi tác ba đã cao, cô sao có thể để ông đi làm chuyện đó?
Còn nữa, chuyện này không liên quan gì đến ba mẹ cô cả.
"Muốn đi cũng là con đi." Cô nói.
Mẹ Cố nháy mắt với ba Cố, ý bảo ông ra ngoài trước, bản thân bà ngồi xuống cạnh con gái.
"Bảo Bảo." Bà cầm tay con: "Con nói thật với mẹ, thiếu gia Tư Viễn đưa con đi là vì cái gì?"
Cố Bảo Bảo cúi đầu. "Anh ấy... anh ấy không muốn con lấy A Diệp."
"Không muốn con lấy A Diệp? Lẽ nào cậu ấy muốn lấy con?"
Cố Bảo Bảo nghe xong hoảng loạn. "Mẹ." Cô luôn miệng nói: "Mẹ đừng nói thế, dù gì cũng đừng nói như vậy. Con... chuyện đó, cho tới giờ con... chưa từng nghĩ đến."
Mẹ Cố ngẩn ra.
Nó chưa từng nghĩ đến, chẳng phải chứng minh thiếu gia Tư Viễn cũng không biểu lộ gì trước mặt nó sao?!
Vậy rốt cuộc vì cái gì mà cậu ấy làm vậy?
Nhìn gương mặt mệt mỏi của con, bà cũng không nói thêm gì: "Mấy ngày qua chắc con cũng mệt rồi, đi ngủ trước đi, chuyện có lớn thì cũng để mai hẵng nói."
Xuống nhà, hai ông bà thương lượng cả đêm, cuối cùng quyết định gọi điện cho Công Tôn Diệp trước, bảo anh qua nhà rồi bàn bạc.
Cho nên mới sáng sớm Công Tôn Diệp đã đến.
Cố Bảo Bảo cả đêm cũng không ngủ yên, nghe thấy tiếng anh dưới nhà liền rời giường.
"Bảo Bảo!" Chỉ mới hai ba ngày mà cô như đã gầy đi một vòng, Công Tôn Diệp đau lòng nhìn cô: "Em sao rồi?"
Cô muốn cười mà chẳng hiểu sao không điều khiển nổi cơ mặt, đành trả lời: "Em không sao. A Diệp, xin lỗi đã để anh lo lắng."
"Đừng nói vậy."
Anh mỉm cười lắc đầu, kéo cô ngồi xuống cạnh ba Cố mẹ Cố.
Ba Cố nhìn bọn họ nói: "A Diệp, xảy ra chuyện như vậy, nói thế nào nhà bác cũng phải có ăn nói với người nhà cháu, cháu sắp xếp xem khi nào tiện thì bác sẽ đến nhà cháu một chuyến."
"Ba!" Cố Bảo Bảo lắc đầu, sốt ruột nói: "Ba đừng có đi, là con đi mới đúng."
"Cái con bé này!" Ba Cố nhìn cô. "Con đi, ba cũng phải đi, như thế mới hợp với cấp bậc lễ nghĩa."
Công Tôn Diệp cười khẽ, đang chuẩn bị lên tiếng cản họ thì lại nghe ngoài cửa có tiếng nói vọng vào: "Hai người không ai phải đi hết!"
Mọi người ngẩn ra, Cố Bảo Bảo hoảng sợ đứng bật dậy nhìn ra bên ngoài: "Anh..."
Sao anh ấy tới đây?
"Thiếu gia Tư Viễn?" Mẹ Cố cũng đứng dậy nghi hoặc nhìn anh.
Cậu ấy tới đây lúc này là có ý gì?
Hình như trên mặt còn có vết thương?
Mục Tư Viễn nhìn mẹ Cố gật đầu coi như chào hỏi, sau đó đi thẳng đến trước mặt Cố Bảo Bảo, cầm tay cô: "Đi về với anh!"
"Anh..." Ngay trước mặt ba mẹ và Công Tôn Diệp, cô không vùng vẫy tránh để anh khó xử, chỉ nói: "Anh đừng như vậy!"
Nghe được câu nói như van xin ấy, cơn giận của anh tiêu tan, anh quay lại nhìn cô: "Vì sao em lại lén chạy về nhà? Anh đã nói mà em không tin sao?" Lúc nói chuyện, sâu trong đôi mắt anh hiện lên tia ưu thương.
Cô hơi sững sờ, lời giải thích đã đến bên mép: "Em..."
"Thiếu gia Tư Viễn." Ba Cố cắt ngang, nói trước: "Đây là nhà Bảo Bảo, nó về là điều đương nhiên."
Anh kéo Cố Bảo Bảo đến bên cạnh mình rồi nói: "Chú Cố, cháu biết chú rất tán thành hôn sự của Bảo Bảo và người đàn ông này, nhưng cháu muốn nói với chú, cháu không cho phép!"
Cố Bảo Bảo vội vàng túm tay anh, ý bảo anh đừng nói nữa, sắc mặt ba Cố ngày càng trở nên thâm trầm.
Nhưng anh không im ngay, vẫn nói cho hết: "Cháu sẽ không để Bảo Bảo lấy người đàn ông khác! Còn về hôn sự của cô ấy và Công Tôn Diệp, cháu đã giải quyết cá nhân với anh ta rồi!" Anh chuyển mắt sang phía Công Tôn Diệp.
Vết thương trên mặt anh không phải lời giải thích rõ nhất hay sao?!
Nhưng ba Cố căn bản không có hứng thú với vết thương trên mặt anh.
Đôi mắt đầy lửa giận của ông nhìn Mục Tư Viễn, gằn giọng: "Thiếu gia Tư Viễn, tôi ngược lại muốn hỏi cậu, Bảo Bảo lấy ai thì có quan hệ gì đến cậu chứ?"
Ba tức giận rồi! Cô lớn như vậy mà chưa từng thấy sắc mặt ba như thế!
"Ba, ba đừng tức giận. Anh ấy nói lung tung thôi, ba đừng coi là thật."
Cô đẩy Mục Tư Viễn ra, nhỏ giọng cầu xin: "Anh đừng nói nữa có được không? Em van anh đấy."
Anh cúi xuống nhìn gương mặt buồn của cô, không nhịn được cười yêu thương. "Đã nói thì nói rõ ràng luôn, nói xong là ổn rồi."
Nói rõ ràng? Cô đau khổ lắc đầu, anh thì có gì hay mà nói rõ ràng với ba?
"Chú Cố, trước đó cháu đưa Bảo Bảo đi chính là không muốn để cô ấy lấy người đàn ông khác. Nếu mọi người còn khăng khăng bắt Bảo Bảo kết hôn thì cháu sẽ tiếp tục làm như vậy."
Nói gì thế? Đây là lời nói rõ ràng của anh sao?
"Thiếu gia Tư Viễn." Ba Cố giận hoàn toàn, hét lên: "Tôi tôn kính gọi cậu là thiếu gia, đó là bởi gì tôi kính trọng Mục lão gia, cậu đừng có mà khinh người quá đáng!"
Có thể tâm tình quá kích động nên vừa nói xong ông đã ho khan kịch liệt.
Mấy ngày qua lo lắng cho con gái nên ông âu sầu thương tâm không ít, đã có dấu hiệu của cảm mạo, cho nên vừa bắt đầu ho đã khiến ông không thở được rồi.
Mẹ Cố vội vỗ ngực cho ông, nói: "Thiếu gia Tư Viễn, thím xin cậu đừng nói nữa có được không?"
"Trước mặt A Diệp, đừng trách tôi nói không hay, thiếu gia Tư Viễn, cậu nếu thực sự thương Bảo Bảo nhà chúng tôi thì liệu có chuyện ngày hôm nay sao? Cho tới giờ nói những lời này còn có ích gì? Cậu có chủ tâm khiến chúng tôi không được an bình sao?"
Mục Tư Viễn ngẩn ra.
Cố Bảo Bảo thoát khỏi tay anh, đến bên cạnh ba Cố. "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, chúng ta đỡ ba lên gác nghỉ ngơi đã."
Cô muốn đỡ lấy ba nhưng bị ông đẩy ra.
"Bảo Bảo!" Ông nhìn con gái hỏi: "Bây giờ con nói với ba, trong lòng con rốt cuộc nghĩ như thế nào?"
"Ba, con..." Đôi mắt cô mờ hơi sương, không biết nên nói như thế nào.
Mẹ Cố đau lòng khuyên nhủ: "Ba nó, ông..."
"Bây giờ ba muốn biết ngay!"
Ba Cố cực kì kiên trì. "Nếu con muốn tiếp tục kết hôn với A Diệp, tất cả mọi chuyện ba sẽ gánh vác! Nếu... trong lòng con vẫn còn mơ tưởng chuyện trước kia thì con đừng trách ba!"
"Ba..."
Ba đang ép cô lựa chọn ông hay Mục Tư Viễn sao?
Cô nhìn bọn họ, mắt ướt đẫm, cô nên làm gì bây giờ?
"Con còn cần suy nghĩ bao lâu nữa?" Ba Cố thúc giục. "Lẽ nào công dưỡng dục bao nhiêu năm nay của ba cũng không bằng người đàn ông này?"
Cô lắc đầu khóc. "Ba... Con..."
Cô phải nói, ép mình nói, cô buông tha Mục Tư Viễn, vĩnh viễn buông tha người đàn ông không thuộc về mình.
"Mục Tư Viễn, anh hài lòng rồi chứ?" Song, Công Tôn Diệp một mực im lặng bỗng nhiên lên tiếng.
Anh bước đến nói: "Hôm nay anh tới làm gì? Anh giày vò Bảo Bảo đến khi nào mới có thể kết thúc?"
Giày vò?
Mục Tư Viễn lạnh lùng nhìn anh ta, tình cảm của anh dành cho cô sao lại gọi là giày vò?
"Công Tôn Diệp, nếu không phải vì kẻ tiểu nhân như anh thì hôm nay sẽ xảy ra chuyện này ư?"
"Kẻ tiểu nhân?" Công Tôn Diệp cười lạnh, mang theo cả chút trào phúng. "Mục Tư Viễn, lẽ nào ai được khen là thương nghiệp kiêu tử [1] đều có suy nghĩ đơn giản như anh?"
[1] thương nghiệp kiêu tử: người nổi trội trong thương nghiệp.
Nói xong, anh ta bất chợt giơ tay vỗ mạnh lên vết thương trên mặt Mục Tư Viễn làm anh đau nhói.
"Anh làm gì thế hả?" Anh giận dữ đẩy anh ta ra.
"Sao hả, đau chứ gì?" Công Tôn Diệp đứng im, cười không cho là đúng. "Chuyện hôm qua, anh muốn tôi từ bỏ hôn sự với chỉ bằng mấy cú đấm thì còn lâu mới đủ!"
Mẹ Cố không nhịn được nhìn thoáng qua ba Cố, bọn họ đang nói gì thế? Bà nghe mà không hiểu gì cả?
Ba Cố không lên tiếng, mím chặt môi nghe bọn họ nói tiếp.
"Vậy anh muốn thế nào?" Mục Tư Viễn quát hỏi.
Công Tôn Diệp giơ hai ngón tay ra: "Muốn tôi từ bỏ việc hôn sự cũng được, nhưng anh nhất định phải làm được hai chuyện!"
"Thứ nhất, lấy tư cách cá nhân của anh đăng báo nói lời xin lỗi ba mẹ, cậu tôi và còn cả tôi nữa."
"Lấy lí do là nhà anh nuôi một con chó dữ, thừa dịp người ta không chú ý chạy vào nhà tôi, mặc dù không cắn ai bị thương mà ngược lại còn bị người nhà tôi đánh bị thương nhưng dù sao cũng đã khiến người nhà tôi hốt hoảng, cho nên đăng báo nhận lỗi."
Cái gì?! Dám mắng anh là chó!
Mục Tư Viễn siết chặt nắm đấm. "Công Tôn Diệp, anh..."
"Thứ hai." Công Tôn Diệp không đếm xỉa đến anh, tiếp tục: "Trong vòng ba ngày, anh tuyên bố với bên ngoài là sẽ kết hôn với Bảo Bảo."
Ba người nhà họ Cố nghe đến điều kiện thứ nhất đã kinh ngạc không thôi rồi, lại nghe đến điều kiện thứ hai thì còn sững sờ hơn.
Mãi cho đến khi Công Tôn Diệp hỏi: "Thế nào? Mục Tư Viễn, anh có làm được không?"
Cố Bảo Bảo ngẩng đầu lên, từ góc độ này ngắm nhìn đôi mắt bình tĩnh sâu thẳm của anh, bên trong dường như không có gì cả, cũng chẳng tồn tại thứ gì.
Cô không khỏi trào phúng bản thân, nhìn gì chứ? Cô đã sớm biết đáp án rồi mà.
"A Diệp, anh đừng nói nữa."
Cô lắc đầu, đi đến trước mặt Mục Tư Viễn: "Anh về đi. Em chỉ hi vọng anh... dù thế nào cũng chăm sóc Hoan Hoan Nhạc Nhạc thật tốt."
Mục Tư Viễn lẳng lặng nhìn cô, trong đôi mắt dâng lên những tia sáng kì dị.
Suy nghĩ của anh vẫn đang dừng lại ở điều kiện thứ hai của Công Tôn Diệp.
- kết hôn với Bảo Bảo -
- kết hôn với Bảo Bảo -
Những từ đó như một chiếc chìa khóa mở cái khóa trong lòng làm anh bất chợt có điều hiểu ra.
Rất nhiều ý nghĩ chưa bao giờ có xuất hiện trong đầu anh.
Khi anh tặng cô nhẫn là anh muốn giữ cô ở bên cạnh mình. Khi anh dẫn cô đi từ sân bay là không muốn cô kết hôn với Công Tôn Diệp. Anh làm mọi chuyện tưởng chừng như không có lý do gì, cho tới lúc này, anh mới hiểu được, tất cả đều cùng chung mục đích.
Những điều anh muốn nói mà không nói ra được, hóa ra đã sớm mọc rễ trong đầu anh.
"Em muốn anh đi?" Anh nhìn cô, niềm vui hiện lên trong mắt.
Đáng tiếc cô lại cúi mặt nên không nhìn thấy, chỉ gật đầu: "Anh đi đi! Những điều A Diệp mới nói anh cũng không cần làm đâu!"
Đôi tay anh giữ chặt bả vai cô, cặp môi sát lại bên tai cô dịu dàng nói ra hai từ: "Chờ anh!"
Nói xong anh buông cô ra, xoay người nhìn Công Tôn Diệp: "Anh nói lời giữ lời chứ?"
"Đương nhiên!" Công Tôn Diệp nhướng mày, chỉ sợ anh ta không làm được!
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, sau đó sải bước ra ngoài.
Ba Cố lắc đầu thở dài. "A Diệp, cháu nói với cậu ta những chuyện đó để làm gì?"
Công Tôn Diệp cười, chôn sự thương tâm tại nơi sâu nhất trong tim. "Chú à, mọi chuyện còn chưa biết thế nào, chú nghỉ ngơi trước đã, cơ thể quan trọng hơn."
Anh nói đã nói vậy, ba Cố cũng không thể nói gì hơn, dưới sự giúp đỡ của mẹ Cố đi lên gác.
Xung quanh trở nên yên ắng, Cố Bảo Bảo ngồi trên băng ghế, trong lúc nhất thời không biết mình nên nói thế nào với A Diệp.
Anh chủ động ngồi xuống cạnh cô, dịu dàng hỏi: "Bảo Bảo, hai ngày qua, trong lòng em nghĩ gì anh cũng có thể hiểu được."
Đối mặt với người đàn ông cô yêu sâu sắc, trong cô xuất hiện sự mềm lòng, thương tâm, dao động, hối hận, anh đều hiểu.
"Em xin lỗi, A Diệp."
Cô thực sự không biết còn có thể nói gì.
"Đừng nói xin lỗi." Anh lắc đầu. "Bây giờ anh muốn hỏi em, em sẽ lấy anh ta chứ?"
Cô ngạc nhiên, tiếp đó lắc đầu: "Không thể đâu A Diệp, anh ấy không thể nào lấy em."
"Nếu anh ta bằng lòng?" Anh không cho cô trốn tránh vấn đề này.
Cố Bảo Bảo ngơ ngác, nếu anh ấy bằng lòng? Nếu anh ấy bằng lòng!
Đã rất lâu cô không mơ mộng, cho nên còn chưa biết trả lời ra sao.
"A Diệp, em không phải người đè nặng thứ gì cả, nếu một thứ mà lúc nào cũng không chiếm được thì em sẽ không nghĩ tới nó nữa."
Nhưng em sẽ bỏ nó vào đáy lòng, giả vờ như không nghĩ nữa nhưng lại lén lút khóc thầm.
Anh không nói ra, chỉ khẽ mỉm cười, đứng lên nói: "Anh về trước đây."
"A Diệp!"
Cô vội đứng dậy, không hiểu vì sao anh không nhắc đến việc hôn sự của bọn họ?
Anh biết rõ tâm tư của cô, lắc đầu: "Bảo Bảo, người nhà anh em không cần lo. Còn chuyện của chúng ta cứ giao cho thời gian đi."
Giao cho thời gian? Cô khổ sở cúi đầu, không đành lòng nhìn bóng lưng đi xa của anh.
Như thế nhất định rất thống khổ, rất cô đơn.
Bởi vì anh đưa hết cơ hội cho cô, còn vết thương thì để lại cho... chính bản thân.