Edit: chery98
Beta: Tiểu Lăng Tình
“Ồ!” Lúc cục cưng ngẩng đầu, trước mặt đột nhiên xuất hiện một chiếc áo lót màu hồng phấn, nhìn thấy gương mặt mỉm cười của Dập Dập. “Làm gì vậy?” Tên đó cởi áo của cậu ta đưa cho bé là có ý gì?
“Bụng lộ ra kìa.” Trên gương mặt dịu dàng tuấn tú của Dập Dập hiện lên một nét tươi cười mang theo chút quan tâm ấm áp. Trong nháy mắt cục cưng như dại ra, dường như chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười thân thiết quan tâm lại ấm áp như vậy.
Nụ cười trên mặt Dập Dập càng rạng rỡ hơn, từ từ biến thành nụ cười lạnh như băng, cụccưng bỗng nhiên có cảm giác sởn hết cả gai ốc. Suýt chút nữa bé đã bị dáng vẻ tươi cười của Dập Dập đánh lừa. Thằng nhóc này chính là loại người trời sinh đã không thể trêu chọc vào.
Dập Dập nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn không chấp nhận ý tốt từ mình của cục cưng, hơi cúi đầu, thân thể khẽ khom xuống, cầm áo lót mà mình vừa mặc trong tay thắt vào bên hông cục cưng, cởi chiếc khăn quàng cổ hình tam giác của cục cưng ra đeo lại trên cổ mình. Bé nhìn thấy đôi môi trên gương mặt kia chậm rãi đóng mở mà không có có âm thanh phát ra. Cho dù là không phát ra âm thanh, nhưng thông qua khẩu hình, bé cũng có thể đoán được cậu ta đang tự nói điều gì.
“Tôi đã nói rồi mà! Tôi ghét cậu, nhưng mà nếu đã là chơi, thì xin cậu đừng có làm tôi bẽ mặt, mặc như tên ăn mày như thế này để cho ai nhìn chứ?”
Cục cưng vung quả đấm nhìn bóng dáng Dật Dật đi về phía cửa. Đáng giận! Suýt chút nữa đã bị cái nụ cười dối trá kia của cậu ta lừa gạt, nói bé nhiều mưu kế? Tên Dập Dập này cũng chẳng khác là bao, thậm chí thủ đoạn, ngôn ngữ còn ác liệt hơn mấy trăm lần so với bé.
Quay đầu lại, hai anh em Niếp Tinh Cảnh Thất vẫn đứng ở đó động kinh: “Hai người các cậu vẫn muốn tiếp tục giả vờ ngớ ngẩn ở đây sao, vậy thì cứ tiếp tục ngớ ngẩn mãi đi!”
Cục cưng lắc đầu, tỏ vẻ gỗ mục không thể điêu khắc, mang theo mấy cái phiền toái lớn này, cũng không biết rốt cuộc là ngụy trang của bé có hữu dụng hay không. Có lẽ người thật sự làm chậm trễ kế hoạch của bé, không phải là ai khác, mà chính là ba bảo bối đầy phiền phức của tập đoàn Đế Không. Quả nhiên, mấy đứa trẻ gì đó, thật khiến cho người ta cảm thấy chán ghét!
Điều hòa trong nhà ăn mở hơi lạnh, nhưng mà cũng vừa vặn có thể bình phục lại cõi lòng sắp nổ tung của cục cưng. Hòa hoãn tâm tình, cục cưng kéo thấp vành mũ, hai mắt giấu sau cặp kính không gọng nhìn không khí nhà hàng. Chỗ ngồi của mỗi bàn ăn ở đây đều dùng lưng ghế dựa cao ngất, nếu tách hai cái ghế cao ngất ra thì phần lớn cũng chỉ có thể nhìn thấy đầu đối phương. Tại loại phòng ăn rộng rãi này, dù có bí mật lắp đặt thiết bị gì đó thì chỉ cần không phát ra âm thanh quá lớn cũng sẽ không bị ai phát hiện. Mặc dù đây là phòng ăn hoàng gia, nhưng thực tế chỉ cần đến gần tối, khách hàng đến đây cũng không phải là ít. Cho nên vì có nhiều người như vậy, chỉ cần an phận, cũng sẽ không có nhiều người chú ý đến sự tồn tại của một đứa trẻ.
Cục cưng nhìn vị trí sát đất bên kia qua cửa sổ, Vinh Ninh và An Bảo Bối đang ngồi bên trong, đưa lưng về phía nhau. An Bảo Bối không biết ba đứa bé đại ngốc của tập đoàn Đế Không, lại càng không biết tên quỷ súc* Dập Dập phúc hắc kia, bản thân mình hóa trang cũng coi như thành công. Dựa theo chỉ số thông minh của An Bảo Bối, cùng với phương thức xử sự của cô đối với mọi người, cũng sẽ không chú ý đến mình. Nhưng mà Vinh Ninh bên cạnh thì lại rất nguy hiểm, cho dù không nhận ra bé, cũng có thể nhận ra đám Ngôn Thần. Không thể lại gần Vinh Ninh quá, nhưng nếu ở quá xa thì lại cũng không thăm dò được bất kì tin tức cùng với hành động gì của đối phương. Cho nên vị trí tốt nhất để giám thị Vinh Ninh và An Bảo Bối là chỗ ngồi cách bàn ăn của An Bảo Bối bốn mươi lăm độ về hướng tây nam!
(*) quỷ súc: quỷ trong ác quỷ, súc trong súc vật
Cục cưng chăm chú nhìn về chỗ đấy, trên ghế dựa cao cao có thể nhìn thấy đỉnh đầu tóc đen dài của người nào đó. Đáng giận! Vị trí tốt nhất lại bị người đoạt đi rồi! Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngồi ở chỗ khác hoàn toàn chả có tác dụng gì!
“Cục cưng, ở chỗ này nè!” Cục cưng bị âm thanh của Ngôn Thần hù đến, theo âm thanh nhìn lại, cái tên Ngôn Thần ngu ngốc vậy mà lại ngồi ở vị trí tốt nhất, mang theo vẻ mặt tươi cười vẫy tay với bé. Trên trán cục cưng nổi lên gân xanh, cảm thấy không thể tin được nhìn hắn. Cái người ngu ngốc kia! Đã nói rồi, đây là trò chơi bắt gian! Có ai đi bắt gian lại còn cách người trong cuộc gần như thế lại còn làm bại lộ hành tung của mình như thế không?! Cậu ta ngu sao? Chẳng lẽ trong đầu cậu ta chứa toàn bột nhão sao?!
Cục cưng nhanh chóng chạy tới túm lấy thân thể Ngôn Thần, ngồi xổm xuống trốn ở dưới người lạ ngồi ngay bên cạnh Ngôn Thần, che miệng cậu ta lại. Đầu khẽ nghiêng, nhìn hai đương sự Vinh Ninh và An Bảo Bối vẫn đang quay lưng vào nhau. Quả nhiên hai người đều thấy có chút kì quái. Hơi liếc mắt về chỗ Cục cưng và Ngôn Thần, lại nhìn một lần nữa cho chắc chắn.
“Thật kì quái.” An Bảo Bối nhéo má. Mới vừa rồi hình như cô nghe thấy tên cục cưng? Nhưng mà cục cưng không phải đang ở Australia sao? Nhưng mà cái biệt danh cục cưng này cũng rất bình thường, chắc là bị trùng tên thôi.
“Cậu đang nhìn cái gì vậy? Không phải là lại làm điều gì ngu ngốc đấy chứ?” La Á không kiên nhẫn hỏi.
“Ơ kìa!” An Bảo Bối lấy lại tinh thần, cười tủm tỉm nhìn cậu: “Trương Vũ, đã lâu không gặp, trùng hợp vậy cậu cũng tới xem mặt à?”
“Đủ rồi...” Khóe miệng La Á co quắp. “Tôi sai rồi, tiếp tục nói chuyện lúc nãy được không?”
Nhìn thấy là người quen biết thì rất tốt, nhưng mà đó là khi thấy rõ ràng đối tượng. Vốn là hắn định tán gẫu vài câu với An Bảo Bối xong liền chuồn đi. Nhưng mà cha mẹ nuôi không biết từ lúc nào đã sắp xếp gián điệp ở phía đối diện nhà hàng. La Á ngồi thẳng lưng, ánh mắt lại hướng tới cửa sổ, nhìn phía bên đường đối diện có một chiếc xe bảo mẫu màu đen. Trên cửa sổ xe có một khe hở nhỏ, trong khe hở có cài một chiếc máy quay phim rất khó bị phát hiện. Từ lúc biết An Bảo Bối là đối tượng xem mắt lần này, hắn liền cảm thấy có người đang giám thị mình.
Cha mẹ nuôi vẫn luôn hết sức quan tâm tới hôn sự của hắn, mặc dù biết rõ rằng hắn chỉ thích đàn ông mà thôi. Lần này cũng đã là tối hậu thư rồi. Dù sao bản thân hắn cũng đã phá hủy không ít buổi xem mắt mà bọn họ đã chuẩn bị tỉ mỉ. Cho dù là hắn không thích người phụ nữ đối diện kia thì cũng không nên bỏ đi nhanh như vậy, hắn nhất định phải nhẫn nại. Để cho người giám thị hắn ngoài kia thấy được buổi xem mắt rất vui vẻ, cũng mang đến một khung cảnh để tiếp tục hi vọng.
“Vậy cũng được, nếu La Á đã thích nghe chuyện cũ của tôi như vậy, thì tôi cũng nên nói tiếp.” An Bảo Bối vẫn không rõ tình huống, vẫn chuẩn bị tiếp tục kể chuyện cũ. Cô đã cô đơn quá lâu, trong lòng đè nén cũng nhiều. Cho dù cô biết La Á đối với với chuyện của cô hoàn toàn không có hứng thú cũng không sao, chỉ cần một người không có quan hệ với cô, có thể nghe cô tâm sự, như vậy là đủ rồi.
Bên kia thì ngược lại, so sánh với Vinh Ninh đang nghiêm túc điều tra chân tướng, Niếp Minh hoàn toàn tỏ ra có nhiều việc không liên quan mình không thể giải quyết. Vốn là việc này không có liên quan gì tới anh, đương nhiên là anh sẽ không để tâm tới, nên nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ. Chợt nghe thấy có một giọng nói non nớt gọi tên cục cưng, hơn nữa giọng nói kia còn rất quen tai. Nhìn về hướng phát ra âm thanh thì lại không nhìn thấy ai ở đó, cảm giác rất kì quái.
Chẳng lẽ bởi vì thật sự rất buồn chán cho nên mới nghe nhầm? Anh nghi hoặc nhìn lại một lần nữa nhưng vẫn không thấy bất cứ một bóng dáng của người nào.
“Trợ lý Niếp...” Vinh Ninh nói đến miệng đắng lưỡi khô, Niếp Minh thì lại nhàn rỗi nhìn loạn khắp nơi, tâm trạng buồn bực khiến anh cảm thấy khó chịu: “Mong anh làm việc chăm chỉ, bằng không sẽ trừ lương của anh.”
Đối với cách gọi của Vinh Ninh, từ mẹ già xuống đến chức trợ lý, việc thay đổi giới tính cũng miễn cưỡng có thể coi là một chuyện tốt. Nhưng mà việc này vốn không liên quan đến anh, dựa vào cái gì đã cùng hắn đến lại còn bị hắn ghét bỏ?
“Em cho rằng em là Holmes sao? Còn trợ lý?”
“Cám ơn, dù sao anh không phải Watson.”
“Anh muốn đánh em. Đợt lát nữa trở về chúng ta ra chỗ vắng người đấu đơn chút đi.” Anh muốn đánh Vinh Ninh đến nỗi cục cưng cũng không nhận ra hắn là ai.
“Cũng không còn là học sinh trung học trung học mười mấy tuổi nữa.” Vinh Ninh dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn anh: “Anh đã bao nhiêu tuổi rồi, thế mà còn giả bộ nai tơ?”
Niếp Minh cảm thấy gân xanh của mình đang nhanh chóng đứt hết bởi vì Vinh Ninh. Người phụ nữ đối diện đột nhiên che miệng cười trộm: “Vinh đại thiếu gia vẫn giống như trước kia, sức sống vẫn tràn đầy như cũ.”
“Không có.” Sắc mặt Vinh Ninh tỏ ra nghiêm chỉnh: “Đúng rồi, chúng ta tiếp tục nói chuyện chính đi.”
“Được.”
Đầu của Niếp Minh đã sắp tiếp xúc thân mật với bàn ăn. Chỉ một lần này thôi, lần sau anh phải cách Vinh Ninh càng xa càng tốt, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt Vinh Ninh. Lộ Phi cũng được, Phương Trạch Tây hay là Ngôn Hoan cũng tốt, ai muốn đi cùng hắn thì đi đi.
Niếp Minh hoàn toàn bị Vinh Ninh hành hạ đến không có tinh thần, hoàn toàn quên mất âm thanh vừa phát ra.
Thấy Vinh Ninh và An Bảo Bối đều không có phát hiện ra điều gì bất thường, lúc này cụccưng mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Thật tốt quá! May mắn Ngôn Thần không bị bọn họ phát hiện. Cho dù đã thả lỏng, trái tim vẫn đập mạnh như cũ, vì sợ Ngôn Thần lại mở miệng làm hỏng chuyện tốt của bé, cục cưng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ như cũ. Tên Ngôn Thần này rõ ràng vô cùng ngây thơ, lúc nào cũng phát ngôn không đúng lúc phá hỏng kế hoạch.
Cục cưng để sát môi vào bên tai Ngôn Thần, hạ thấp giọng nghiêm túc cảnh cáo: “Ngôn Thần, còn nhớ vì sao chúng ta đến đây không, không phải là đi chơi đâu. Cho nên lúc nói chuyện nói nhỏ thôi cho tôi, nghe không?” Cục cưng thở phì phò, quay đầu lại nhìn qua, lại hỏi ở bên tai Ngôn Thần: “Nghe rõ thì gật đầu đi.”
Ngôn Thần nghe lời, nhẹ gật đầu. Cục cưng mới buông tay đang che miệng cậu ta ra, tên nhóc này nghe lời là tốt rồi.
Cảm thấy đi giám thị bọn An Bảo Bối quả thật còn mệt hơn so với cảnh sát nằm vùng. Đặc biệt là vấn đề mang theo mấy đứa trẻ này. Mặc dù trong phòng ăn có mở điều hòa, nhưng cục cưng vẫn cảm thấy như đang bị vùi trong sa mạc nóng bức như cũ, khiến bé cảm thấy vô cùng khát nước.
Cục cưng nhìn qua Ngôn Thần, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của cậu bé đỏ bừng, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào bé, một bộ dáng thiếu nữ hoài xuân, làm cục cưng cảm thấy rét lạnh: “Sao cậu lại đỏ mặt vậy?”
“Tôi...” Ngôn Thần quật cường nghiêng đầu sang chỗ khác: “Tôi không phải lần đầu tiên bị một cô gái tiếp xúc thân mật như vậy mà đỏ mặt đâu!”
“Không được đâu nha Ngôn Thần.” Dập Dập không biết từ lúc nào đã ngồi xổm bên cạnh cụccưng, đột nhiên lên tiếng dọa cục cưng giật mình, bé chỉ cậu ta, nếu không phải hiện tại đang trong hoàn cảnh này thì bé đã nghĩ tới việc điên cuồng hét lên với cậu ta: “Vừa nãy anh đang ở đâu?”
Dập Dập không để ý tới, chỉ dịu dàng vuốt đầu Ngôn Thần, ngón tay chỉ về phía gương mặt đầy lửa giận của cục cưng nói: “Cô gái này, Ngôn Thần không thể đụng vào đâu, tình cảm này phải bóp chết từ trong trứng nước, phát tình cũng cần nhìn rõ đối tượng, cô gái này còn khủng bố hơn cả mẹ anh, sẽ ăn em đến cả xương cốt cũng không còn.”
Ngôn Thần nháy mắt, khuôn mặt giống như không hiểu, ngơ ngác nhìn Dập Dập. Đại khái cũng đã có chút hiểu ra ý tứ của anh. Cha Ngôn Hoan đã từng nói, mẹ anh Dập Dập chính là một mụ phù thủy già ăn thịt người không nhả xương, nếu như gặp được một cô gái có sức chiến cùng đẳng cấp với Tô Nhất Dạ thì dù cô ấy có xinh đẹp như tiên nữ, thông minh vô cùng, chuyện nên làm chính là phải hoàn toàn không để ý tới cô ấy.
“Giản Sách...” Cục cưng gọi tên của Dập Dập: “Anh nói những lời đó là có ý gì?!”
Dập Dập chỉ chỉ ra phía cửa: “Nhìn đi, việc em cần phải làm bây giờ là giải quyết vấn đề của hai đứa trẻ kia như thế nào.”
“Đáng giận...” Cục cưng chợt nhớ tới hai đứa trẻ song sinh nhà họ Niếp, không có thời gian vòng vo với Dập Dập, dứt khoát hạ thấp thân thể của mình chạy về phía cửa.
Dập Dập nhìn bóng dáng lén lút của cục cưng biết mất, trên mặt hiện lên nụ cười tà ác.
“Này, cậu bạn nhỏ ngây ngốc ở chỗ này cũng không tốt nha, chẳng lẽ đang chơi trò trốn tìm với bố mẹ sao?” Một nhân viên phục vụ cầm khay hạ thấp thân thể, mỉm cười hỏi. Dập Dập quay đầu trả lời: “Không phải đâu chị gái xinh đẹp, là muốn tìm chỗ ngồi.”
Một câu chị gái xinh đẹp làm cho người phục vụ như mở cờ trong bụng: “Miệng cậu bạn nhỏ thật ngọt, bên kia còn có chỗ trống, đi qua ngồi đi, không có tiền cũng không có vấn đề gì, chị mời các em ăn kem mứt.”
“Này.”
“Ừm?” Người phục vụ vẫn cúi đầu nhìn qua Ngôn Thần thấp hơn Dập Dập nửa cái đầu, là hai anh em sao? Khó trách có chút giống, hiện tại tuổi còn nhỏ mà trông đã đẹp trai đáng yêu như vậy, lớn lên nhất định sẽ là anh chàng đẹp trai. Đứa bé kia cũng thật đáng yêu, nhìn như đã năm sáu tuổi, vậy mà ra ngoài vẫn ngậm núm vú cao su. Nhân viên phục vụ không nhịn được, hỏi thăm: “Có chuyện gì không? Em trai nhỏ.”
“Xin hãy nói với vị khách bàn này một tiếng.” Ngôn Thần mặt không chút thay đổi rút ra hẳn một xấp tiền một trăm nguyên chỉ vào bàn ăn cục cưng nhìn trúng, khóe miệng khẽ giơ lên, đầu ngẩng lên, vô cùng bá đạo nói: “Nhường lại vị trí này, số tiền này chính là của bọn họ.”
Nụ cười trên mặt nhân viên phục vụ cứng ngắc, cô không nghe nhầm đấy chứ? Cũng không nhìn nhầm đấy chứ? Đứa nhỏ này đứng lên còn không cao bằng bàn ăn, thế mà lại cầm nhiều tiền như vậy, còn một bộ dạng rắm thúi nói những lời kiêu ngạo như vậy?
Giọng Ngôn Thần lớn lối như vậy làm cho vị khách ở bàn kia liếc mắt nhìn xem tên tiểu quỷ nói khoác không biết ngượng kia, cười khẽ: “Dạo này trẻ con được người lớn cưng chiều, cái gì cũng có thể nói ra, đúng là dáng vẻ hoàng tử quý tộc mà.”
“Đúng vậy, em trai nhỏ đi về nhà tìm mẹ đi thôi, lời vừa rồi coi như chúng ta chưa nghe thấy.”
Ngôn Thần giương lên quai hàm, ánh mắt trở lên lạnh lẽo, bé vốn có dòng máu quý tộc, cái gì gọi là dáng vẻ mang dòng máu quý tộc chứ.
“Này! ...” Ngôn Thần vừa mới nói một chữ, Dập Dập đã ngăn cản trước mặt của bé, chặn lời bé muốn nói, tất cả nuốt trở về.
“Anh Dập Dập...” Ngôn Thần nhíu đôi lông mày nhỏ đẹp đẽ, vẻ mặt khó chịu, hai người kia vậy mà lại coi khinh quyền uy dòng máu quý tộc của bé.
“Đối với những lời nói thất lễ vừa rồi của em trai cháu, thân là anh trai cháu xin lỗi, mong hai vị tha thứ cho em trai cháu nói năng lỗ mãng.” Dập Dập cúi thấp đầu xin lỗi, chậm rãi ngẩng đầu lên, cậu thở dài, đôi mắt to che dấu một tia u ám, cả khuôn mặt cũng không có một chút ánh sáng màu sắc. Vốn thân thể Dập Dập thoạt nhìn đã gầy yếu, lúc này lại càng tăng thêm một phần bệnh tật, hốc mắt thật giống như hõm sâu xuống, hô hấp cũng có chút yếu ớt. Ngôn Thần đứng cạnh Dập Dập, nhìn qua gương của Dập Dập thay đổi, trong lòng không khỏi cảm thán: “Ôi chao, kỹ xảo biến đổi sắc mặt của anh Dập Dập lại lợi hại hơn so với lần trước.”
“Ôi, anh bạn nhỏ không có chyện gì đâu, chúng ta cũng không chấp nhặt với con nít.” Người khách chứng kiến khuôn mặt Dập Dập đột nhiên thay đổi, đột nhiên có một loại cảm giác tội lỗi.
“Khụ, khụ...” Dập Dập ho khan vài tiếng, buồn bã ảm đạm nói: “Xin lỗi, vị trí này đối với cháu và em trai rất quan trọng, cho nên em trai cháu mới quan tâm như vậy.”
“Quan trọng?” Có cảm giác vị trí này đối với hai đứa bé còn có bí mật khác.
“Đúng vậy.” Dập Dập nhẹ gật đầu, thương cảm đem chuyện xưa đã chuẩn bị sẵn ra nói: “Nơi này là kỷ niệm cuối cùng đẹp nhất của chúng cháu và mẹ.” Cậu vuốt mặt bàn, cố ý ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Mẹ chúng cháu là một người lương thiện đáng thương, nhận đứa con hoàn toàn không có quan hệ máu mủ về nuôi, cho chúng cháu một gia đình như mơ ước, mặc dù cuộc sống ba người ngày rất gian khổ, nhưng mà lúc sinh nhật cháu và em trai cũng vẫn tổ chức. Dù chỉ là một chiếc bánh ngọt, nhưng lại tiêu hết tiền ăn sáng ba tháng, chỉ vì để chúng cháu có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, có thể giống đứa trẻ bình thường khác có một bữa sinh nhật bình thường.”
Nói đến đây, mày Dập Dập càng nhíu lại. Người khác thì cho rằng đứa nhỏ này lại nhớ lại thân thế bi thảm không vui, mà Dập Dập lại xin lỗi ở trong lòng: “Mẹ à! Đừng trách con, concũng chỉ là giúp người mà thôi. Người đã từng nói, thêm một người bạn dù sao vẫn tốt hơn là thêm một kẻ địch, cho nên người sẽ tha thứ cho con nha?”
“Khụ khụ...” Dập Dập hắng giọng một cái, cậu sợ cậu sẽ cười ra mất, cho nên dứt khoát lấy tay che mắt.