“Ngả Mễ, chị là con giun ở trong bụng Chủ tịch sao, ông ấy nghĩ cái gì chị cũng biết?” Vô Song cười cười và cố ý trêu chọc.
“Đây không phải đã rõ ràng rồi sao?” Là do cái cô nàng này quá ngốc.
“Ngả Mễ, không làm việc mà lại Bát Quái cái gì thế?”
Kara đột nhiên toát ra tiếng từ phía sau, dọa Ngả Mễ giật mình, cô ấy
quay đầu nhìn Kara, và gượng cười:
“Chị Kara.” Sau khi ánh mắt cô ấy tiếp xúc với ánh mắt nghiêm túc của Kara, thì cô ấy chợt hiểu,
“Tôi còn có một đống tài liệu phải làm,
Vô Song tôi đi trước nha.” Dứt lời rồi cô ấy cụp đuôi đi ngay. Lúc này Kara mới nhịn không được nữa mà cười lên,
nghiêng đầu đem hạng mục hợp tác giao cho Vô Song, Vô Song liếc mắt nhìn và kinh ngạc nói:
“Chị Kara, hạng mục này không phải là Chủ tịch đã
giao cho chị đi làm sao?”
“Mà em cũng cảm thấy chị thích hợp hơn em.” Vô Song
sững sờ nhìn cô ấy, Kara vỗ vỗ bả vai của cô, sắc mặt mỉm cười hiền lành giống như trưởng bối,
“Vô Song, hãy nhận phần công tác này, và phụ
trách đối với phần công tác này, mặc kệ cô có ân oán cá nhân sâu đậm đến đâu, cũng không được liên lụy đến công việc, cô là người thông minh,
nên hiểu cái gì được gọi là công và tư rõ ràng, cố gắng lên, Chị Kara
chờ cô nắm được hạng mục này, và mời chị ăn bữa tiệc lớn, hử?”
“Chị Kara...” Tại sao, tất cả mọi người đều muốn ép cô, cô thật sự không muốn gặp lại Kiều Lệ Vũ, bởi vì cô không biết mình nên lấy tâm tình gì mà đi đối mặt với anh ta, cô không quên được, không thản nhiên được.
“Chị nói cho cô biết một chuyện, chị đã từng gặp
chuyện còn lúng túng hơn so với tình cảnh bây giờ của cô, chị thiết kế
thay cho vợ nhỏ của chồng chị, hơn nữa còn là thiết kế phòng tân hôn cho bọn họ.” Nhắc tới đau đớn, nước mắt nơi đáy mắt của Kara lòe lòe. Vô Song thấy thế thì rất xin lỗi,
“Kara thật xin lỗi, khiến cho chị nghĩ đến chuyện không vui rồi.”
“Không sao, bọn chị đã ly hôn nhiều năm rồi, chị nói
cho cô biết những thứ này, là muốn để cho cô biết, đừng để làm cho cuộc
sống khó khăn hơn, phải chứng minh mình thật sự không sao, hãy dũng cảm
mà đối mặt với nó.”
“Cám ơn chị Kara, em nghĩ em biết nên làm sao rồi.”
Vô Song gật đầu một cái, và tự đáy lòng cảm kích mà nở nụ cười.
“Cố gắng lên!” Kara làm một cử chỉ cố gắng lên với cô, rồi xoay người rời đi. Nhìn tài liệu hạng mục hợp tác một chút, Vô Song
nghĩ. Đúng vậy, là anh ta có lỗi với mình, tại sao cô phải sợ hãi rụt
rè, chị Kara nói đúng, thật sự không có gì phải sợ?
“Chúc Vô Song, cố gắng lên, mày có thể làm được!” Cô
cũng làm một cử chỉ cố gắng lên với mình, rồi vùi đầu sắp xếp tư liệu.
“Chủ......” Ở khúc quanh, Kara phát hiện ra Đông lão, cô đang chuẩn bị gọi ông, thì Đông lão giơ tay lên ý bảo cô ấy
đừng lên tiếng, nhìn theo ánh mắt của ông, chỉ thấy ông không hề chớp
mắt mà nhìn chằm chằm vào Vô Song, trên mặt nở nụ cười tán thưởng, ánh
mắt sâu thẳm còn có chứa một tia sinh động khó nắm bắt. Kara cười cười và nhìn ra được, Chủ tịch thật sự rất coi trọng Vô Song. ◆ ◆ Khí trời quái gở, giống như tính khí con người, nói
thay đổi thì thay đổi ngay, buổi trưa ánh mặt trời vẫn còn rực rỡ, buổi
chiều thì mưa to đột kích.
“Thời tiết đáng ghét, tại sao sớm không mưa, muộn
không mưa, lại cố tình hôm nay mưa xuống, thật sự đối nghịch với tôi
phải không?” Ngả Mễ phát điên siết chặt ngón tay.
“Đi thôi Ngả Mễ, tan tầm rồi.” Vô Song giơ túi lên đi tới, nói với cô ấy. Ngả Mễ giữ tay của cô lại, biểu tình có vẻ muốn khóc,
“Vô Song, sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ.”
“Sao thế?”
“Cô xem, hôm qua tôi mới mua giày mới, đôi giày này
tôi đã hào phóng bỏ ra một khoản lớn để mua đó, mới mang lần đầu tiên,
đã phải cống hiến cho nước mưa.” Vô Song cúi đầu, nhìn giày trên chân
cô ấy một chút, là vải thêu hoa, thợ làm khá tinh tế, nhìn ra được mỗi
một cây kim một sợi chỉ đều là người khâu, phía trước còn có một đường
lông nhung thật đáng yêu.
“A a a a!” Ngả Mễ càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, sớm biết sẽ không mang ngày hôm nay.
“Được rồi Ngả Mễ, tôi đem giày của tôi cho cô mượn.” Vô Song nhẹ nhàng cười một tiếng, rồi cởi giày của mình ra.
“Vậy còn cô?” Cô ấy đưa giày cho cô, vậy cô ấy mang cái gì.
“Tôi đi chân không về nhà, không có chuyện gì.”
“Như vậy sao được.”
“Không sao, khi còn bé tôi cũng quen đi chân không,
thật ra thì có lúc tôi rất nhớ, vừa đúng lúc, mượn cơ hội này để thể
nghiệm một lần nữa, Ngả Mễ, là bạn bè thì cô cũng đừng khách khí với
tôi.” Ngả Mễ cảm động đến mức không biết nên nói gì cho
đúng, cô ấy cúi đầu, giọng điệu buồn buồn nói câu tạ ơn:
“Cám ơn cô Vô
Song.”
“Không có gì.” Nhìn đồng hồ tay một chút, Vô Song lại nói:
“Ngả Mễ, tôi đang vội đi trước đây.” Con trai sắp tan học, hôm nay mưa lại lớn như vậy, cô phải đi đón con. Vô Song xoay người, bước nhanh đi hơn. Đi xuống dưới lầu công ty, cô mới chính thức nhìn thấy rõ, mưa lớn đến nỗi nước cuộn trào văng bọt nước khắp nơi. Hôm nay xe taxi làm ăn đặc biệt thịnh vượng, đợi một
lúc lâu mà Vô Song cũng không đợi được, cô bắt đầu hơi nóng nảy rồi,
bỗng chuông điện thoại vang lên, cô cầm điện thoại lên nghe và nói:
“A
lô?” Đối phương không trả lời và trầm mặc, cô hỏi lại một
lần nữa;
“A lô?” Một lúc lâu, mới truyền đến giọng trẻ con non nớt,
“Mẹ
là con, con tan học nhưng trời mưa quá lớn, nên thầy giáo kêu con ở lại
chỗ của thầy luyện ca hát, tối nay con không về nhà.”
“A ~ con trai, sẽ không phiền thầy giáo chứ?” Vô Song có chút xấu hổ.
“Để con hỏi một chút nha.” Cậu bé thật sự là đi hỏi, sau đó lại chuyển cáo với cô:
“Mẹ, thầy nói không phiền.”
“Vậy cũng được, ở nhà thầy giáo ngoan một chút, đừng nghịch ngợm.”
“Dạ, tạm biệt mẹ, bẹp.” Cậu bé hôn một cái, rồi cúp điện thoại. Để điện thoại xuống, Vô Song thở phào nhẹ nhõm ở
trong lòng, cô không cần phải vội vàng rồi, lúc ngẩng đầu lên, thì ở
trước mắt một chiếc xe bmw ngừng lại, kính cửa sổ xe từ từ hạ xuống,
khuôn mặt quen thuộc mà lại xa lạ xuất hiện, cô kinh ngạc và đột nhiên
mắt trợn to, thân thể lắc lư một cái.
“Vô Song, em đang chờ xe à, anh đưa em đi?” Anh ta mỉm cười rồi mở miệng. Trước kia cô cảm thấy nụ cười của anh ta là phong
cảnh đẹp nhất toàn thế giới, xinh đẹp đến chói mắt, bây giờ cô chỉ cảm
thấy châm chọc đến chói mắt, vốn không muốn đáp lời với anh ta, nhưng
nghĩ tới Kara đã nói, công và tư phải rõ ràng, thì cô nở nụ cười công
thức hóa,
“Kiều tổng, cám ơn ý tốt của anh, tôi không muốn phiền ngài,
hẹn gặp lại.” Ánh mắt của Kiều Lệ Vũ rất bi thương, không biết sai
mà mở miệng:
“Vô Song, anh thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, mà em lại chán ghét anh như vậy......”
“Kiều Lệ Vũ.” Đột nhiên, Vô Song cất cao giọng cắt
đứt lời của anh ta,
“Bây giờ anh nhắc đến những thứ này, anh không cảm
thấy anh quá giả mù sa mưa sao?” Giả mù sa mưa? Anh không có giả mù sa mưa. Anh thật
sự không biết chín năm trước đã xảy ra chuyện gì, nếu như là vì yêu cầu
đường đột của anh, khiến cho cô cảm thấy anh là đồ sắc lang, thì anh nói xin lỗi với cô:
“Vô Song thật sự xin lỗi, chín năm trước, anh không
nên......”
“Đủ rồi!” Cô cáu kỉnh mà quát lớn anh ta, mắt đỏ lên, bây giờ nói xin lỗi thì có ích lợi gì, đã tạo thành tổn thương rồi, cả
đời cô cũng sẽ không tha thứ cho anh ta.
“Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh, anh đi đi!” Cô điên cuồng gầm thét với anh ta, tim của Kiều Lệ Vũ giống như bị cô
xé rách thành từng mảnh từng mảnh, chỉ cảm thấy chóp mũi quá chua xót,
mắt cũng đỏ lên trong nháy mắt.