Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 28-7: Tôi có lòng mà không có sức với anh (7)




“Đau lắm đó!” Bình Quả xoa chỗ bị Phương Trạch Tây đánh, vẻ mặt khó chịu, “Cậu chủ! Là anh muốn tôi cầm quần áo đến, lúc nói trong điện thoại vội vàng như thế, tôi cũng đành phải chạy như bay đến mà.”

“Cô là kẻ đần hay người ngu vậy? Mưa lớn như thế mà không biết mang ô à, dù vội thế nào cũng phải quan tâm đến thân thể mình chứ, nếu ngấm mưa bị cảm thì sao?”

“Thân thể tôi cực kỳ tốt, cậu chủ cũng quan tâm hơi bị nhiều đấy?”

Đối mặt với sự bất mãn của Bình Quả, Phương Trạch Tây đành mím chặt môi, không đáp một câu.

An Bảo Bối nhìn hai người này, cảm thấy có một mối quan hệ mập mờ nào đó ở đây.

“Trong phòng làm việc của tôi có ba cái khăn mặt sạch, lấy một cái lau qua người mình trước rồi đưa một cái khác tới đây, cái còn lại thì ném cho Vinh Ninh đang giữ cửa, nghe chưa?”

“Được rồi, biết rồi, vậy cậu chủ còn sai bảo gì nữa không, xin nói hết một lượt đi.”

“Gọi bác sĩ Trần đến, tôi có việc muốn nói với cô ấy.”

“Vâng!” Bình Quả gật nhẹ đầu với An Bảo Bối đang nằm trên giường, rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Phương Trạch Tây xoa xoa mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày), thật sự bó tay với Bình Quả này.

Bác sĩ Trần đứng bên ngoài gõ cửa vào, Phương Trạch Tây nhỏ giọng nói vài tiếng với cô ấy, hộ sĩ Trần gật đầu cung kính nói, “Vậy bác sĩ Phương, tôi ra ngoài trước.”

“Ừ.” Phương Trạch Tây đáp một tiếng, lại nhìn cô gái nằm trên giường bệnh kia. Anh không biết nên dùng tâm trạng gì đối mặt với cô: dù có nói gì thì tình cảm của hai người vẫn chỉ là chuyện của hai người, có một người nhúng tay vào, dù thế nào cũng không thể tự nhiên được. Nhưng phải chăng ít nhất anh nên giảm bớt hiểu lầm của đôi bên. Anh cười nhạt với An Bảo Bối, cười nhạo mình bắt đầu thích xen vào việc của người khác từ lúc nào, lắc đầu, đi tới, cầm lấy dụng cụ chữa bệnh bày bên cạnh, “Có lẽ sẽ đau đấy, nhưng phải chịu một chút, ít nhất là một tuần không thể dính nước, sau khi băng bó xong, tốt nhất nên tiêm một mũi uốn ván, không thì sẽ dễ bị nhiễm khuẩn.”

“Ừm, tôi biết rõ.” Đã từng là hộ sĩ, nếu ngay cả điều đó mà cô cũng không biết, vậy vài năm đó đúng là đổ sông đổ biển. Nhưng cô lại không rõ lắm, nụ cười nhạt vừa rồi của Phương Trạch Tây đối với cô, rốt cuộc là cười cô hay cười chính anh ta? Cửa phòng bệnh khép, An Bảo Bối lơ đễnh nhìn sang bên đó, Vinh Ninh đã nói anh ta sẽ chờ ở đó, không phải giờ đang đứng ở đó đấy chứ? Vừa rồi lúc ở trên xe, cô đã cảm thấy Vinh Ninh đang gạt mình chuyện gì, mà có lẽ Phương Trạch Tây biết rõ.

Phương Trạch Tây quay mũi kìm nhỏ về phía cái chân bị thương của cô, “Tôi biết mấy chuyện này không nên để người ngoài như tôi nói.”

“Hả?” An Bảo Bối vừa lên tiếng, Phương Trạch Tây đã nhổ ra mảnh kính vỡ trên chân cô, khiến cô đau đến rít lên.

“Tôi muốn nói, có lẽ lúc Vinh Ninh tiếp cận cô, đã lừa gạt cô. Đó lả bởi anh ấy biết rõ, nếu cô biết anh ấy chính là Vinh Ninh thì sẽ kháng cự anh ấy nghiêm trọng như thế nào. Không nói đến chuyện anh ấy có muốn làm hòa với cô không, quan trọng nhất là anh ấy muốn biết mấy năm nay cô sống có tốt không.”

Chân đau nên lúc Phương Trạch Tây nói, An Bảo Bối không chú ý nghe lắm, vốn cô cũng không có năng lực nhất tâm nhị dụng*.

(*) nhất tâm nhị dụng: theo ed thì nó xuất phát từ bộ truyện Thần điêu đại hiệp của Kim Dung, “nhất tâm nhị dụng” nôm na chính là kiểu hai tay hai việc, giống như Tiểu Long Nữ tay cầm kiếm tay cầm đao vừa sử kiếm pháp vừa sử đao pháp ấy ^^

“Không phải tôi muốn cô tha thứ cho Vinh Ninh. Tuy rằng tôi không rõ chuyện trước kia của hai người lắm, vả lại người ngoài như tôi nói lời này cũng không dễ nghe.”

“Ừm…” An Bảo Bối tiếp tục đáp.

“Đúng là Vinh Ninh đã gặp tai nạn, cũng bị mất trí nhớ. Việc này thật sự không giống như cô nghĩ, anh ấy không lừa cô chuyện này, quên cô cũng là thật.”

“A… a…” An Bảo Bối nhịn đau, nghe Phương Trạch Tây nói, nhưng có chỗ cô không hiểu, “Mấy năm gần đây tôi rất giữ bí mật, đáng lẽ anh ấy không nên biết đến tình huống cá nhân của tôi, kể cả sự tồn tại của cục cưng chứ…”

“Cô chỉ nhớ chuyện Vinh Ninh lừa cô, vậy cô có nghĩ chuyện của cục cưng không phải do anh ấy tra ra không? Một người đã quên sạch những chuyện trước kia, làm sao lại dễ dàng đoán được cô có con với anh ấy, lại còn tìm được cô nữa?”

An Bảo Bối chớp mắt, cô hơi không rõ rốt cuộc Phương Trạch Tây đang cố gắng nói gì với cô.

“Anh ba không cho tôi nói, nhưng mà cô hiểu lầm anh ấy lấy chuyện gặp tai nạn mà mất trí nhớ để lừa cô, thì tôi không thể nhịn được. Coi như không phải anh em, thì lấy thân phận khác là bác sĩ, anh ấy cũng là bệnh nhân của tôi. Tôi không thể dễ dàng tha thứ: một người bệnh lại dám tự rước bệnh vào người, kết quả trong mắt đối phương lại là lừa gạt! Điều này hoàn toàn không công bằng với anh ba! Dù tôi biết anh ấy chưa lâu lắm, anh ấy nghĩ gì tôi cũng không biết; nhưng mà mấy năm nay, tôi thấy hết, anh ấy không phải loại người vô đạo đức như cô nói. Dù sau này cô có thật làm chị ba của tôi không thì tôi vẫn hy vọng cô đừng có tùy ý suy đoán bản tính của người khác. Anh ấy là người tốt, không hề xấu! Đối với những người anh em như chúng tôi, anh ấy luôn luôn là một người chính trực.”

Phương Trạch Tây nhìn cô, nói vô cùng nghiêm túc.

“Thật xin lỗi.” An Bảo Bối cúi đầu, chỉ do cô thấy Vinh Ninh nên đã kích động quá mức, hận ư? Cũng không phải hận, chỉ là oán, oán vì sao anh ta lại xuất hiện trong thế giới của cô lần nữa, dùng thân phận của người khác xuất hiện trước mặt cô, dùng thân phận của người khác lừa gạt cô.

“Đừng nói ba tiếng đó với tôi, cô không phải xin lỗi tôi gì cả, và tôi cũng thế.” Phương Trạch Tây nhìn ra bên ngoài, “Có lẽ cô nên nói với anh ấy.”

An Bảo Bối cắn môi, “Tôi chỉ…”

“À, còn nữa, chuyện của cục cưng không phải là chúng tôi điều tra ra, nếu đã mất trí nhớ sao anh ấy còn nhớ được cô chứ? Là cục cưng tự chạy tới, chỉ vào Vinh Ninh nói anh ấy là cha của bé…”

“Cậu nói gì?” An Bảo Bối kinh ngạc hỏi, cục cưng? Không phải cục cưng đi Australia sao? Sao lại xuất hiện ở thành phố A được? Tuy rằng cô không đủ thông minh, ít nhất vẫn biết trốn người khác. Dễ dàng bị Vinh Ninh tìm ra, còn bị anh ta biết cô đã có con của mình, chỉ nghĩ thôi đã biết là không thể nào, thì ra… vẫn thật sự có thể.

“Xem ra cô không biết gì cả.” Dù là chuyện của Vinh Ninh hay cục cưng, cô đều không biết gì có, chẳng trách cô lại phản ứng dữ dội như vậy.

“Vậy… đứa bé hôm đó thật sự là cục cưng sao…” Tại sao cục cưng lại phải lừa cô là mình đi Australia? Mà tại sao Trác Văn Dương lại hùa theo cục cưng để lừa gạt cô?

“Tôi không biết chuyện trước kia của hai người. Nhưng nếu cục cưng đã tìm đến anh ba, chứng tỏ là bé cũng nhớ mong anh ba. Là mẹ của đứa bé, tôi hy vọng dù cô không định tha thứ cho những hành động của anh ba năm đó, thì ít nhất cũng không nên ngăn cục cưng liên lạc với anh ba. Cũng đừng trách cục cưng lừa cô, một mình chạy đến thành phố A nhận cha ruột. Có một câu cô nói rất đúng: ân oán của người lớn, không thể áp đặt lên người trẻ con. Tôi mặc kệ sau này hai người ra sao, nhưng không nên có thành kiến với anh ba, cũng đừng ngăn hai cha con họ gặp mặt.”

Loại bỏ vật lạ, tiếp theo là quá trình tiêu độc và băng bó, quá trình sẽ càng đau hơn nhổ mảnh kính vỡ nhiều.

Tay Phương Trạch Tây không ngừng lại chút nào, An Bảo Bối cắn môi, trong hốc mắt lẳng lặng xuất hiện nước mắt, không biết rốt cuộc là đau đớn trên thân thể khiến tuyến lệ đồng cảm, hay vẫn là do lời mà Phương Trạch Tây vừa nói với cô.

Bình Quả cầm khăn mặt đến, vừa vặn Phương Trạch Tây cũng băng bó xong. Bình Quả vụng trộm liếc nhìn An Bảo Bối, oán trách lên án cậu chủ nhà mình, “Cậu chủ, dù anh chỉ vui đùa với người ta một chút thôi, nhưng anh cũng không thể làm người ta khóc chứ, dẫu sao vừa bị thương lại vừa bị anh vứt bỏ cũng đã đủ đáng thương rồi…”

Còn chưa dứt lời, Phương Trạch Tây đã cốc một cái vào đầu Bình Quả, “Nhìn cho kỹ đi chứ, tôi có làm cho cô ấy khóc đâu? Tôi chẳng có quan hệ gì với cô ấy cả, cô đừng có đoán linh tinh nữa!”

“Vâng vâng.” Bình Quả ngậm miệng, Phương Trạch Tây mới xoay xoay cổ tay, “Cô tới đúng lúc đấy, thay quần áo sạch sẽ cho cô ấy, đừng có để thêm một người nữa lại ngấm mưa ngã bệnh.”

“Vâng.”

“Tôi đi ra ngoài một lát.” Giọng của Phương Trạch Tây trở nên nhẹ nhàng hơn, nhìn cô một cái, rời khỏi phòng bệnh.

An Bảo Bối nhìn bóng Phương Trạch Tây, nhớ tới lời mà anh ta nói vừa rồi, thêm một người nữa lại ngấm mưa ngã bệnh? Đang nói Vinh Ninh ư?

“Để tôi thay cho cô hay là cô tự thay?”

“Tôi tự thay là được rồi, cảm ơn cô.”

“Không cần khách sáo với tôi như thế, dù sao phận tôi đã phải hầu hạ người khác từ nhỏ rồi.” Bình Quả cười với cô, cuối cùng An Bảo Bối cũng hiểu tên của cô ấy có ý nghĩa gì.

“Có chuyện gì phiền thì nói cho tôi, tôi sẽ giúp cô.”

“Ừm…” An Bảo Bối hơi ngừng lại, cầm khăn mặt xoa xoa tóc, “Đúng rồi, Vinh Ninh còn ở bên ngoài ư?”

“Đúng vậy, tôi đưa cho anh ta một cái khăn lông, anh ấy đang vừa lau tóc vừa gọi điện thoại, hẳn là gọi cho người quen của cô để họ tới đón cô.”

“A…” Trong đầu An Bảo Bối đều là những lời Phương Trạch Tây vừa nói, chúng quanh quẩn trong đầu cô không dời đi được, “Vậy Vinh Ninh có gì khác thường không?”

“Khác thường?”

“Kiểu như… ho khan, hay phát sốt gì ấy.”

Bình Quả cẩn thận suy nghĩ, vừa rồi khi vào cửa, Vinh Ninh đã cảnh cáo bên tai cô rất nhiều lần, tuyệt đối không được nói chuyện hắn sinh bệnh cho cô gái trong phòng kia; nếu không, cô ấy sẽ tự trách mình vì thân thể của hắn. Tuy không rõ hai người này có quan hệ gì, nhưng nếu cậu chủ nhà họ Vinh đã sai bảo thì cô phải ngoan ngoãn nghe theo.

“Không có, tôi thấy anh ấy rất khỏe mạnh, vô cùng khỏe mạnh luôn.”

“A…” Chẳng lẽ cô đoán sai, nghĩ lầm ư?

“Được rồi, mau thay quần áo đi, mặc ướt không thoải mái đâu.”

“À, cám ơn.”

“Tôi đã nói rồi, đừng nói cám ơn với tôi…”

“Ha ha…”

Ngoài cửa phòng bệnh, Vinh Ninh đội khăn mặt sạch sẽ trên đầu, tấm lưng luôn luôn thẳng hơi cong lại, trông có vẻ không có tinh thần mấy. May mắn là hắn đã trao đổi số di động với An Kỳ, cái người coi trọng bạn bè hơn bất kỳ ai khác đấy sẽ chạy tới đây thôi ha?

Cuối cùng cuộc gọi cũng được tiếp nhận, đối phương còn chưa nói nửa câu, Vinh Ninh đã trực tiếp mở miệng, “Giờ cô đang ở đâu đấy? Mẹ của cục cưng đang ở chỗ tôi, cô ấy không muốn nhìn thấy tôi, nhưng lại bị thương, tôi muốn cô tới mang cô ấy về nhà.”

“Đợi lát đã…” An Kỳ hơi mờ mịt, không nghe hiểu ý của Vinh Ninh, “Anh nói An Bảo Bối đang ở chỗ anh, còn bị thương?”

“An Bảo Bối…” Vinh Ninh xoa đôi mắt sắp nhắm lại, “Thì ra cô ấy tên là An Bảo Bối sao.” Nhớ kỹ rồi, lần này nhất định phải luôn nhớ kỹ tên cô, tuyệt đối không thể quên.

“Ừm…” An Kỳ ôm đầu, không xong rồi, vẫn cứ nói tên của An Bảo Bối cho Vinh Ninh, nhưng việc này không thể trách cô, cho nên cũng không thể tính là vi phạm hiệp ước định ra lúc trước với An Bảo Bối chứ?

Hơn nữa, giờ An Bảo Bối cũng tự “chui đầu vào lưới”, chạy đến trước mặt Vinh Ninh, điều này càng khiến cô cảm thấy quái dị hơn.

An Kỳ gật nhẹ đầu, lấy cớ cho lời vừa rồi của mình.

“Giờ cô đang ở đâu, tôi bảo xe tới đón cô, cô ấy đang thay quần áo trong phòng bệnh, tiêm thêm một mũi uốn ván là được rồi.” Vinh Ninh kiệt sức ngẩng đầu nhìn trần nhà, “Mau lên.”

“Anh làm sao thế?” An Kỳ cảm thấy Vinh Ninh hơi kỳ lạ.

“Không sao cả.” Đúng lúc bóng Phương Trạch Tây xuất hiện trước mặt, “Em đến đúng lúc, cầm điện thoại đi, bảo xe qua đón cô ấy.”

Phương Trạch Tây tiếp điện thoại Vinh Ninh đưa, gật đầu, bảo tài xế đi đón An Kỳ ở địa chỉ mà cô cho, ngồi xuống cạnh Vinh Ninh, nghiêng đầu nhìn hắn, “Anh tiêm mũi giảm sốt chưa đấy?”

“Rồi.”

“Thật là.” Phương Trạch Tây thở dài, cũng nhìn trần nhà cùng Vinh Ninh, “Anh cũng biết thể chất của mình bây giờ, cảm lạnh thôi cũng đã rất nặng rồi, còn không nằm trên giường bệnh mà nghỉ ngơi, kiểm tra, truyền nước! Còn cứ cố ngồi ở đây mà trông coi cô gái kia…”

“Em không nói lời thừa gì ở trong đó chứ?”

“Đương nhiên không.” Anh cũng không cảm thấy những lời mình nói với An Bảo Bối kia là thừa, anh cũng chỉ muốn để An Bảo Bối rõ ràng hơn, đừng để oán hận che đi đôi mắt của mình.

“Rốt cuộc anh muốn thế nào? Người của anh cũng không chỉ tiêm một mũi giảm sốt là khỏi được, đúng rồi!” Phương Trạch Tây chỉ vào phòng bệnh sau lưng, “Cô gái kia muốn nói xin lỗi với anh, hẳn là trước khi đi sẽ giải thích với anh đó.”

“Em còn không thừa nhận là đã nói thêm mấy lời thừa trong đó sao?” Vinh Ninh tức giận, bắt đầu trừng mắt, Phương Trạch Tây lập tức đầu hàng, “Được rồi được rồi, anh đừng có dùng cái ánh mắt đó nhìn chằm chằm em được không? Em cũng chỉ nói vài câu, nhưng không phải cũng vì tốt cho anh sao?”

“Anh không cần biết.” Lông mày Vinh Ninh nhăn lại, “Anh chỉ biết Phương Trạch Tây là một kẻ lắm lời.”

“Được rồi, anh tự làm khổ mình thì em thật sự không quản được. Nhưng mà làm một bác sĩ, đó là y đức của em! Lời cần nói thì nhất định phải nói! Ví dụ như bây giờ, anh nên lập tức nằm lên giường bệnh mà kiểm tra, truyền nước, mà không phải đứng ở chỗ này! Cái vết thương nhỏ của cô ta, dù là trẻ con cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng anh thì không.”

“Biết rồi, bác sĩ Phương, đợi cô ấy rời đi tôi sẽ ngoan ngoàn nằm lên giường bệnh C được chưa, cậu khiến tôi ngay cả đi cũng lười rồi đấy.”

Phương Trạch Tây thở dài, anh cũng bó tay với bệnh nhân như Vinh Ninh: dụ dỗ bằng sắc đẹp không được, dùng vẻ mệt mỏi cũng không được, lần đầu tiên cảm thấy làm bác sĩ thực sự là chuyện khiến người ta cảm thấy phí sức.

Vinh Ninh khó chịu, cũng không nói chuyện, chỉ cầm khăn mặt lau tóc.

Bình Quả thay quần áo cho An Bảo Bối xong, Phương Trạch Tây sờ đầu cô giống như đối xử với một chú cún con, để cô ngoan ngoãn về nhà, rồi mới cầm ống tiêm uốn ván vào phòng. Bình Quả đưa một cái túi khác cho Vinh Ninh, “Cậu chủ Vinh, đây là đồ của bệnh nhân. Giờ anh mặc ướt sẽ chỉ làm bệnh càng nặng hơn, nên đổi quần áo trước đi, vậy sẽ thoải mái hơn. Phòng bệnh bên cạnh không có người, anh qua đó đổi cũng được, nếu muốn tắm thì cũng có thể tắm qua bên đó một lát.”

Vinh Ninh nhìn điện thoại, An Kỳ sắp đến, nghe Bình Quả nói, thấy cũng nên thay bộ quần áo, gật đầu với cô nói, “Cám ơn.”

“Không cần khách sáo với tôi, đây đều là những điều tôi phải làm, cậu chủ bảo tôi về nhà, vậy tôi đi về trước, anh cẩn thận một chút.”

“Ừm.”

Vinh Ninh nhìn đồ Bình Quả đưa cho mình, xoa tóc, vẫn nên đi sang phòng bên cạnh, tắm qua một chút, vậy hẳn là sắc mặt cũng sẽ không khó chịu như bây giờ đi?

Phương Trạch Tây tiêm mũi uốn ván cho An Bảo Bối xong liền rời khỏi phòng bệnh. An Bảo Bối ngồi trên giường bệnh nhìn cửa phòng đóng chặt, Vinh Ninh quả nhiên giống như lời mình nói, từ lúc đi ra ngoài đến giờ đừng nói là đi vào, ngay cả bóng người cô cũng không thấy. Trong lòng cô vô cùng không ổn định, luôn nghĩ có phải mình nói hơi quá đáng với Vinh Ninh không, vả lại giờ người đó đang thế nào rồi? Có thật sự không có chuyện gì như anh ta nói không?

Giờ trong đầu cô rất loạn, cô đổ oan cho Vinh Ninh lừa cô gặp tai nạn, mất trí nhớ, cũng đổ oan anh ta âm thầm điều tra mình. Cục cưng đột nhiên rời đi, mấy ngày nay cũng chỉ gọi điện cho cô một lần…

Thật ra cẩn thận suy nghĩ, ngay cả lần gọi điện duy nhất của cục cưng cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ. Cục cưng luôn nói nhiều, đã giấu rất nhiều chuyện trong lần gọi điện đó. Không biết lời của Phương Trạch Tây có chính xác hết không hay vẫn giấu chuyện gì; nhưng vẻ mặt anh ta đứng đắn, giọng nói không có chút ý đùa nào, lại còn thêm vài phần tức giận… Đủ loại dấu hiệu cho thấy, ngoài lúc xuất hiện bên cạnh cô thì dùng thân phận giả ra, Vinh Ninh cũng không làm gì khác.

An Bảo Bối ôm đầu, cô không biết tại sao giờ hai người lại bế tắc như vậy, dù đây là điều cô muốn, nhưng tại sao trong lòng cô cũng không vui vẻ đây?

Rõ ràng… cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với Vinh Ninh, rõ ràng… cô hoàn toàn không muốn có thêm gì với Vinh Ninh nữa…