Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 241: Phiên ngoại 37




Tước Nõan yêu: cả đời này tôi chỉ cầm tù một mình em 29: lừa dối Khi Mặc Phi Tước họp xong lại vội vội vàng vàng chạy tới sân bay thì chuyến bay Luân Đôn Anh quốc đã đến sớm rồi, anh đến mà không có một người, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Đông Bác Hải, thì đột nhiên một cậu nhóc nhảy ra giành điện thoại di động của anh, anh giật mình nhìn lại, chỉ thấy đứa trẻ cũng không có chạy, mà là đứng tại chỗ cười ha ha với anh, “Chú Mặc!” “Q tử!” Anh vui mừng đi lên phía trước, sờ sờ đầu của cậu bé, “A, nhóc con mới mấy tháng không gặp, con đã cao hơn không ít nha!” “Ha ha.

.

.

.

.

.

chú Mặc, dì Mặc Noãn đâu rồi, sao không có đi cùng với chú?” Được khen dĩ nhiên là cậu nhóc cực kỳ vui rồi, nhưng lại phát hiện chú ấy tới một mình, chân mày liền không tự chủ được mà cau một cái! Ách.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Mặc Phi Tước sững sờ, không trả lời được cậu hỏi của cậu nhóc nên hỏi ngược lại: “Cha và mẹ con đâu?” “Đi toilet rồi!” Ánh mắt to tròn của cậu nhóc chớp chớp, rồi quay lại đề tài, “Chú Mặc, không phải chú cố ý giấu dì Mặc Noãn không cho con gặp đấy chứ?” “Phốc!” Thấy trong ánh mắt u buồn của cậu nhóc này lộ ra thất vọng, Mặc Phi Tước bị cậu nhóc chọc cười, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của cậu bé, hơi cúi người nhìn thẳng và nói với cậu bé, “Q tử, tại sao con lại cảm thấy chú Mặc cố ý giấu dì đi vậy?” “A, mẹ nói chú là khốn kiếp, ích kỷ lại cầm thú!” Mặt của Mặc Phi Tước kéo dài —— “Vốn là cháu không tin, nhưng mà bây giờ xem ra, chú Mặc thật sự rất ích kỷ nha!” Cậu bé mất hứng mà vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên! Ách.

.

.

.

.

.

Mặc Phi Tước đã là vạch đen đầy trời rồi, chị dâu nhỏ lại lấy óan trả ơn, làm hư danh tiếng của anh, giờ khắc này anh hối hận đến nỗi ruột trong bụng xanh lè rồi, ban đầu anh thật sự không nên giúp cô ấy và Bác Hải quay về với nhau rồi! Phụ nữ nha, thật sự là qua sông liền rút cầu! “Cha, mẹ!” Cậu bé thấy hai người bọn họ đi tới thì hưng phấn chạy qua, lúc đi tới trước mặt Vô Song thì hơi nhíu mặt nhỏ lại “Mẹ, chú Mặc quả nhiên là ích kỷ giấu dì đi rồi!” Ách.

.

.

.

.

.

Nhưng nghe hai chữ ‘ ích kỷ ’, Vô Song liền biết con trai đã bán cô đi rồi, nhìn lại mặt táo bón của Mặc Phi Tước, cô biết chắc mình xong rồi, cô nghiêng đầu nhìn Đông Bác Hải chồng mình, nắm cánh tay anh thật chặt, hi vọng anh có thể giải vây thay mình! “Anh đã sớm nhắc nhở em, coi chừng họa là từ miệng mà ra mà em lại không tin, hiện tại gây họa rồi, biết lời nói của chồng em đúng rồi!” Đông Bác Hải cười cưng chiều.

“Được rồi, em sửa còn không được sao!” Vô Song nũng nịu mà trừng anh một cái, giọng điệu này có chỗ nào giống như là nhận sai không, giống như là phát tiết bất mãn vậy, đúng rồi! Đúng là cô phát tiết bất mãn, cô có nói sai sao? Không sai! Mặc Phi Tước anh ta vốn là một con cầm thú, ích kỷ lại khốn kiếp! “Không đủ chân thành!” Anh cự tuyệt giúp một tay.

“Có phải muốn chia phòng ngủ hay không hả?” Cô ‘ nói tốt ’ muốn anh giúp một tay, anh còn bày bộ dạng thối tha, không phải là ép cô nói ra lời tàn nhẫn sao! “Không muốn!” Đông Bác Hải cúi đầu đụng đụng mũi, tránh khỏi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Mặc Phi Tước, nhưng anh càng trốn tránh thì Mặc Phi Tước càng nhìn chằm chằm anh không tha, Đông Bác Hải bất đắc dĩ mà ngẩng đầu lên, cợt nhã nhìn anh ấy, và kêu anh ấy một tiếng, “Ai, Phi Tước sao trễ như thế cậu mới đến đón máy bay?” “Không phải các người còn chưa đi sao?” Mặt của Mặc Phi Tước sa sầm, cố ra vẻ khó chịu khiêu khích liếc Vô Song một cái, muốn thử phản ứng của Đông Bác Hải một chút.

“Chúng tôi không đi là đang chờ cậu, tên nhóc xấu xa!” Mặc Phi Tước đi tới, khóac lên trên bờ vai của anh ấy, khoảng cách gần rồi anh ấy mới cảnh cáo anh, “Đừng có dùng cái loại ánh mắt đó nhìn bà xã của tôi, hù đến con gái tôi, tôi liều mạng với cậu.” “Bà xã anh làm hỏng danh tiếng của tôi, tôi nghiêm túc nhìn cô ấy không quá đáng chứ!” “Tôi nói một người đàn ông như cậu, tị nạnh với một phụ nữ, không cảm thấy nhạt nhẽo sao?” Mặc Phi Tước đứng thẳng mà nhún vai, liên đới anh ấy cũng bị nghiêm khắc một chút! “Cậu nghiêm khắc với tôi thì có thể, nhưng không cho phép nghiêm khắc với bà xã tôi, hiện tại cô ấy là phụ nữ có thai, không làm hại được!” Đông Bác Hải càng kẹp đầu của anh chàng chặt hơn.

“Ha ha!” Không giả bộ được, Mặc Phi Tước bị một câu ‘không làm hại được ’ của anh ấy làm cho cười lớn, “Học được ở đâu thế?” “Những lời này hiện tại rất lưu hành mà, không cần học đâu, chỉ cần nghe một lần là có thể nhớ rồi!” “Ha ha!” Hai người nhìn nhau, ăn ý cười.

Mà phụ nữ có thai bụng bự đó, cũng không có vui vẻ, “Này, Đông Bác Hải anh còn muốn em đứng bao lâu nữa?” Chân của cô mỏi quá rồi.

“Bà xã!” Nghe tiếng, Đông Bác Hải lập tức đi tới, nửa ôm nửa đỡ cô đi về phía trước.

Nhìn hai vợ chồng bọn họ lát ầm ĩ lát ồn ào đi qua bên cạnh mình, trong con ngươi đen bóng của Mặc Phi Tước tràn đầy hâm mộ, lúc nào thì anh và Nõan cũng có thể tốt đẹp như vậy nhỉ! “Chú Mặc, sau này chú dẫn cháu đi nhìn dì nhà chú, được không?” Cậu bé đi tới nhìn anh, hai mắt sáng lóng lánh có chứa một tia thỉnh cầu.

Đối mặt với cố ý của cậu nhóc, Mặc Phi Tước cau mày mà chất vấn, “Q tử, tại sao con nhất định muốn gặp dì?” “Ách!” Cậu bé có chút ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, cười khan và nói: “Mẹ nói dì Mặc Noãn rất đẹp, so với mẹ còn đẹp hơn, cho nên.

.

.

.

.

.

cháu tò mò, dì Mặc Noãn rốt cuộc là bộ dạng thế nào, có phải thật sự như mẹ nói hay không, so với mẹ xinh đẹp hơn?” “Tiểu Sắc Quỷ!” Mặc Phi Tước bóp bóp mũi của cậu nhóc, cuối cùng chị dâu nhỏ cũng nói đúng một câu, anh gật đầu một cái “Mẹ con không có lừa con, dì thật sự rất đẹp!” “Thật?” Tên nhóc hưng phấn đến mức muốn nhảy dựng lên, kéo cánh tay của anh.”Chú Mặc này, chú mau dẫn cháu đi gặp dì ấy một chút đi.” “Hôm nay e rằng không được.” “Tại sao?” Nhiệt tình giống như bị một chậu nước lạnh dập tắt, cậu nhóc lập tức giống như là quả cầu da bị xì hơi, khó chịu mà cong miệng.

“Hôm nay dì không có ở nhà!” Mặc Phi Tước cực kỳ ẩn nhẫn cảm xúc mất mác của mình, nhẹ giọng nói.

“Không sao, cháu có thể đi tìm dì ấy.” Ha, cậu nhóc thật đúng là chưa tới phút cuối chưa bỏ qua! “Dì ấy đi đến thành phố khác rồi!” “Xa không?” “Ừ, rất xa đấy!” “À!” Thật là không đúng dịp, cậu nhóc vẫn còn chưa chết tâm mà hỏi: “Vậy lúc nào thì dì ấy trở về?” Mặc Phi Tước suy nghĩ, “Này cũng khó nói lắm, nói nhanh thì có thể phải một tuần lễ, nếu chậm, thì có thể mười ngày nửa tháng!” Ách.

.

.

.

.

.

Chú ấy là người phát thư à! “Chú Mặc, chú cho rằng cháu là đứa trẻ ba tuổi sao? Không muốn cho cháu gặp thì thôi đi, sao lại nói nhiều lời nói dối để lừa dối một đứa trẻ thiện lương, chú thật là vô địch!” Khuôn mặt nhỏ nhắn kéo dài, đầu của cậu nhóc đầy vạch đen nhìn anh, cực kỳ khó chịu vì bị anh lừa dối, rồi xoay người bước đi, hơn nữa quyết định không để ý tới anh! “Q tử, chú chọc cháu chơi đấy!” Mặc Phi Tước đuổi theo, nhưng mà nhóc con vẫn không để ý tới anh.

“OK! OK! Chú dẫn con đi gặp dì!” Không có biện pháp rồi, Mặc Phi Tước chỉ có thể thỏa hiệp thôi, nghĩ đến cậu nhóc không để ý tới anh nữa, anh lại thật sự không có biện pháp.

Chỉ là chiêu này rất có hiệu quả, cậu nhóc lập tức dừng bước chân lại, nghiêng đầu vẻ mặt mong đợi nhìn anh, “Là ngay bây giờ sẽ đi gặp dì ấy sao? Hay là đi ăn cơm trước?” Suy nghĩ một chút cậu cảm thấy “Đi ngay bây giờ đi, thuận tiện kêu dì cùng đi ra ngòai ăn.” Mặc Phi Tước cười, đôi tay cầm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc dùng sức giày xéo mấy cái, rồi mới nói, “Tối mai!”