Cố Bảo Bảo gật đầu.
Điều đó với anh, với cô, với A Diệp sẽ là tốt nhất.
Cô ngẩng lên, vừa sờ tìm sợi dây chuyền trên cổ vừa nói: "Sợi dây chuyền này... trả lại cho anh, về sau... em không cần nó nữa."
"Cố Bảo Bảo!"
Anh đè tay cô lại, đôi mắt thâm thúy khóa chặt cô. "Nhìn vào mắt anh, trả lời anh, có phải em muốn lấy Công Tôn Diệp không?"
Cô không nghe theo, cảm thấy nó không cần thiết.
Nhưng anh lại giữ cằm cô, buộc cô phải nhìn vào mắt mình. "Trả lời anh, có phải em nhất định phải lấy anh ta? Có đúng không?"
Cố Bảo Bảo bị anh làm đau, trong lòng giận dữ liền lên giọng: "Phải! Phải!..."
Cô còn muốn nói thêm nữa nhưng dư âm đã bị anh nuốt vào miệng.
Anh che phủ chiếm hữu môi cô, cũng không phải hôn mà là cắn đến mức đau đớn.
Không đến mức chảy máu, anh chỉ muốn cô biết, cô đau thế nào thì anh cũng đau như thể!
"Buông ra... Buông ra...!"
Cô nức nở, vùng vẫy, hai tay cào cấu người anh nhưng không cách nào làm anh buông ra được.
Anh không cắn cô nữa, ngược lại trở thành một nụ hôn sâu, vội vã mà dịu dàng.
Cô sửng sốt, nụ hôn của anh như đang xoa dịu vết thương sâu trong lòng
cô, sự dịu dàng của anh như muốn kéo những chuyện cũ mà cô quyết định
che đậy ra ngoài.
Cô không muốn, cô chống cự, cô đẩy mạnh anh ra, vô thức tát anh một cái!
Bàn tay tê dại, có thể thấy cô đã dùng bao nhiêu sức lực.
Nhưng đau trên mặt anh mà nước mắt cô lã chã.
"Cố Bảo Bảo, vì sao? Vì sao em lại muốn làm vậy?"
Tay anh chạm vào mặt cô, giọng nói kiên định như đang tuyên thệ: "Người em yêu là anh! Tại sao em lại muốn làm vậy?"
"Người em đã từng yêu là anh!" Cô lắc đầu. "Nhưng về sau, em sẽ không yêu anh nữa, sẽ không cần nữa..."
"Em nói dối! Em nói dối!"
Anh hét. "Cố Bảo Bảo, em muốn lập gia đình chứ gì? Em cứ việc làm đi!
Nhưng anh nói cho em biết, em vĩnh viễn không thể nào quên anh, mặc kệ
em dùng cách gì đi nữa, vĩnh viễn cũng không thể!" Trong lúc nói, ánh
mắt anh trở nên lạnh lẽo, cất giấu trong đó lại là sự nguy hiểm khiến
người ta khiếp đảm.
Nước mắt cô ngưng lại: "Anh... Anh muốn làm gì?"
Anh hé ra nụ cười: "Em đoán thử xem? Dù sao cũng không phải chuyện tốt!"
"Vì sao? Anh vì sao phải như thế?"
Trong cô tràn đầy sự tuyệt vọng. "Em yêu anh không được, không yêu anh
cũng không được? Vì sao anh đối xử với người khác thì tốt mà lúc nào
cũng giày vò em?"
Vì sao anh luôn không ngừng mang đến giấc mộng đẹp cho cô nhưng đôi tay lại lần lượt hủy diệt nó.
"Vì sao? Anh trả lời em đi, rốt cuộc là vì sao?"
"Anh giày vò em? Anh giày vò em..." Anh phẫn nộ kèm theo đau đớn nhìn
cô. "Không bằng em nói cho anh biết, tại sao anh lại muốn giày vò em
đi?"
Để rồi hành hạ chính bản thân?!
Ngực đau xót, phổi anh còn chưa khỏi hẳn bắt đầu đau khiến anh ho kịch liệt.
"Tư Viễn..." Cố Bảo Bảo hoảng hốt. "Anh thế nào... thế nào..."
Cô cầm cốc nước ở đầu giường đưa cho anh thì bị anh đẩy ra. "Em đi đi, anh không cần cái giả mù mưa sa đó của em, khụ khụ..."
Càng tức càng khó chịu, cơn đau cuộn trào lên ở ngực khiến anh ho đến mức mặt đỏ bừng.
Cố Bảo Bảo luống cuống, đột nhiên khóc nấc lên, đôi tay ôm lấy anh: "Anh Tư Viễn... Anh đừng như vậy... Trong lòng em không dễ chịu chút nào..."
Nhiệt độ trên cơ thể cô thật ấm áp.
Mục Tư Viễn cảm thấy trái tim nháy mắt trở nên mềm mại, nhưng mặt vẫn
giả bộ bướng bỉnh không nhìn cô, thấp giọng quát: "Em thì khó chịu cái
nỗi gì? Em có thể vứt bỏ anh mà đi vui vẻ đi theo người đàn ông khác,
không phải em chuẩn bị làm vậy ư?"
Cô ngơ ngác nghe anh nói, không khỏi hoang mang buông anh ra.
"Tư Viễn, anh đừng nói những lời như vậy với em nữa. Thật ra anh cũng
biết mà, chuyện như vậy với chúng ta là tốt nhất, không có em, cuộc sống của anh sẽ càng trở nên dễ dàng..." Cô từ từ buông anh ra, chuẩn bị rời đi.
Mục Tư Viễn quay đầu lại, giữ cánh tay cô: "Cố Bảo Bảo, em còn muốn đi?"
Đôi con ngươi đen thoáng lên tia dị dạng, sâu trong đó cất giấu một ngọn lửa khác thường.
Cô hoảng sợ, giựt tay ra muốn đi thì ngang hông cảm thấy căng thẳng.
Giây tiếp theo, cô rơi vào cái ômg quen thuộc mà bá đạo. "Anh... Anh muốn làm gì..."
Cô kinh ngạc đến nỗi quên cả giãy dụa.
Môi anh hé ra nụ cười tà: "Anh chợt nhớ ra, đã lâu rồi anh chưa chạm vào phụ nữ!" Nói xong anh nghiêng người đặt cô lên giường, bàn tay ở eo dời lên trên, tuy cách lớp quần áo nhưng trông rất mập mờ...
"Anh điên rồi sao?"
Cô quát, giơ tay lên định tát anh thì lại bị anh giữ được cổ tay, cố định phía trên đỉnh đầu.
"Cố Bảo Bảo, anh sẽ cho em biết, em không thể rời khỏi anh..."
Ánh mắt anh rơi vào cặp môi hồng kiều diễm, không suy nghĩ nhiều mà cúi xuống...
"Ba ơi! Ba ơi!"
Phía cầu thang vang lên tiếng trẻ con khiến anh chậm lại, Hoan Hoan?!
Cố Bảo Bảo cũng nghe thấy. "Anh mau buông ra, anh..."
Lời còn chưa dứt thì anh đã đứng dậy đi ra cửa. Cô cũng vội đứng dậy, ba chân bốn cẳng sửa sang lại quần áo và mái tóc rối bời mới đi ra khỏi
phòng.
"Ba ơi!"
Hoan Hoan kéo Nhạc Nhạc chạy tới, đôi mắt to thoáng hiện lên sự vui sướng: "Mẹ! Mẹ cũng ở đây!"
Mẹ!
Nhạc Nhạc chạy thật nhanh, vòng qua Mục Tư Viễn lao vào lòng Cố Bảo Bảo.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hưng phấn của bé, Cố Bảo Bảo xót xa trong lòng, không khỏi ôm chặt bé hơn.
“Ba ơi.” Hoan Hoan ngẩng đầu nhìn Mục Tư Viễn. “Ba đã đỡ hơn chưa ạ?”
Mục Tư Viễn gật đầu, ngồi xổm xuống :”Tốt hơn rồi, là ông nội bảo các con tới à?”
Nói xong anh nhíu mày:”Ông nội làm sao cho các con tới được? Cảm cúm là bệnh truyền nhiễm mà!”
“Bọn con nhớ ba!” Hoan Hoan nhanh chóng lắc đầu . “Là bọn con đòi tới đây.”
Mục Tư Viễn xoa đầu bé, 1 tay ôm lấy bé, tay kia duỗi ra ôm Nhạc Nhạc, đi xuống tầng dưới.
“Chuẩn bị cơm chiều.” Anh nhấn mạnh với người giúp việc. “Tôi ăn cơm với bọn nhỏ.”
Người giúp việc sửng sốt, không khỏi nhìn Cố Bảo Bảo.
Hoan Hoan cũng khó hiểu hỏi:”Mẹ, mẹ không ăn cơm với bọn con sao ạ?”
“Mẹ tới tìm ba nói chuyện.” Mục Tư Viễn trả lời.
“Bây giờ nói chuyện xong rồi, mẹ lại đang vội nên phải đi trước.”
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Hoan Hoan Nhạc Nhạc, trong lòng Cố Bảo Bảo
nhói lên, lúc này đi, cô sẽ không thể tới đây thêm lần nào nữa!
“Hoan Hoan, Nhạc Nhạc!” Cô miễn cưỡng cười. “ Mẹ có thể sẽ bận 1 thời
gian, sau khi xong việc, mẹ sẽ sang căn hộ bên kia gặp các con nhé, được không?”
Nhạc Nhạc vẫn không tin, mẹ rốt cuộc bận cái gì chứ?
Hoan Hoan như đoán được điều gì đó, ánh mắt rũ xuống. Chốc sau bé lại
ngẩng lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười kiên cường :”Mẹ, mẹ cứ
làm việc của mẹ đi ạ, bọn con ngày ngày sẽ nhớ mẹ! Mẹ phải vui vẻ hạnh
phúc đó!”
Hoan Hoan!
Mắt cô đỏ hoe, nhưng trước mặt 2 đứa bé và anh cô không muốn rơi lệ thêm nữa, chỉ có thể mỉm cười :”Cảm ơn Hoan Hoan! Mẹ cũng sẽ, cũng sẽ nhớ
các con!” Nói xong, cô hôn lên má 2 đứa, xoay người rời khỏi biệt thự.
Nhìn bóng cô dần biến mất, Hoan Hoan buồn bã cúi gằm đầu, Nhạc Nhạc đẩy anh, không hiểu vì sao anh lại buồn!
“Ba ơi.” Hoan Hoan ngẩng lên, lấy dũng khí hỏi Mục Tư Viễn:”Mẹ sẽ thực sự lấy chú Công Tôn ạ?”
Mục Tư Viễn có chút ngoài ý muốn :”Mẹ nói với các con à?”
Mục Tư Viễn có chút ngoài ý muốn :”mẹ nói với các con à?”
Hoan Hoan lắc đầu . “Chú Công Tôn đối với mẹ rất tốt, tự con đoán được. Lúc con hỏi mẹ, mẹ cũng không phủ nhận.”
Bé nghĩ rồi nói:”ba à, mẹ có thể không lấy chủ Công Tôn được không ạ?”
Mục Tư Viễn vẫn không trả lời. Nhạc Nhạc đột nhiên nắm tay của Hoan
Hoan. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thắc mắc, không hiểu lời Hoan
Hoan nói có ý gì.
Hoan Hoan kiên nhẫn nói với em:”Nhạc Nhạc, mẹ sắp lấy chú Công Tôn rồi, về sau chúng ta muốn gặp mẹ sẽ còn dễ nữa.”
Nhạc Nhạc nhăn nhíu đôi lông mày, bé vẫn chưa hiểu kết hôn là gì cho nên nghe Hoan Hoan 5 lần 7 lượt nhắc tới, bé cũng không có phản ứng nhiều.
Nhưng hôm nay, sự hoang mang lo lắng mất đi mẹ của Hoan Hoan hiển nhiên đã lây sang bé.
Trong lòng bé cuống cuồng, trong miệng không nói được, chỉ có thể dùng quả đấm nhỏ đập mạnh lên bàn ăn.
“Nhạc Nhạc, đừng như vậy!” Mục Tư Viễn ôm bé lên. “Tay có đau không con?”
Nhạc Nhạc lắc đầu, tay chỉ vào cánh cửa nơi mẹ vừa đi, loại ngoảnh đầu rưng rung nhìn Mục Tư Viễn.
Anh không hiểu lắm ý của Nhạc Nhạc, trong lòng than nhỏ:”Nhạc Nhạc, đừng khóc nhé, ngoan, mẹ sẽ trở về, biết không?”
Thật vậy chăng? Nghe vậy, Nhạc Nhạc nhanh chóng nghe lời kiềm lại nước mắt.
Hoan Hoan bên cạnh thì không tin được lời dụ dỗ trẻ con này.
“Ba.” Bé sau khi suy xét, cực kỳ tỉnh táo hỏi :”Có phải mẹ nhất định sẽ
lấy chú Công tôn không ạ? Là chuyện đã quyết định không thể thay đổi ư?”
Mục Tư Viễn nhìn bé, không trả lời câu hỏi mà nói :”Hoan Hoan, con đừng
suy nghĩ nhiều quá. Cùng Nhạc Nhạc học thật giỏi, ăn cơm thật khỏe là
được, hiểu chưa?”
Hoan Hoan không hỏi lại nữa, hiểu chuyện nhìn sang phía khác.
Ban đêm, chờ Hoan Hoan Nhạc Nhạc ngủ rồi, Mục Tư Viễn mới vào phòng sách.
Hoan Hoan rất ngoan, cả đêm không hỏi những vấn đề kia nữa, Nhạc Nhạc cũng không biết đang nghĩ gì mà cũng không ầm ĩ.
Nhưng anh có thể nhìn ra, trong lòng bọn chúng đều không vui, giống như…tâm tình của anh!
Bất chợt cửa phòng bị đẩy ra, bóng dáng nhỏ bé xuất hiện.
“Nhạc Nhạc!” Anh khẽ gọi.
Nghe tiếng, bóng dáng nhỏ bé lập tức chạy tới cạnh anh, nhào lên người anh.
“Chậm lại nào!” Anh ôm bé đặt lên đùi . “Sao còn chưa ngủ? Vội tìm ba vậy để làm gì thế?”
Nhạc Nhạc đưa anh 1 bức tranh, trên đó vẽ 1 nhà 4 người đang quanh bàn ăn.
Kỳ quái là, trong bức tranh bé với Hoan Hoan đang ăn cơm, ba chỉ ngồi
còn mẹ đứng bên cạnh ba, hai người nhìn nhau như đang nói chuyện.
Ở 1 góc trang giấy viết : Ba yêu mẹ, mẹ yêu Nhạc Nhạc!
Anh cười, nhớ lại, có hôm ở căn hộ, 4 người họ đã vây quanh bàn ăn như thế.
Nhạc Nhạc kéo kéo chéo áo của anh, ngón út chỉ vào câu nói, như đang hỏi anh có đúng vậy không?
Anh thương yêu xoa cái đầu nhỏ, cầm lấy bút thêm vào đằng sau 1 câu : mẹ yêu ba!
Nhạc Nhạc chu miệng, bé biết ba yêu mẹ mà!
“Nhạc Nhạc.” Anh ôn nhu nói. “Con có yêu ba không?”
Nhạc Nhạc nghĩ, chỉ vào mẹ trên bức tranh lắc đầu, lại chỉ vào bé gật đầu.
Tuy ba thích làm dữ với mẹ, nhưng lại rất tốt với Nhạc Nhạc, cho nên
Nhạc Nhạc vẫn quyết định yêu ba, nếu ba không làm dữ với mẹ thì tốt hơn!
Mục Tư Viễn cười rộ lên . “Nhạc Nhạc không cần lo, ba cam đoan với con, mẹ sẽ không rời khỏi chúng ta! Vĩnh viễn sẽ không!”
Thật vậy chăng? Nhạc Nhạc nghi hoặc lẫn vui mừng nháy mắt.
“Thật!” Mục Tư Viễn lại cam đoan lần nữa.
Thật tốt quá! Nhạc Nhạc vui sướng vỗ tay, miệng chu lên hôn má ba 1 cái rất kêu!
Nhưng cái này cũng chưa tính, sau khi hôn, bé lại cầm bút, ngay bên cạnh 1 cậu bé trên giấy viết 2 chữ “Nhạc Nhạc” đại biểu bé.
Tiếp đó từ miệng cậu bé vẽ ra 1 cái vòng rất lớn rồi viết vào trong : Nói chuyện!
Mục Tư Viễn sửng sốt, suy đoán ý của bé : Nhạc Nhạc, con có thể nói sao? Lại thấy bé lặc đầu, viết trên giấy : mẹ về!
Anh thấy buồn cười, hóa ra thằng nhóc con này đang nói điều kiện với anh!
Ý đó là, nếu mẹ không về thì bé sẽ không nói!
“Nhóc con xấu lắm!” Mục Tư Viễn bóp má bé. “Chờ ba đưa được mẹ về, con
không được ăn vạ đâu đấy, nhất định phải nói nhé, được không?”
Được!
Nhạc Nhạc vỗ thật mạnh vào bàn tay anh, thành giao ạ!
***
6 ngày sau.
Hôm nay là ngày thứ 6.
Cô không tới gặp Hoan Hoan Nhạc Nhạc, tất nhiên càng không tới tìm anh.
Mục Tư Viễn mở ngăn kéo bàn làm việc, mở hộp, lấy ra 1 khẩu súng lạnh lẽo.
Đây là 1 khẩu súng nhưng bên trong đạn không có nhiều, chỉ có 1 viên.
Cho nên, có thể thực hiện được lời hứa với Nhạc Nhạc hay không, anh chỉ có 1 cơ hội!
Tiền cược chính là…vị trí của anh trong lòng cô.
“Cộc cộc…”
Sau tiếng gõ mở cửa, anh cất khẩu súng đi, nghe trợ lý báo cáo.
“6h30 ngày trước, Công Tôn Diệp và cả nhà cô Cố đi ăn ở nhà hàng Vĩnh Phúc, cả nhà dượng của Công Tôn Diệp cũng đi cùng.”
“Hai hôm trước, dượng của Công Tôn Diệp theo tập tục đưa lễ tới nhà cô Cố.”
“Hôm nay Công Tôn Diệp đã chuẩn bị vé máy bay, 7strong0 tối nay sẽ lên máy
bay đến Luân Đôn. Bọn họ qua đó thăm hỏi ông bà nội Công Tôn Diệp, cũng
đón luôn ba mẹ của Công Tôn Diệp về thương lượng việc cưới xin.”
-7strong0 tối nay-
Mục Tư Viễn ghi nhớ trọng điểm ở câu này, mỉm cười:”Cô làm rất tốt, tiếp tục cho người theo dõi bọn họ, không…theo dõi 1 mình cô Cố thôi!”
“Vâng, Mục tổng!” Người vừa đến báo cáo gật đầu xong lại vội vàng đi ngay.
Anh nhìn đồng hồ, 5h30 phút, vì vậy anh đứng dậy.
Kế hoạch chuẩn bị mấy ngày qua nên tiến hành rồi!
Sân bay
Còn 10 phút nữa là bọn họ lên máy bay.
Không biết có phải vì khẩn trương hay không mà Cố Bảo Bảo luôn cảm thấy có chút bất an.
Công Tôn Diệp nắm tay cô, cười dịu dàng :”Còn chưa tới Luân Đôn đâu, em khẩn trương gì vậy hả?”
Cô cười ngượng ngùng:”Tối qua ba làm lẩu, có thể do em ăn nhiều ớt quá.” Vậy mà tay cô đã túa đầy mồ hôi rồi.
Công Tôn Diệp vỗ má cô, ánh mắt cưng chiều, nét mặt lại rất nghiêm
túc:”Bảo Bảo, em đừng khẩn trương, ba mẹ anh rất tốt, hôm qua mẹ anh còn gọi điện về, nói bà đã chuẩn bị sẵn chuyến du lịch Luân Đôn 3 ngày rồi, chi chờ em đến là lập tức xuất phát thôi!”
Cố Bảo Bảo được sủng ái mà lo sợ:”Thật không? Thế thì…làm phiền bác gái quá.”
Anh cười, chuyển đề tài khác. “Nhưng Bảo Bảo à, nếu em thật sự chưa nghĩ kỹ, chúng ta tạm thời không đi nữa.”
Cô ngơ ngác, tiếp đó lắc đầu:”A Diệp, anh nói gì đó, chỉ mấy phút nữa là lên đường rồi…” Nói xong cô đứng lên, “Em đi rửa mặt cái, anh chờ em
nhé.”
Nước lạnh sẽ khiến bản thân tỉnh táo, có thể sẽ khá hơn.
Công Tôn Diệp gật đầu:”Được.”
Cô cười, bước nhanh vào phòng rửa tay.
Cố Bảo Bảo, không được suy nghĩ lung tung, không được tiếp tục như vậy…
Cô vẩy nước lên mặt, hít sâu 1 hơi, tự nói với bản thân:”Cố Bảo Bảo, hãy bắt đầu lại từ đầu!”
Cuối cùng đã tỉnh táo, bên ngoài đã có thông báo hành khách đi Luân Đôn chuẩn bị lên máy bay.
Cô nhanh chóng xoay người thì lại đụng phải 1 lồng ngực rắn chắc.
Ai? Ai thế?
Lồng ngực cứng rắn như đá khiến trán cô đau, cô giương mắt lên nhìn, ánh mắt đột ngột dừng lại.
“Anh…”
Cô hoảng hốt nhìn xung quanh, đây là toilet của phụ nữ mà, sao anh lại ở đây!
Anh không có chờ cô hỏi tiếp, cánh tay giữ chặt đầu cô, che cái miệng cô lại, đồng thời ôm cô sát vào người mình, kéo cô ra ngoài.
Cô dùng hết sức giãy dụa, tay kia anh lại giữ cổ tay cô, đầu anh cúi xuống, vẫn không hôn được cô.
Người bên ngoài nhìn thì cũng tưởng bọn họ là đôi tình nhân đang xích mích, căn bản không nghĩ ra là cô đang bị anh khống chế.
Thông báo nhắc nhở hành khách lên máy bay càng ngày càng gấp rút, cô
dưới sự khống chế của anh đi sang mé bên trái, cách đó không xa có 1
cánh cửa nhỏ!
Anh kéo cô đi qua cửa, lại rẽ 1 lần nữa thì đến 1 góc cửa bãi đỗ xe!
Cách đó không xa, 1 chiếc xe đã khởi động, cửa xe mở rộng.
Cô hiểu rằng chỉ cần lên chiếc xe này, cô sẽ rất khó thoát ra!