Thấy Nhạc Nhạc gật đầu, Cố Bảo Bảo như có được sự cổ vũ lớn lao, cầm lấy đồng xu.
"Nhạc Nhạc xem này, lần đầu tiên."
Cô tung đồng xu lên, đồng xu xoay tròn trên không rồi rơi xuống tay, cô lập tức úp tay kia lại, không dám nhìn.
"Nhạc Nhạc, con nói xem có phải mặt chữ không?"
Nhạc Nhạc nghe không hiểu, nhưng bé thấy trò tung đồng xu này rất hay, cho nên cứ cười tươi.
Cố Bảo Bảo lấy tay ra, mặt xu viết chữ đập ngay vào mi mắt.
Cô ngơ ngác, không thể không thừa nhận tâm tình vui mừng dâng trào trong lòng!
"Nhạc Nhạc, con nói xem lần này có phải mặt chữ nữa không?"
Cô không dám tung, mâu thuẫn nhìn con trai.
Nhạc Nhạc chu miệng, ngón tay kiên định chỉ vào "chữ".
Bé thực sự không hiểu gì cả, bé chỉ cảm thấy là mặt chữ này trông được hơn thôi.
Song, sự tùy tiện ấy của bé như sức hấp dẫn với đồng xu, khi nó rơi xuống lòng bàn tay Cố Bảo Bảo, thật sự là "chữ"!
"Còn một lần cuối cùng!"
Cố Bảo Bảo lẩm bẩm, vẫn lừa mình dối người, "Nếu là mặt hoa thì mẹ không đi, nếu là mặt chữ..."
Tung lên lần nữa, cô cảm giác được sự lạnh lẽo của kim loại rơi trong tay, tay kia vội vàng che lại, vẫn không dám nhìn.
Thế nhưng Nhạc Nhạc muốn xem, bé lật tay mẹ ra, muốn xem lần này có phải "chữ" mà bé trông thấy đẹp kia không!
Cố Bảo Bảo hít sâu một hơi, được rồi, vậy xem thôi!
Cô cắn răng bỏ tay, lại là "chữ" xông vào mắt!
Chẳng lẽ là ý trời? !
Cô thở ra, được rồi, cô sẽ đi!
Đứng dậy thay quần áo, cô bảo ba mẹ trông Nhạc Nhạc, dự định mình sẽ đi nhanh về nhanh.
Nhưng vừa mới ra ngoài tiệm mỳ vằn thắn, bóng dáng nhỏ kia lại lanh chanh chạy theo ra.
"Nhạc Nhạc, mau về đi. " Cô xoay lại nói với bé: "Đợi ở nhà với ông bà ngoại nhé, mẹ sẽ về nhanh thôi."
Bé không nghe, ôm lấy chân mẹ, trong đôi mắt to hiện lên ao ước muốn đi theo cô gặp ba.
Cố Bảo Bảo thực sự không đành lòng cự tuyệt, nghĩ thêm, có lẽ mang theo
Nhạc Nhạc đi gặp anh, tâm tình cô sẽ bình tĩnh vững vàng hơn.
"Vậy được rồi." Cô ôm bé, "Cho con đi cùng với mẹ."
Mẹ Cố đi theo ra hỏi: "Con muốn dẫn Nhạc Nhạc đi đâu thế?"
Tất nhiên không thể nói là đi gặp Mục Tư Viễn, "Mẹ con con ra công viên chơi rồi sẽ về!"
Đi công viên chơi? Lẽ nào có hẹn với ai?
Mẹ Cố phát hiện được tia sáng chợt lóe lên trong mắt con gái, không nhịn được suy đoán có phải A Diệp không?
Nếu là thế thì tốt nhất.
***
Dẫn Nhạc Nhạc vào công viên Lan Hoa, kể từ cái lần khi còn bé, cô không còn tới nơi này nữa.
Lí do đương nhiên là, anh không có như cô chờ đợi, dẫn cô tới nơi này.
Nhiều năm qua, rất nhiều công viên đã bị phá bỏ, những công viên giữ lại thì không ngừng đổi mới, trở nên lớn hơn.
Nhạc Nhạc nghe tiếng chim hót, vui vẻ vỗ tay, định kéo cô chạy vào rừng
cây thì bỗng nhiên trông thấy rất nhiều cá vàng đang bơi lội trong hồ,
lại dừng bước không chịu đi.
Cô dẫn bé ngồi xuống cái ghế bên hồ nước, nói mọi thứ cho bé nghe.
"Nhạc Nhạc, con xem, đây là cây liễu, đó là cây cầu hình vòm, bên kia là cái đình nghỉ chân..."
Ánh mắt chợt dừng lại, cô kỳ quái khi trông thấy người quen, không phải Mục Tư Viễn, mà là Cổ Tín Dương.
Chú!
Nhạc Nhạc cũng thấy anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tươi cười, chờ chú đến gần liền giang hai tay ra, ý bảo chú ôm!
Ánh mắt Cổ Tín Dương thâm trầm, vươn tay ra ôm lấy bé.
"Phó tổng, sao anh lại ở đây?"
Cố Bảo Bảo đứng dậy, nghi ngờ hỏi. Lúc này, không phải anh ta đang làm ở công ty sao?
Phó tổng? !
Trong lòng anh ta cười lạnh, bản lĩnh làm bộ của cô ta tuyệt không thua Mục Tư Viễn!
"Cô tới gặp Mục Tư Viễn hả?" Anh ta chậm rãi nói, "Cô đi theo tôi!"
Nói xong, anh ta ôm Nhạc Nhạc đi trước.
"Cái này..." Sao anh ta biết cô tới gặp Tư Viễn?
Tư Viễn muốn gặp cô, sao lại đi cùng anh ta?
Cô đuổi theo muốn ôm Nhạc Nhạc lại: "Nhạc Nhạc, nào, chú ôm con lâu rồi sẽ mệt, để mẹ ôm nhé!"
Nhưng mà, khi Nhạc Nhạc vươn tay ra với cô, anh lại dùng cơ thể chặn
lại, giọng nói khác thường: "Tôi ôm nó, lát nữa cô gặp Mục Tư Viễn chẳng phải sẽ dễ dàng hơn?"
Cô sửng sốt, không rõ lời anh ta là ý gì.
Lúc này, anh ta đã dẫn cô vào rừng cây, giữa lối đi nhỏ có một chiếc xe đang đỗ.
Trong lòng cô dâng lên dự cảm đáng sợ.
"Nhạc Nhạc, theo mẹ nào!"
Cô sải bước dài, muốn bế lấy con thì bả vai bị anh ta đẩy mạnh, người cô liền đụng mạnh vào cây.
Cổ Tín Dương nhanh chóng mở cửa xe, ném Nhạc Nhạc vào bên trong.
"Nhạc Nhạc!"
Cô hoảng sợ lao tới trước, Cổ Tín Dương lạnh lùng nhìn cô, đẩy cả cô vào trong xe.
Anh ta lại gần, tay thò vào túi áo khoác cô cầm lấy điện thoại.
"Nhạc Nhạc!"…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥LQĐ☜
Cô lảo đảo ngã vào trong xe, không để ý tới được điện thoại, chỉ ôm Nhạc Nhạc, xác định bé không bị làm sao mới thở phào.
Cô ngẩng lên thì thấy ngăn cách giữa ghế trước và ghế sau là một tấm sắt, Cổ Tín Dương ngồi lên ghế lái rồi khóa cửa lại.
"Anh muốn làm gì!" Cô lớn tiếng hỏi.
"Tôi muốn làm gì, không phải cô biết rất rõ sao?"
Môi anh ta lạnh lùng nhếch lên, tháo pin điện thoại của cô sau đó đạp chân ga, phóng xe ra khỏi rừng cây vắng người.
***
"Chiếc nhẫn sao còn chưa đưa tới
Còn một tiếng nữa là tới ba rưỡi rồi, Mục Tư Viễn lo lắng hỏi.
Gọi điện lúc một rưỡi, tiệm châu báu đã nói người giao hàng đã đi, bây
giờ đã qua hai tiếng, cho dù kẹt xe thì cũng phải đến rồi.
"Mục tổng." Thư ký chủ nhiệm cúp điện thoại, kỳ quái nói với anh: "Tiệm
châu báu đã liên lạc với nhân viên giao hàng, nhưng điện thoại của anh
ta không gọi được!"
Anh nhíu mày: "Vậy là ý gì?"
Lẽ nào nhân viên giao hàng còn có thể "nuốt" chiếc nhẫn?
Thư ký chủ nhiệm bĩu môi, cô cũng nghĩ đến điều đó, tỏ ý với anh điều đó cũng không phải không có khả năng!
Anh xua tay, gọi điện cho Cố Bảo Bảo, ngoài dự tính là gọi sao cũng không được? !
Nghĩ lại, có thể cô ấy đang trên đường tới công viên, hoặc giả cô ấy tới rồi, điện thoại không gọi điện chỉ là do sóng không tốt mà thôi!
"Ding!"
Cửa thang máy mở ra, một cô thư ký dẫn theo một người đàn ông vội vàng đi vào: "Mục tổng, người bên tiệm châu báu đến rồi!"
Anh lập tức chạy lại, gần như phải gọi là "cướp" cái hộp trong tay nhân
viên giao hàng, vừa mở ra vừa hỏi: "Sao lại trễ như thế!"
Nhân viên giao hàng cúi đầu, che giấu đi sự hoảng loạn trong mắt mới
đáp: "Tôi nhớ lầm địa chỉ, điện thoại lại hết pin, tìm hơn nửa ngày mới
tới đây được, rất xin lỗi! Hi vọng ngài không trách cứ."
Mục Tư Viễn chẳng có thì giờ để ý tới anh ta, xem qua chiếc nhẫn thấy không có vấn đề gì thì chạy nhanh vào thang máy.
Ngồi trên xe, anh vừa khởi động xe, vừa tiếp tục gọi cho Cố Bảo Bảo, vẫn không gọi được!
Cô ấy đến công viên rồi sao?
Tín hiệu ở công viên có lẽ không được tốt!
Vứt điện thoại sang một bên, nhanh chóng phóng xe đi, vội vã tới công viên.
Bảo Bảo, em nhất định phải chờ anh!
Anh không phải cố ý muộn đâu, lát nữa anh nhất định giải thích với em.
Chỉ cần em... Chờ anh!
Cuối cùng trên đường không kẹt xe, anh dùng tốc độ nhanh nhất tới vườn hoa, đồng hồ lúc này là bốn giờ năm mươi.
Công viên này không lớn, bây gicũng không nhiều người, anh đứng trên cầu hình vòm, hầu như có thể thấy được mỗi ngóc ngách trong công viên.
Anh nhìn khắp nơi, lại không thấy được bóng người quen thuộc đâu.
Cô ấy chưa tới sao? Anh không tin.
Xuống cầu vòm, anh bắt đầu tìm kiếm trong công viên, mỗi một góc cũng không bỏ qua, nhưng tìm hết một lần cũng không thấy cô.
Cô ấy không tới thật ư? Anh không tin, không tin.
Lần nào khi anh muốn tìm cô, cô đều sẽ xuất hiện.
Anh biết lần này, nhất định cũng không ngoại lệ.
Hay là cô cũng đang kiếm anh trong công viên?
Khi anh đi tới phía nam, có thể cô lại tới phía bắc thì sao?
Nhất định là như vậy!
Thế là, anh lại chạy dọc theo chỗ ban nãy, vừa nhìn ngó vừa hô: "Bảo Bảo, Bảo Bảo?"
Không có ai trả lời anh.
Ngoại trừ bầu trời dần thẫm lại cùng tiếng lách tách do những chú cá nhảy ra khỏi mặt nước.
Anh mệt mỏi, ngồi xuống ghế, tiếp tục gọi điện cho cô.
Vẫn... không thể nối được.
Trong lòng có thanh âm vang lên, vấn đề căn bản không phải do tín hiệu,
cô ấy vốn không tới, hơn nữa còn tắt máy, nhất định là không muốn anh
tìm cô ấy.
Anh lắc đầu, anh không tin, không tin, không tin!
Cô vẫn luôn ở nơi đó chờ anh, cô sẽ không đi, sẽ không cam lòng rời đi!
Tuyệt đối sẽ không!
Anh tin cô nhất định sẽ tới.
Bầu trời đen dần, nhá nhem như sắp mưa, anh vẫn ngồi yên trên ghế.
Bởi vì từ góc độ của cái ghế này, người nào đi vào công viên có thể thấy được ngay.
Lúc cô tới, anh muốn người đầu tiên mà cô trông thấy chính là anh, anh muốn cô biết, hôm nay anh đang chờ cô.
Dần dần, người đến tản bộ nhiều hơn, công viên sau một lúc huyên náo lại trở về yên tĩnh, anh vẫn ngồi chờ đợi ở ghế dài.
Chưa từng có lần nào, dùng thời gian lâu như vậy, kiên nhẫn chờ đợi một người, một cô gái!
Anh cầm cái hộp nhỏ trong túi mở ra, ánh sáng từ viên kim cương lóe lên làm mắt anh đau nhói.
Cô ấy sẽ thích chứ?
Khóe mắt anh kéo ra ý cười, cô sẽ.
Cô ấy từng nói, chỉ cần là món quà do anh tặng, mặc kệ là cái gì cô cũng sẽ thích.
Bảo Bảo, em mau tới đi, trong tay anh có thứ mà em thích nhất đây!
Anh ngạc nhiên với sự dịu dàng trong lòng mình, thư ký đề nghị với anh
là, dùng thứ này để trói buộc cô ấy bên cạnh anh, chuyện sau này thì để
sau này nói.
Vì sao lúc này, hi vọng của anh chính là dùng nó vĩnh viễn trói chặt trái tim cô bên cạnh anh.
Tí tách...
Tí tách...
Bỗng, những giọt nước lạnh lẽo rơi trên tay, anh vội vàng bỏ cái hộp lại túi, ngẩng lên nhìn, hóa ra trời đã mưa.
Từng giọt nước lớn hơn mang theo gió rét se lạnh đập lên mặt anh.
Anh đứng dậy, thấy một trạm điện thoại cách đó không xa, nơi đó là chỗ
có thể trú mưa duy nhất trong công viên, vị trí lại vô cùng bí mật.
Chân anh do dự, những giọt nước mưa càng xối xả lên mái tóc.
Hơi lạnh khiến anh rùng mình, thân hình anh dừng lại, từ từ ngồi xuống ghế dài.
Ngày 30 tháng 11 trời mưa tuyết
Cơ hội anh Tư Viễn mời tôi đi ăn cơm không nhiều, tôi thực sự rất vui, cho nên tôi chọn một nhà hàng ngoài trời gần biển.
Nhưng hiện thực để tôi ý thức được đó là một sai lầm, bởi vì anh không tới.
Tôi chờ rất lâu, cuối cùng không nhịn được gọi cho anh, anh chỉ nói đơn giản là bảo tôi chờ, không muốn tôi gọi điện.
Tôi cứ ngây ngốc ngồi đó chờ.
Gió biển không lạnh chút nào, ông trời lại cố tình trừng phạt sự ngu ngốc của tôi, trời bỗng nổi cơn mưa.
Người của những bàn khác đều đi, phục vụ nhà hàng cũng đề nghị tôi vào
trong, nhưng tôi không muốn đi, trái tim thụ động chết lặng, cũng không
biết đau, cho nên trời mưa có lẽ sẽ xoa dịu nó đi.
Tôi biết anh sẽ không tới, tôi biết tối nay anh không có tiệc xã giao gì cả, tôi biết... Có lẽ anh đã tới chỗ Trịnh Tâm Du, vì sao tôi lại ngu
xuẩn vô tri đi chứng thực làm gì chứ?
Thế nên tôi đến nhà Trịnh Tâm Du , tất nhiên tôi không thể gõ cửa mà vào được.
Kỳ thực lúc thấy xe anh đỗ ở cổng, tôi đã không nhúc nhích được gì rồi
Thật là, gần nhà cô ấy không có chỗ trú mưa, tôi giống như một đứa ngốc
bị mưa làm cho ướt như chuột lột, còn không biết rời đi nữa.
Tôi cứ ngơ ngác nhìn cánh cửa sổ phòng Trịnh Tâm Du tỏa ra ánh đèn ấm áp, lại không thể chia cho tôi chút nào.
Quên đi, tôi cũng không muốn, trái tim tôi đông cứng lại còn tốt hơn,
như thế sẽ không biết đau, không biết khổ, cũng không biết thương tâm.
Tôi hi vọng mùa đông này cứ kéo dài mãi như thế, không để trái tim tôi tỉnh lại, vĩnh viễn như thế.
...
Trái tim đông cứng như đá?
Mục Tư Viễn giơ tay lên, cảm giác đó như thế nào?
Anh chưa từng cảm nhận được, cho nên mới ghi nhớ rõ ràng từng dòng nhật ký ấy của cô, nhưng, rốt cuộc cảm giác đó như thế nào?
Làm sao để có thể cảm nhận được?
Anh ngẩng lên, để nước mưa lạnh như băng dội lên mặt, thấm ướt trái tim.
Anh rất muốn, rất muốn thể nghiệm tâm tình lúc ấy của cô.
Có phải cũng giống như anh bây giờ? -- Mờ mịt cùng với sự đau đớn vô cùng? --
Bảo Bảo, em không đến, có phải là em đã quyết định thực sự buông tha rồi không?
Nhiều lần em đều nói muốn buông tha, em thực sự rời khỏi anh ư?
Lần này, anh không tin em có thể rời khỏi anh, anh không tin!
Anh lấy chiếc nhẫn kim cương ra siết chặt trong tay, vứt cái hộp đi, sau đó đứng dậy ra khỏi công viên.
Bảo Bảo, dù em có đồng ý hay không, hôm nay anh nhất định phải đeo chiếc nhẫn này vào cho em.
Có lẽ anh cũng không rõ mình yêu em hay không, nhưng chỉ muốn em bên cạnh anh, chỉ cần em thuộc về anh, là đủ rồi!
Đỗ xe trước con ngõ, anh đi vào.
Mưa càng lúc càng lớn, pha lẫn tiếng mưa rơi lộp bộp trong không gian là tiếng bước chân nặng nề.
Mỗi bước đi của anh đều khó nhọc vượt qua làn mưa, cuói cùng khi đến được tiệm mỳ vằn thắn, anh đã mệt mỏi hết sức.
Ngẩng lên nhìn tầng hai tối om, cô đã ngủ rồi.
Anh mặc kệ, anh muốn gặp cô, anh nhất định phải gặp cô.
Trễ một bước, trễ thêm một bước nữa, anh sợ rằng mình sẽ mất đi cô thật sự!
"Bảo Bảo! Bảo Bảo!" Anh lớn tiếng hô dưới mưa, dùng hết sức lực của mình.
"Bảo Bảo! Bảo Bảo!" Tiếng anh xuyên thấu qua trái tim, lại bị nước mưa
lộp bộp chặn lại, trên tầng hai không có bất cứ phản ứng gì.
"Bảo Bảo! Bảo Bảo!"
Anh tiếp tục gọi, thanh âm cuối bỗng tê liệt, cổ họng đau đớn, mùi máu tanh vọt lên.
"Bảo. . ."
Anh muốn gọi lần nữa nhưng không gọi ra tiếng, chỉ có nước mưa chảy xối
vào miệng anh, sự lạnh lẽo, đắng chát mang theo đau khổ khó chịu.
***
Bên trong nhà, mẹ Cố mở mắt ra, hình như có ai đó gọi tên Bảo Bảo.
Bà sửng sốt, đang cảm thấy kỳ quái, "Bảo Bảo! Bảo Bảo!" Giọng nói mạnh
mẽ vang lên, bà lắng tai nghe, như là từ bên dưới nhà vọng lên.
"Này, ba nó, ba nó!" Bà đánh thức ba Cố, "Hình như bên ngoài có người gọi Bảo Bảo, mau ra xem!"
"Gọi Bảo Bảo?" Ba Cố đứng dậy khoác áo, bật đèn.
Mẹ Cố đi theo ông ra ban công liền thấy bên dưới mưa bụi quả nhiên có bóng người.
"Chú Cố, thím Cố." Còn đang nghi hoặc thì nghe người nọ khàn khàn lớn tiếng hỏi, "Bảo bảo đâu ạ?"
Bà ngơ ngác, ngạc nhiên, "Thiếu gia Tư Viễn!"
Bà vội xoay người định chạy xuống thì bị ba Cố kéo lại.
"Thiếu gia Tư Viễn, cậu tìm Bảo Bảo có chuyện gì sao?" Ba Cố nhìn anh trong mưa hỏi.
Mục Tư Viễn chật vật nuốt nước mưa, dắt cổ họng đau đớn nói ra: "Cháu tìm cô ấy có chuyện rất quan trọng cần nói."
Ba Cố lắc đầu, "Thiếu gia Tư Viễn, cậu còn có chuyện gì quan trọng mà nói với Bảo Bảo nữa? ! Mưa lớn như vậy, cậu mau về đi."
Thấy bọn họ như muốn về phòng, Mục Tư Viễn vội chạy ra đứng dưới ban
công nói vang lên: "Cháu muốn gặp cô ấy, xin hãy để cháu gặp cô ấy."
Giọng nói khàn khàn nghe như vết nứt trên pha lê, thật khiến người ta
khó chịu, mẹ Cố lấy cùi chỏ thúc ba Cố, ra hiệu ông đừng nói nữa.
Ba Cố lại không nghe, tiếp tục nói: "Thiếu gia Tư Viễn, cậu muốn gặp
cũng không được, Bảo Bảo không có ở nhà, nó ra ngoài từ chiều với Công
Tôn Diệp rồi, đến bây giờ vẫn chưa về!"