Dẫn anh ta vào phòng nghỉ ngơi, Vô Song nói:
“Nhị thiếu gia, trước tiên ngài hãy chờ một lát, tôi đi pha ly cà phê cho ngài!”
“Gọi người bên ngoài pha đi, cô ở lại, trò chuyện với tôi.” Anh ta ngồi ở trên ghế sa lon, lưu manh cười nói. Vô Song hơi nhíu mày, nụ cười có thâm ý khác:
“Được,
nhị thiếu gia chờ chút.” Xoay người, cô đi ra cửa hướng với bên ngoài
nói,
“Cà phê của nhị thiếu gia, có ai đi pha cho ngài ấy được?” Ánh mắt
của cô rơi vào trên người cô gái quầy tiếp tân. Cô gái quầy tiếp tân cũng rất ăn ý, lên tiếng:
“Tôi đi!” Bước trên đôi giày cao gót, cô ấy bước chân tao nhã đi ra ngoài, Vô Song cười cười trở về phòng nghỉ ngơi.
“Đại ngu ngốc, phì!” Cô gái quầy tiếp tân đang phun
nước miếng vào trong cà phê, coi như là báo thù, sau đó dùng thìa quấy
quấy, đưa vào. Bên trong, Vô Song theo quy tắc mà đứng ở một bên, mà cái tên nhị thiếu gia tự nhận rất tôn quý kia, lưng đang dựa ở trên ghế sofa, vẻ tươi tỉnh liếc nhìn cô, hỏi vài câu không đâu, tỷ như: cô bao
nhiêu tuổi? Từng có mấy đàn ông? Bây giờ có đối tượng lui tới hay không? Và vân vân....., vấn đề của anh ta, nếu Vô Song không cười, thì
cũng đổi chủ đề, nhảy qua vấn đề nhạy cảm. Cho nên, hỏi cả nửa ngày, anh ta vẫn không có hỏi ra được gì! Để cà phê xuống, cô gái quầy tiếp tân xoay người rời đi —— Để chân xuống, Đông Đông Hải khom lưng nâng cà phê,
hét lớn một tiếng, nguyên nhân có lẽ là tâm tình tốt, anh ta lại nâng cà phê tán thưởng,
“Cà phê này, mùi vị không tệ!” Vô Song cười lạnh, mặc dù cô không biết trong cà phê
có tăng thêm hương liệu gì, nhưng dám khẳng định cà phê này không tinh
khiết!
“Nhưng, tôi lại thích uống...... cô hơn!” Đông Đông Hải cười tà dâm, hai mắt nhìn chằm chằm ngực Vô Song. Theo bản năng, Vô Song nắm chặt quả đấm, má lúm đồng
tiền thoáng một chút xấu hổ và nảy ra cơn lửa giận, cô nín thở, nén cơn
tức giận xuống, sắc lang thì cô thấy nhiều, so với sắc lang hơn anh ta
cô cũng đã gặp qua, chỉ là, cô không nghĩ tới, quý công tử xuất thân nhà giàu có lại thấp kém như vậy, cùng cấp với đồ bỏ đi! Ban ngày ban mặt mà công khai đùa giỡn thư ký của cha anh ta, có một chút liêm sỉ hay không? Quả đấm thì không giải quyết được vấn đề, đối phó
với thứ cặn bã như thế, chỉ có thể dùng trí, buông quả đấm ra, Vô Song
cười sang sảng,
“Nhị thiếu gia thích uống sữa hiệu nào, Tam lộc, Abbott
hay là Dumex? Lần sau tôi sẽ bảo người chuẩn bị tốt.” Không ngờ tới Vô Song lại không phối hợp như vậy, anh ta đứng dậy, ôm chặt lấy cô, trong tiếng cười có chứa cơn giận nhỏ:
“Ít giả vờ với tôi đi, em biết tôi thích uống sữa gì, thức thời, thì ngoan
ngoãn theo bản thiếu gia!”
“Buông tay!” Không ngờ tới anh sẽ dùng sức mạnh, Vô
Song bị anh ta ôm mà trở tay không kịp, vài lần giãy giụa cũng tránh
không được. Ngược lại cô càng giãy dụa, thì càng bị anh ta giam
chặt, cuối cùng, anh ta ấn cô ngã xuống ghế sa lon, cười dâm,
“Cô em
xinh đẹp, đi theo bản thiếu gia, em sẽ không phải chịu thiệt thòi, một
tháng tiền lương của em bao nhiêu, bản thiếu gia ra gấp mười lần để bao
nuôi em, tôi lại thích loại tính tình cương liệt như em, chơi vậy mới đủ kích thích!” Dứt lời, thì mồm heo của anh ta tới gần, mắt thấy mồm heo của anh ta sáp lại gần, đẩy anh ta ra không được, Vô Song chỉ có
thể nghiêng đầu qua, nụ hôn của anh ta rơi vào trên cổ của cô.
“Khốn kiếp, buông tôi ra!” Cô muốn đá anh ta, thế
nhưng cặp chân đã bị anh ta đè lại, không thể động đậy, hình như anh ta
rất hưởng thụ mà hôn cổ của cô, Vô Song nộ hỏa công tâm, thật sự muốn
đánh mấy cái vào miệng anh ta, người này thật sự là khiến người ta chán
ghét. Tay chân đều không giúp được gì, cuối cùng Vô Song
nghĩ đến một biện pháp, nghiêng đầu, ở trên cánh tay của anh ta mà hung hăng cắn một cái.
“A a a ~~~” Đông Đông Hải đau đến mức quỷ kêu, bò dậy từ trên người Vô Song, máu ở trên cổ tay rơi xuống mặt đất, tí tách, tí tách. Vô Song ngồi dậy, lau khóe miệng có dính vết máu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh ta chỉ có hận, không có sợ!
“Tiện nhân, mày dám cắn tao?” Chưa từng có phụ nữ nào dám phản kháng anh ta, con đàn bà này chẳng những phản kháng anh ta,
còn cắn anh ta, Đông Đông Hải tức đến mức gần như thét chói tai, đen
mặt. Anh ta muốn đưa tay, muốn cho cô một cái tát, đột nhiên, Ngả Mễ quát to một tiếng:
“Chào Chủ tịch!”