Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 84: Chỉ là một tuồng kịch




Ăn cơm tối xong, thì Đông Bác Hải đề nghị,

“Bảo bối, chúng ta đi xem thử máy bay một chút đi.”

“Dạ.” Cậu bé vỗ tay, rồi quay đầu lại hỏi,

“Mẹ, mẹ có đi không.”

“Mẹ không đi đâu, còn mấy phần tài liệu phải copy, con cũng đừng chơi quá muộn, về nhà sớm một chút để làm bài tập.” Vô Song vừa dọn dẹp bát đũa, vừa nói.

“Chúc Vô Song, trong mắt em chỉ có tiền thôi phải không?” Ánh mắt tà ác của Đông Bác Hải quan sát, và châm chọc. Tay đang dọn dẹp bát đũa của Vô Song dừng lại, kéo ra một nụ cười nhạt:

“Đúng là trong mắt tôi chỉ có tiền thì sao, anh có ý kiến.”

“Bao nhiêu tiền thì ra cái giá đi, bản thiếu gia mua nửa đời sau này của em.” Đông Bác Hải đang nghĩ rằng, có tiền thì có thể sai khiến ma quỷ, mặc dù sự thật cũng chính là như thế, nhưng anh thật bất hạnh khi gặp được một người mà tiền của anh không mua được, cho nên cho dù là giá trên trời, Vô Song cũng không bán,

“Tam Thiếu Gia, tôi rất đắt tiền đó.”

“Ha, chỉ cần em ra giá, bản thiếu gia sẽ mua được.” Tam Thiếu Gia, cái tên này đúng là cố chấp khoác lác mà. Vô Song cười cười, đưa một đầu ngón tay ra diễn tả.

“Một đồng tiền?”

“Anh đi chết đi.” Một đồng tiền, vậy mà anh ta cũng nói ra miệng đựơc. Đông Tam Thiếu cười cười và lấy ra một điếu thuốc, lúc đàn ông vui vẻ thì thích hút thuốc lá, lúc không vui thì cũng thích hút thuốc lá, lúc không có hứng thú thì cũng muốn hút thuốc lá, lúc động não thì cũng thích hút thuốc lá,

“Một trăm vạn?” Anh thản nhiên phun ra một vòng khói. Vô Song gật đầu một cái, anh hít sâu một hơi, đang chuẩn bị nói rẻ thì Vô Song mở miệng nói,

“Một trăm vạn trăm triệu.” (1.000.000 tỷ đó mọi ngừơi)

“Khụ khụ khụ......” Đông Bác Hải hít khói vào trong miệng, và nhập vào trong phổi, nên ho dữ dội. Hai con mắt của cậu bé cũng trợn tròn, đưa một đầu ngón tay lên, và tự lẩm bẩm:

“Một trăm vạn trăm triệu?” Có thể lượn quanh Địa Cầu mấy chục vòng rồi.

“Anh lấy ra được thì lập tức tôi sẽ là của anh, Tam Thiếu Gia, anh mua không?” Vô Song hiếm khi dịu dàng mà ném đôi mắt quyến rũ về phía anh, trong lòng lại bởi vì phản ứng kích động của anh, mà cười nghiêng ngã, thiếu gia rắm thúi, xem anh còn dám ngông cuồng không.

“Em thật sự là nói ra miệng được.” Đông Bác Hải đỏ cả mặt, không biết là bị sặc đến đỏ, hay là lúng túng mà đỏ, ồ ~

“Tôi cảm thấy cái giá này hợp tình hợp lý rồi, nếu anh lấy ra được, thì chúng tôi lập tức là của anh, còn không lấy ra đựơc, thì anh đừng có mơ tưởng đụng đến tôi!”

“Chúc Vô Song, em thật xem mình là Tây Thi sao?” Tây Thi còn không có đáng giá này, Đông Bác Hải bị nghẹn mà mặt đỏ tới mang tai, bị vây trong nóng nảy mà cắn răng nghiến lợi. Tây Thi thì nhằm nhò gì, Tây Thi có thể đáng để so sánh với cô à,

“Tây Thi có thể mua một tặng một không?”

“Ặc, mẹ chuyện đâu có liên quan đến con?” Cậu bé thật sự cảm thấy mình là đứa trẻ xui xẻo nhất toàn thế giới, vì mỗi lần bọn họ gây gổ thì đều liên quan đến người vô tội là cậu đây. Đông Bác Hải liếc con trai một cái, rồi chợt cười,

“Cũng đúng, một trăm vạn trăm triệu mà mua con trai em thì quả thực không mắc.” Ngụ ý, cô chỉ là vật phẩm phụ thuộc, không đáng một đồng. Vô Song tức thì không kịp phản ứng, còn cậu bé thì cũng đã xấu hổ rồi, vòng tới vòng lui, vẫn là cha tăng thêm một bậc, còn mẹ lại thua rồi. Lúc này, chuông điện thoại của Đông Bác Hải vang lên, anh bắt máy nhưng cũng không nói gì, mà khi nghe đối phương nói mấy câu xong, thì cúp và để điện thoại xuống, ánh mắt của anh chuyển sang Vô Song, nét mặt cực kỳ dịu dàng,

“Chén bát để đó trở về rồi rửa, chúng ta cùng với bảo bối đi chơi một lát đi!”

“Nhưng mà......”

“Mẹ, cùng đi đi!” Con mắt của Q Tử lóe sáng lên nhìn cô, và trong đó có chứa thỉnh cầu. Ngày đầu tiên con trai đi học lại bị bạn học kỳ thị, vì thế Vô Song không muốn làm con mất hứng, nên gật đầu một cái.

“Wow. GO! GO! GO!” Cậu bé cao hứng chết đi được, chạy đến ghế sa lon ôm lấy hộp mô hình máy bay điều khiển mà cha đưa cho cậu.

“Đi thôi.” Đông Bác Hải vươn tay, phát ra xin mời cô, Vô Song nhìn anh một cái, ánh mắt dịu dàng của anh làm cô hiện lên một chút hồi hộp, cũng xấu hổ không dám đưa tay lên, mà chuyển ánh mắt đi, và cô làm như không thấy gì mà đuổi theo con trai. Đông Bác Hải liếc mắt nhìn tay bị cự tuyệt, rồi đem nó nắm lại thành nắm đấm, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh không rõ. ◆

“Mẹ, mẹ xem bay thật là cao.” Bên cạnh biệt thự có một sân cỏ rất lớn, vốn là Đông Bác Hải muốn dùng để xây sân đá banh, nhưng mà lại nghĩ xây thì cũng không có người chơi, cho nên buông tha, nhưng bây giờ anh có ý định xây dựng.

“Ừ, con trai, con thật giỏi!” Thấy con trai chơi vui vẻ, cô cũng thật cao hứng, Vô Song biết thật ra thì nụ cười của con trai rất ít, mặc dù mỗi ngày con đều cười, thế nhưng chỉ là cười qua loa với cô, cũng không phải là phát ra từ nội tâm. So với các đứa nhỏ cùng lứa thì con rất thông minh, và cũng tương đối nhạy cảm hơn những đứa trẻ cùng lứa. Cậu bé hiểu chuyện nên chưa bao giờ hỏi cô những chuyện có liên quan đến cha ruột, có lúc, Vô Song thật sự không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu. Con trai trưởng thành, là niềm vui của cô cũng là lo lắng của cô, cô cứ có cảm giác là con trai có chuyện gạt mình, còn là chuyện rất nghiêm trọng, nhưng lại nghĩ đến con trai còn nhỏ như vậy, chỉ là một đứa trẻ ngây thơ, thì sao có thể làm ra những chuyện nghiêm trọng gạt cô. Vô Song hơi mệt nên duỗi thẳng lưng, Đông Bác Hải đi tới và nhẹ nhàng cười:

“Rất nhàm chán? Ừ, mua cho em con diều nè.” Anh đem một con diều Hồ Điệp lớn giương ở trước mắt cô. Vô Song cười cười,

“Ơ, Tam Thiếu Gia, không ngờ anh lại quê mùa như thế?”

“Sao, chơi diều rất quê sao?” Anh phí tâm phí sức mà lái ô tô đi đến chỗ xa xôi để mua diều cho cô, kết quả đổi lấy là bị cô chê, nhiệt tình dâng cao của Đông Bác Hải đã bị một chậu nước lạnh của cô dập tắt.

“Không phải chơi diều là quê, mà là, sao anh lại chọn hình dáng Hồ Điệp?” Vừa nói hai con mắt của Vô Song vừa xem xét quần áo tây trang trên người của anh,

“Anh không phải cảm thấy cái này cùng với hình tượng của anh, rất không hợp sao?”

“Bản thiếu gia thích Hồ Điệp, em có ý kiến có?”

“Tôi dám có ý kiến gì.” Liên quan gì tới cô chứ, anh thích đầu lâu khô cũng là chuyện của anh. Không có ý kiến là tốt nhất, có ý kiến cũng phải nén lại cho anh,

“Cầm.” Anh đem dây diều nhét vào trong tay cô, Vô Song không hiểu nên hỏi

“Làm gì?”

“Chơi diều, mau lên đi, anh mang tới cho em thả mà.” Vô Song chần chờ một chút, còn anh không nhịn được lại thúc giục:

“Mau lên đi.”

“Xì.” Một tiếng, Vô Song làm theo, và bắt đầu lui bước từ từ. Anh nói với Chúc Vô Song

“Em có thể đừng lề mề như vậy không?” Cô đang đạp con kiến à, anh nhìn thấy mà nóng lòng. Bị anh nhắc nhở, nên Vô Song bắt đầu tăng nhanh bước chân, thối lui đến mức nhất định, rồi sau đó Đông Bác Hải hô:

“Anh thả đó.”

“Ừ.” Cô đáp một tiếng thì Đông Bác Hải buông diều trong tay ra, Vô Song chạy chậm lên, diều đang đung đưa ở giữa không trung rồi bay lên trời cao, nhìn diều từ từ bay lên trên, nên Vô Song vui mừng mà càng chạy càng nhanh, và Đông Bác Hải cũng đuổi theo cô.

“A ——” đột nhiên, Vô Song không cẩn thận nên bị vấp vào tảng đá, sau đó thì cả người cô ngã xuống. Đông Bác Hải vội vàng chạy tới và đỡ cô ngồi dậy, quan tâm nói:

“Như thế nào, có ngã ở đâu hay không?”

“Không sao.” Vô Song vỗ vỗ bụi đất trên người, rồi lắc đầu một cái.

“Làm sao em......” Nói đựơc một nửa, thì Đông Bác Hải nghẹn lại. Người này sao nói có một nửa thế? Vô Song buồn bực ngẩng đầu lên, còn chưa thấy mặt của anh, thì môi đã bị anh chặn lên rồi, anh ôm cô thật chặt, chặt đến nỗi gió thổi cũng không lọt, anh đặt cô ở dưới thân thể rồi say sưa hôn cô, ngay cả một chút cơ hội để thở dốc cũng không cho cô, Vô Song như rơi vào trong sương mù và chỉ có một ý tưởng, người này lại phát điên rồi. Vô Song nào biết đâu rằng, mọi chuyện đều là do Đông Bác Hải thiết kế, chỉ là một tuồng kịch, ở sau lưng bọn họ có hai khán giả đứng rất xa nhìn, một người là Mặc Phi Tước, một người còn lại là Kiều Lệ Vũ bạn trai mối tình đầu của cô.

“Lần này cậu nên tin, quả thật bây giờ cô ấy rất hạnh phúc.” Hai tay của Mặc Phi Tước đút vào trong túi quần tây, lạnh lùng nói. Trên mặt của Kiều Lệ Vũ không che dấu được mất mát và đau lòng, hôm nay anh mang một cặp mắt kiếng viền đen, Vô Song vẫn không biết, thật ra thì mắt anh bị cận thị độ cao, vì muốn đem biểu hiện tốt đẹp nhất của mình ở trước mặt cô, nên anh vẫn mang kính sát tròng, nhưng kính sát tròng mang lâu ngày sẽ có tác dụng phụ, cho nên mắt anh thường đỏ giống như là con thỏ, mỗi lần Vô Song hỏi thăm, thì anh luôn dùng đủ loại lý do để lấp liếm cho qua. Nhìn thấy cô hạnh phúc, thì anh thật sự vui vẻ giùm cô, mặc dù tim đang chảy máu. Cô hận anh chín năm, mà anh cũng đợi cô chín năm, bọn họ đều không có lỗi, mà sai chính là thời gian và địa điểm. Anh lấy ở trong túi ra một sợi dây chuyền, giao cho Mặc Phi Tước và thỉnh cầu:

“Có thể phiền anh giúp tôi giao sợi dây chuyền này cho cô ấy không?” Sợi dây chuyền này, là chín năm trước anh đã chuẩn bị đưa cho cô làm tín vật đính ước, muốn cô mang dây chuyền này mà chờ anh trở về, nhưng cô thất ước rồi, và sau đó mất tích, cho nên anh không có cơ hội đưa cho cô. Mặc Phi Tước không nói gì, nhưng lại vươn tay nhận lấy dây chuyền trái tim trong tay anh. Anh cảm kích và cười:

“Cám ơn.” Mặc Phi Tước cúi đầu nhìn, rồi nhẹ nhàng nhìn anh ta, đột nhiên cảm thấy mình làm như vậy có chút đê tiện, chuyện tình của Vô Song và anh ta, là do chính anh điều tra, cho nên anh rất hiểu rõ và cũng nhìn ra được, Kiều Lệ Vũ là thật sự thích Vô Song, dạng si tình giống anh ta không nhiều lắm, nếu không phải anh ta coi trọng chị dâu nhỏ của anh, có lẽ anh sẽ rất vui lòng giúp anh ta một chút, đáng tiếc —— mạng anh ta không tốt! Kiều lệ Vũ xoay người rồi lên ô-tô rời đi. Mặc Phi Tước liếc mắt nhìn hai người vẫn còn đang KISS ở trên đất, anh thu hồi dây chuyền rồi cũng xoay người đi.

“Hô ~~” chết rồi, chết rồi, tên yêu nghiệt này mỗi lần đều hung ác hơn một lần, anh ta mà không buông ra, thì cô nhất định chết chắc. Lần này thì Đông Bác Hải cũng mệt mỏi quá mức, nằm sắp ở trên người Vô Song mà thở hồng hộc...... Một lúc lâu, Vô Song có thể nói chuyện rồi, cô nói đứt quãng:

“Này...... Đông...... Bác Hải...... Anh lại phát bệnh thần kinh hả.”

“Lần này đúng rồi!” Anh cười, hai tay chống đất, rồi từ trên cao nhìn xuống cô.

“Cái gì...... Cái gì đúng rồi?” Vô Song càng lúc càng cảm thấy, trao đổi cùng với cái tên đại nhân vật này là khá khó khăn, suy nghĩ của cô hoàn toàn không theo kịp biến hóa của anh ta, cho nên nghe mà không hiểu gì cả.

“Lần này gọi đúng rồi.” Anh nhắc nhở.

“Cái gì gọi là đúng rồi?” Không hiểu, cô hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì.

“Anh cho phép em kêu tên anh, Bác... Hải.” Hai chữ sau anh dừng một chút.

“Xin lỗi nhé, tôi vẫn quen gọi anh là Tam Thiếu Gia.” Bác Hải? Quan hệ giữa bọn họ lúc nào thì thân mật như vậy rồi, a ~ suy nghĩ một chút cũng buồn nôn muốn chết rồi,

“Anh ngồi dậy nào.”

“Vô Song, nói một chút về tình đầu của em đi!” Vô Song ngẩn ra, hai mắt khiếp sợ nhìn anh, chỉ thấy con ngươi đen bóng của anh có chứa mấy phần hiếu kỳ như trẻ con.