Tới công ty, Vô Song chán nản rầu rĩ nhịn ngọn lửa sục sôi ở trong
lòng xuống, mới vừa đi ra thang máy thì chị thời thượng tiến lên đón,
kéo tay của cô qua một bên nói:
“Vô Song, hôm nay cô hầu hạ cũng phải
cẩn thận, chủ tịch đang nổi giận đấy.”
“Tại sao?” Lại xảy ra tin bát quái gì mà cô không biết.
“Cô không biết sao?” Bộ dáng Ngả Mễ có vẻ rất giật
mình nhìn cô, Vô Song nhíu mày, cô lại không thích Bát Quái,
“Biết cái
gì?”
“Ai nha, chính là tờ báo ngày hôm qua đó, đồn đãi Tam thiếu gia có con riêng ở bên ngoài, hình cũng lộ ra rồi!”
“Shit!” Hàm răng của Vô Song cũng sắp cắn nát,
“Cái
gì con riêng, đám chó săn này ăn no không có chuyện gì làm mà nói lời vô căn cứ, Đông tam thiếu sao có thể sinh ra con trai vạn người mê như
thế?”
“Vô Song, cô làm gì mà kích động như thế?” Ngả Mễ không hiểu mà chớp đôi mắt trang điểm màu khói.
“Tôi có kích động sao?” Đối tượng của scandal chính là con trai của cô!
“Cô biết nội tình?” Vẻ mặt của Ngả Mễ có vẻ như ký giả bát quái, liếc nhìn cô cười.
“Dĩ nhiên!” Cô thổi thổi tóc. Bộ dạng của Ngả Mễ có vẻ như đào được bảo bối, túm
chặt tay của cô, cười nheo mắt mà thám thính:
“Mau nói cho tôi biết,
chân tướng là gì?”
“Chân tướng chính là......” Vô Song cố ý kéo dài âm cuối, ánh mắt híp lại đột nhiên trợn to, lạnh lùng nói:
“Nên làm gì
thì làm cái đó, loại Bát Quái nhàm chán này, nghe nhiều, thì sẽ ảnh
hưởng đến năng lực!” Bởi vì, ngu ngốc mới tin! Chị thời thượng bị cô rống mà sững sờ sửng sốt, Vô
Song tức giận xoay người trở về bàn làm việc của mình, để xuống túi,
ngồi ở trên ghế sofa, cô nặng nề thở phào một cái. Đông tam thiếu, chính là nguồn gốc cơn ác mộng của
cô. Gặp gỡ anh ta, thì cô bắt đầu xui xẻo, đưa thay sờ sờ môi của mình.
“Đáng ghét!” Cô nặng nề nện một quyền lên bàn làm
việc, lại bị anh ta cưỡng hôn ba lần, bây giờ con trai lại có scandal
với anh ta, anh ta lại đang ở nhà bọn họ, suy nghĩ một chút đã cảm thấy
nhức đầu. Đây đúng là vị thần xui xẻo âm hồn bất tán,mau biến mất đi, Amen!
“Vô Song, chủ tịch bảo cô rót cho ông ấy ly cà phê.” Kara đi tới nói. Vô Song lập tức đứng lên, gật đầu với Kara một cái:
“Được!” Lúc Kara xoay người, thì trong nháy mắt quay đầu lại liếc nhìn Vô Song nói:
“Tối hôm qua ngủ không ngon?”
“À?” Cô sửng sốt một chút.
“Mắt cũng quầng thâm rồi!” Kara cười cười, Vô Song cũng cười hơi có vẻ xấu hổ, Kara không nói thêm nữa mà rời đi.
“Hô ~~” thở nhẹ một hơi, cô lại nặng nề ngồi xuống, trong nhà nuôi con sói mà ngủ được an ổn mới là lạ. Rót ly cà phê xong, rồi Vô Song gõ gõ cánh cửa để đưa vào, giọng nói thâm trầm của ông cụ truyền ra:
“Vào đi.” Đẩy cửa đi vào, ông cụ đang vùi đầu ký tên lên hợp
đồng, Vô Song để cà phê xuống rồi đứng yên, không nói cũng không đi. Đứng được một lát, thì ông cụ làm xong công việc
trong tay, lúc uống cà phê thì mới để mắt đến cô, thắc mắc:
“Vô Song, cô có chuyện gì sao?”
“Ách......” Vô Song gượng cười khó mở miệng.
“Có gì thì đừng ngại nói thẳng.” Ông cụ uống một hớp
cà phê, khẽ cười, cô gái nhỏ này nghe nói rất mạnh mẽ mà, lại cũng có
lúc ngượng ngùng à.
“Chủ tịch, tờ báo ngày hôm qua ngài xem rồi hả?”
“Ừ, xem rồi!” Thu lại nụ cười, một tia giận hiện lên khuôn mặt.
“Chủ tịch, chuyện không phải giống như báo chí đã
viết đâu, con trai của ngài và đứa bé kia không có quan hệ gì cả.” Vô
Song vội vàng giải thích, ông cụ khẽ nheo lại mắt, trong lòng nghi vấn
càng lúc càng phát ra.