Tước Nõan yêu: cả đời này tôi chỉ cầm tù một mình em 32: sự
thật “Anh.
.
.
.
.
.
Anh.
.
.
.
.
.
Anh là ai?” Cô giúp việc mở cửa nhìn thấy không phải là Cố
Triển Dật, bị sợ tới mức nơm nớp lo sợ mà lui về phía sau.
“Mặc Nõan có ở đây hay không?” Mặc Phi Tước vẻ mặt nóng nảy.
“Tiểu thư.
.
.
.
.
.
Tiểu thư.
.
.
.
.
.
cô sao rồi, cô đừng làm tôi sợ.
.
.
.
.
.” Trên hành lang truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Ưu.
Nõan! Ngẩng đầu thấy Mặc Nõan ngồi ở trên hành lang, Mặc Phi
Tước bất chấp mà xông qua, đẩy cô giúp việc ra ôm lấy cô ấy, khi thấy cô ấy khó
thở, thì anh cũng lo đến mức sắc mặt trắng bệch, “Nõan.
.
.
.
.
.Nõan .
.
.
.
.
Em làm sao vậy? Nõan.
.
.
.
.
.
em đừng làm anh sợ.
.
.
.
.
.” “Tôi.
.
.
.
.
.
Tôi sắp không thể.
.
.
.
.
.
Không thể thở rồi!” Cô mệt mỏi nhắm mắt lại hơi thở mong
manh, nắm tay của Mặc Phi Tước thật chặt, lồng ngực khó chịu giống như là bị một
tảng đá lớn chận lại, thật khó chịu, thật khó chịu! “Cô ấy sao vậy?” Mặc Phi Tước
gần như gầm thét chất vấn cô giúp việc bị dọa tới mức sợ hãi rụt rè ở bên cạnh.
“Không.
.
.
.
.
.
Không.
.
.
.
.
.
Không biết!” Cô giúp việc bị tiếng hô tàn bạo của anh dọa
cho khóc, cô thật oan mà.
“Nõan, anh không cho phép em có chuyện!” Mặc Phi Tước một
tay ôm chặt thân thể của cô, nhấn vào nhân trung ở dưới sống mũi của cô, qua mấy
chục giây, Mặc Nõan bắt đầu có phản ứng, hơi thở vốn là chỉ có ra dần dần đã có
dấu vết hút vào, ý thức của cô dần dần tỉnh táo, cau chặt chân mày, nhẹ giọng
nói thầm, “Đau.
.
.
.
.
.” “Nõan, em tỉnh rồi?” Cám ơn trời đất, cuối cùng cô ấy
cũng mở mắt ra rồi.
Mặc Nõan mơ mơ màng màng mà mở mắt, thấy là Mặc Phi Tước thì
kinh ngạc có chút khó tin, “Mặc Phi Tước.
.
.
.
.
.” Cô không xác định mà gọi anh.
“Là anh!” Mặc Phi Tước ôm chặt cô, “Nõan, em cảm thấy thế
nào rồi, có khá hơn chút nào không?” “Làm sao anh lại ở chỗ này.
.
.
.
.
.
A.
.
.
.
.
.
anh muốn mang tôi đi đâu.
.
.
.
.
.
Mặc Phi Tước thả tôi xuống.
.
.
.
.
.
Thả tôi xuống.
.
.
.
.
.” Cảm giác thân thể mình bị ôm lên trên không, Mặc Nõan
kinh sợ hô to, muốn anh đặt cô xuống, nhưng Mặc Phi Tước cũng không có thuận
theo ý của cô, cố chấp mà ôm cô vội bước nhanh ra ngoài: “Nõan, anh đưa em đi bệnh
viện!” Bệnh viện! Vừa nghe hai chữ này, lúc này mặt của Mặc Nõan liền trắng bệch,
càng kích động hơn mà hô to, “Mặc Phi Tước anh thả tôi xuống, tôi không muốn đi
bệnh viện, tôi không muốn đi.
.
.
.
.
.” “Nõan, nghe lời đi, mới vừa rồi em sắp hù chết anh có biết
hay không!” “Đừng.
.
.
.
.
.
Mặc Phi Tước tôi cầu xin anh.
.
.
.
.
.
Đừng đưa tôi đi bệnh viện!” Cô nắm chặt ống tay áo của anh.
“Tại sao?” Anh dừng bước chân lại, muốn cô cho anh một lý do.
“Tôi không sao!” Nước mắt sắp trào ra bị cô bức trở về.
Không sao? Vừa rồi thiếu chút nữa đã không thể thở, lúc này
còn nói không sao.
.
.
.
.
.
Hai mắt của Mặc Phi Tước nhìn cô sáng rực, hít một hơi thật
sâu đèn nén lại lửa giận đang vận sức chờ phát động ra, lần nữa sải bước đi.
.
.
.
.
.
“Ai.
.
.
.
.
.
Mặc Phi Tước, tôi thật sự không sao, anh mau buông tôi xuống,
mau buông tôi xuống!” Mặc Nõan lo lắng đến độ giống như là con chim sợ ná, vùng
vẫy mà giằng co, nhưng mặc kệ cô giãy giụa thế nào, Mặc Phi Tước cũng không
buông tay! “Mặc Phi Tước anh nói không giữ lời, anh đáp ứng cho tôi tự do sẽ
không quấy rầy tôi nữa, anh quên rồi sao?” Cô thay đổi chiến lược.
“Không có!” Anh lạnh lùng tàn khốc phun ra hai chữ, bước
chân càng bước càng lớn.
“Nhớ thì mau thả tôi xuống!” “Anh không quên, nhưng anh hối
hận rồi!” “Anh.
.
.
.
.
.” Mực Nõan bị anh giận thiếu chút nữa ngất đi, tại sao có
thể có đàn ông vô lại như vậy, a a a a a, sắp điên rồi! Cô bị anh cưỡng ép ôm
lên xe, hai người sau khi trải qua một phen chiến tranh nhỏ khoa tay múa chân,
Mặc Nõan thua trận ở trong suy nghĩ và dự đoán của tác giả cùng với người xem!
Mặc Phi Tước cài chặt dây an toàn cho cô xong, sau đó đóng cửa xe, anh cũng từ
cửa xe bên cạnh ngồi vào! Mạnh không được, Mặc Nõan không thể làm gì khác hơn
là sử dụng đòn sát thủ của mình ——chiến thuật nước mắt! “Ô ô.
.
.
.
.
.
Mặc Phi Tước.
.
.
.
.
.
tôi cầu xin anh đừng dẫn tôi đi bệnh viện có được hay không.
.
.
.
.
.
Tôi thật sự không quen ngửi mùi thuốc trong bệnh viện!” Cô
kéo cánh tay của anh, nước mắt ròng ròng nhìn anh, bộ dáng khổ sở có bao nhiêu
đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
“Nõan, nghe lời, đi bệnh viện làm kiểm tra, xác định em thật
sự không sao, anh mới có thể yên tâm!” Mặc Phi Tước thương yêu rơi xuống một nụ
hôn ở trên trán cô, giọng nói hơi run tiết lộ căng thẳng của anh còn chưa rút
đi.
“Không cần, tôi không muốn đi, Mặc Phi Tước tôi thật sự
không sao, anh tin tưởng tôi có được hay không?” Nước mắt chảy xuống, cô liều mạng
lắc đầu, cô không thể đi, đi thì cục cưng sẽ xong đời! “Anh tin tưởng em!” Anh
dịu dàng vuốt đầu cô.
“Anh thật sự tin tưởng tôi?” Mặc Nõan giống như nhìn thấy hi
vọng, trong đôi mắt có ánh sáng đang nở rộ.
“Ừ!” Anh ôn hòa mà lên tiếng, nghiêng người môi mỏng hôn lên
cánh môi hơi khô của cô, Mặc Nõan giật mình một chút, nhưng lại không có né
tránh, mặc cho anh chiếm lấy, mà Mặc Phi Tước cũng không có tham luyến, chỉ là
hôn nhẹ một cái, rồi anh ngồi thẳng thân thể, và bổ sung, “Nhưng vì sức khỏe của
em với con, chúng ta vẫn phải đi bệnh viện một chuyến!” “Mặc Phi Tước anh khốn
kiếp!” Ở trong tiếng mắng khiển trách của Mặc Nõan, anh lái xe đi ——
***************************** Tiểu Đồng Niên tuyến phân cách
************************** Trong phòng làm việc của bác sĩ trưởng, Mặc Phi Tước
ngồi đối diện với nam bác sĩ trung niên, thấy ông ta để tờ kết quả kiểm tra xuống,
anh mới lo lắng mà mở miệng hỏi: “Bác sĩ, có phải là phu nhân tôi bị bệnh gì
không, nên mới có thể đột nhiên ngừng thở?” “Mặc tiên sinh, thật ra thì thân thể
phu nhân ngài cũng không có gì đáng ngại.
.
.
.
.
.” Bác sĩ đẩy đẩy gọng kiếng, hít sâu một hơi mới nặng nề mở
miệng, nhưng mới nói được một nửa, liền bị giọng điệu thả lỏng của Mặc Phi Tước
cắt đứt, “Ông nói là cô ấy không có bệnh!” Quá tốt rồi, hại anh lo lắng muốn chết!
“Ách.
.
.
.
.
.” Bác sĩ thấy bộ dạng anh như trút được gánh nặng, có chút
khó mở miệng, ông mới vừa rồi nói không có sao, giờ lập tức nói có chuyện, lúc
này ngược lại không phải là lừa dối sao? Mà hậu quả lừa dối có thể nghĩ, thường
thường là đánh đến mức mẹ ở nhà cũng không nhận ra a! “Ách, cái đó.
.
.
.
.
.” Ấp a ấp úng, lời này nên nói như thế nào đây? “Bác sĩ, vợ
tôi cô ấy thật sự không có bệnh gì?” Mặc Phi Tước còn hưng phấn đắm chìm ở
trong nửa câu trước của bác sĩ.
“Mặc tiên sinh, là như vầy!” Đẩy đẩy gọng kiếng, rồi ông ta
vội ho một tiếng và nói: “Phu nhân ngài cô ấy không có bệnh gì, nhưng thể chất
của cô ấy không thích hợp.
.
.
.
.
.” “Không thích hợp cái gì?” Đột nhiên giọng nói như hầm
băng lạnh làm tóc gáy bác sĩ dựng lên! “Không.
.
.
.
.
.
không thích hợp.
.
.
.
.
.
sinh.
.
.
.
.
.
sinh con!” Nói ra những lời này, cả cái lưng bác sĩ đã tựa
lên trên ghế sofa, chân hơi cong lên, rúc cổ lấy tay che mặt của mình, mồ hôi lạnh
cũng không hề báo trước mà leo lên trên trán ông! Mặc Phi Tước sau khi nghe
xong cực kỳ bình tĩnh, chỉ là mở một đôi con ngươi xanh đen lẳng lặng đưa mắt
nhìn ông ta, thật sự giống như không tin vào lỗ tai của mình, là ông ta nói
sai, hay là anh nghe lầm vậy? “Ông.
.
.
.
.
.
ông nói cái gì? Lặp lại lần nữa?” Giọng nói vững vàng, không
hề gợn sóng.
Bác sĩ sợ hãi rụt rè mà để tay xuống, thấy anh ta thế nhưng
không có phản ứng gì, nhăn nhăn mày, người đàn ông nhẫn nại mạnh mẽ như vậy,
kinh khủng bạo phát không thể tính được, sớm biết sẽ đụng phải một nhân vật
hung ác như vậy, nhất định ông sẽ viết di chúc trước! Bác sĩ thả tay xuống và
run rẩy đứng dậy, đẩy cái ghế ra, lui về phía cánh cửa, run giọng và nói: “Phu
nhân ngài thể chất của cô ấy yếu không thích hợp sinh con, nên hiện tượng hít
thở không thoải mái xuất hiện, thật sự nếu không mau lấy đứa bé xuống, tần suất
cô ấy phát bệnh sẽ càng lúc càng thường xuyên hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ
nghẹt thở mà.
.
.
.
.
.” “Mà cái gì?” Cuối cùng Mặc Phi Tước cũng có phản ứng, đôi
con ngươi giống như là ngâm qua ở trong băng, sắc bén đến sáng rực, nhìn chăm
chú làm bác sĩ đi đứng cũng muốn rút gân sắp không nghe sai bảo! “Sẽ.
.
.
.
.
.
Sẽ chết!” Phun ra một tiếng, rồi bác sĩ chạy đi! Sẽ chết? A.
.
.
.
.
.
Lừa gạt hả! Nõan của anh sẽ không chết.
.
.
.
.
.
Anh mới không tin cô ấy sẽ chết, anh không tin, không tin.
.
.
.
.
.
“Tôi không tin!” Anh bỗng nhiên đứng dậy, quả đấm so với tảng
đá còn cứng hơn nện lên trên bàn làm việc của bác sĩ, cái bàn gỗ cũng bị anh đập
thành một cái hố, đồ trên bàn giống như là gặp phải động đất đột kích, rớt xuống
bay tán loạn! Một đôi con ngươi đỏ thẫm hiển nhiên là giận đến mức tận cùng,
tia máu như mạng nhện hiện đầy cặp mắt, cùng tẩu hỏa nhập ma không có gì khác
nhau! Không sai, lúc này anh đang điên cuồng, bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ.
.
.
.
.
.
Anh vạn lần không ngờ, khiến Nõan mang thai lại để cho cô ấy
gặp nguy hiểm lớn như vậy.
.
.
.
.
.
Cô ấy tình nguyện chết cũng không muốn bỏ đứa bé, có thể thấy
được cô ấy rất yêu thương đứa bé.
.
.
.
.
.
Ông trời ….! Tôi nên làm cái gì đây? Đây là báo ứng sao? Nếu
như vậy, tại sao không báo ứng lên trên người của anh, anh mới chính là con cầm
thú lòng dạ độc ác, Nõan và đứa bé là vô tội, tại sao trời cao muốn trừng phạt
bọn họ.
.
.
.
.
.
Tại sao? Lại một quả đấm, lần này không chỉ cái bàn vỡ, tay
của anh cũng là máu chảy đầm đìa.
.
.
.
.
.
************* “Tránh ra, tôi muốn xuất viện, các người tránh
ra cho tôi!” Trong phòng bệnh, Mặc Nõan đôi tay che bụng, sợ hãi nhìn mấy gã
bác sĩ y tá trước mắt, lớn tiếng kêu gào với bọn họ, không cho phép bọn họ đến
gần, nhưng bọn họ cũng không để cho cô rời đi! “Tiểu thư, không phải chúng tôi
tới làm tổn thương đứa bé trong bụng cô, xin cô đừng kích động như thế được
không? Cô kích động như thế đối với thai nhi trong bụng ảnh hưởng không tốt!” Y
tá trưởng khuyên giải.
“Tôi mới không quan tâm các người, tránh ra, tất cả các người
đều đi ra ngoài cho tôi! Đi ra ngoài!” Tâm tình kích động có tăng không giảm.
Mấy bác sĩ y tá hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao! “Tôi
chết cũng sẽ không để cho các người làm tổn thương đến đứa bé của tôi!” Thấy bọn
họ còn chưa đi ra ngoài, Mặc Nõan phóng ra lời hung ác, “Nếu các người không
đi, tôi sẽ từ nơi này nhảy xuống!” Cô chạy đến trước cửa sổ! “Tiểu thư cô bình
tĩnh một chút!” Mọi người thấy như thế thì sợ hãi, bác sĩ lập tức lên tiếng
nói: “Chúng tôi đi ra ngoài, ngài ngàn vạn đừng làm loạn.” “Đi.
.
.
.
.
.” Cô dùng đến một hơi thở cuối cùng, gầm thét với bọn họ.
Mạng người quan trọng, mấy người họ không dám qua loa, vội
vã lui ra ngoài.
“Cục cưng.
.
.
.
.
.” Thấy cửa phòng bệnh đóng rồi, Mặc Nõan mới dựa vào tường
thuận thế ngồi xuống xụi lơ, đôi tay vuốt bụng to, cảm giác không có an toàn, bụng
hơi đau, cô nghĩ nhất định là cục cưng bị sợ rồi, “Ngoan, cục cưng không sợ,
không sợ, mẹ sẽ bảo vệ con, sẽ dùng cả sinh mạng để bảo vệ con.
.
.
.
.
.
Sẽ không để cho con giống như anh trai nữa.
.
.
.
.
.” Chết ở trong tay cha! Nhớ tới bàn phẫu thuật lạnh băng tám
năm trước, cô liền không nhịn được mà rơi lệ, trong lòng phát rét, thân thể
phát run! Cô đã từng cầu khẩn anh như thế, cầu xin anh thả đứa bé của cô, nhưng
anh hung ác tuyệt đối không có một chỗ thương lượng, anh là ác ma, cô sẽ không
để cho anh làm hại đứa bé thứ hai của cô, tuyệt đối sẽ không.
.
.
.
.
.
“Cục cưng ngoan, có mẹ ở đây, con sẽ rất an toàn!” Cô vừa
khóc, vừa cúi đầu vuốt bụng, dịu dàng dụ dỗ đứa bé bên trong.
Lúc cô đang bất tri bất giác, cửa phòng lại một lần nữa bị đẩy
ra! Người tiến vào thả bước chân rất nhẹ, rất nhẹ, như một cơn gió nhẹ không hề
báo trước mà đi tới trước mặt cô —— “Nõan!” Một tiếng gọi khẽ, thiếu chút nữa
làm cô sợ tới mức hồn bay phách tán.
.
.
.
.
.
“Anh tiến vào lúc nào?” Anh là quỷ à, đi bộ cũng không có
thanh âm.
“Nõan, trên đất lạnh lắm, về giường nằm đi!” Không nhìn bộ
dáng sợ hãi của cô, Mặc Phi Tước cười cười giả bộ như không có chuyện gì xảy
ra, muốn nâng cô dậy.
“Anh tránh ra!” Mặc Nõan cực kỳ sợ hãi mà đẩy anh ra, thân
thể cố hết sức co rút lại thành một cục.
“Nõan, em làm sao vậy?” Anh tiếp tục giả vờ ngu ngốc, đưa
bàn tay qua.
“Mặc Phi Tước, em van cầu anh đừng làm tổn thương đến con được
không? Nó cũng là con của anh!” Mặc Nõan bi thương nhìn anh, nước mắt chưa từng
ngừng lại.
Mặc Phi Tước nghẹn lại một chút, ánh mắt lập lòe có dấu vết
bị nước rửa qua, anh tiếp tục giả vờ cười, “Nõan, em đang nói gì, sao anh lại
làm tổn thương con của chúng ta!” “Anh thật sự sẽ không làm tổn thương nó?” Anh
thay đổi quá bất thường, chả trách Mặc Nõan không tin tưởng anh.
“Vì sao anh phải tổn thương nó?” “Bác sĩ không có.
.
.
.
.
.
không có nói cho anh biết.
.
.
.
.
.” “Nói cho anh biết cái gì?” “Nói cho anh biết.
.
.
.
.
.” Mặc Nõan nhìn anh nghi hoặc, nửa tin nửa ngờ.
Nếu như bác sĩ chưa nói, cô nói, không phải là tương đương với
không đánh đã khai sao? “Bác sĩ nói cho anh biết, con rất khỏe mạnh, là một bé
trai, chính vì thế làm thân thể mẹ quá yếu, cần ăn nhiều đồ bổ, còn có chính là
không thể động một chút là khóc, phát giận, như vậy đối với thân thể cùng thai
nhi không được tốt!” Mặc Phi Tước lau chùi nước mắt cho cô, nụ cười đem khó chịu,
đau đớn của anh che giấu đến mức giọt nước cũng không lọt.
“Bác sĩ thật sự nói với anh như vậy hay sao?” Vì lý do an
toàn, cô cần phải lặp đi lặp lại nhiều lần để xác nhận.
“Ừ!” Anh nhẹ nhàng gật đầu, phết lên sống mũi thanh tú của
cô một cái! “Anh nhìn mắt của em, lập lại lời nói vừa rồi một lần.” Nghĩ tới
nghĩ lui, cô vẫn cảm thấy lời của anh không thể tin, bác sĩ không thể không nói
với anh thể chất cô yếu không sanh được, Mặc Phi Tước rốt cuộc đang giở trò gì?
“Câu nào?” Anh cố ý trì hoãn thời gian, để che giấu cảm xúc của mình.
“Chính là anh nói bác sĩ nói câu kia với anh!” “A, em muốn
nghe nói bao nhiêu lần cũng không có vấn đề gì!” Anh gượng cười, con ngươi xanh
đen nhìn vào trong đôi mắt lấp lánh nước mắt của cô, nhưng cũng không có chớp
giống như Mặc Nõan nghĩ, con ngươi xanh đen ấy bình thản làm sao, ngụy trang
chân thành không chỉ lừa gạt cô, cũng lừa gạt chính anh! May mắn .
.
.
.
.
.
cô nhìn thấy là mắt của anh, không phải tim của anh, nếu như
cô có thể nhìn thấu tim của anh, sẽ nhìn thấy tim anh lúc này đang chảy máu đầm
đìa.
.
.
.
.
.
“Bác sĩ nói cho anh biết, cục cưng là một bé trai rất khỏe mạnh,
bảo anh nói với em, không nên động một tí lại khóc, như vậy không chỉ có làm tổn
thương đến thân thể, cũng sẽ làm trở ngại đến sự trưởng thành của cục cưng.
.
.
.
.
.” Tim càng đau, anh càng cười rực rỡ hơn, hù dọa được mình,
mới có thể hù dọa người khác!