Đông Bác Hải mới vừa về đến nhà, thì Mặc Phi Tước lái ô-tô tới, anh ấy bước xuống xe đi tới phía sau anh, hỏi
“Bác Hải, tối hôm qua cậu đi
đâu, tôi tìm cậu cả đêm!” Anh mở cửa, cũng không có quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi
“Có chuyện gì sao?”
“...... Không có gì!” Lặng yên một giây, Mặc Phi Tước lắc đầu, nhưng sắc mặt có hơi lo lắng. Đông Bác Hải nện bước chân thon dài đi vào
phòng, theo thói quen từ trên giá gỡ xuống một chai whisky, Mặc Phi Tước đi vào đặt mông ngồi lên trên ghế sa lon, nhìn anh ấy, cau mày
“Ngày
hôm qua ông cụ cho đòi mấy người về nhà, chuyện gì?”
“Không biết!” Anh cầm rượu đi tới, mở nắp bình
ra rót hai ly, ngồi xuống, lại nâng ly rượu lên uống một hớp, vẻ mặt ảm
đạm u ám tản ra vẻ u buồn, giờ phút này anh đau lòng, Mặc Phi Tước có
thể hoàn toàn cảm nhận được. Bởi vì bọn họ đều là một loại người! Nhìn như vô tâm lại có tâm, nói là vô tình nhưng lại có tình! Chỉ là bọn họ ẩn mình quá sâu thôi! Quá sâu! Mới bị người...... đả thương mình!
“Bác Hải, đừng uống nữa!” Nhìn anh ấy uống một
chén lại một chén để làm mình say, Mặc Phi Tước nhíu lông mày lạnh lùng
xinh đẹp, cùng anh ấy tranh đoạt cái ly. Hai người thế lực ngang nhau, ai cũng không chịu nhượng bộ, cuối cùng cái ly bị sức mạnh của Đông Bác Hải bóp nát, mẩu
thủy tinh vỡ ở trong lòng bàn tay của ânh, máu giống như dòng nước mà
chảy xuống, rơi lên trên sàn nhà, máu văng tung toé.
“Bác Hải, sao cậu lại phải khổ sở như vậy chứ?”
Trong lòng lại đau, lại khổ, anh ấy cũng không nên dùng phương thức tự
mình hại mình để tổn thương mình. Mặc Phi Tước đứng dậy, lục tung ở trong phòng
khách tìm kiếm cái hòm thuốc, động tay động chân chính là anh đem phòng
khách vốn đang chỉnh tề sạch sẽ mà thành một mảnh hỗn độn, mất sức của
chín trâu hai hổ mới tìm được, trở lại, mở hòm thuốc ra từ bên trong lấy ra kềm, bông, nước sát trùng, băng. Anh dùng kềm lấy ra mẩu thủy tinh đâm vào da anh ấy, sau đó lại dùng cồn khử trùng cho anh. Cồn xứt lên vết thương, có thể nghĩ là rất đau,
nhưng vẻ mặt Đông Bác Hải lại chết lặng, giống như là tay của người khác bị thương vậy. Đang lúc Mặc Phi Tước băng bó vết thương cho anh ấy, anh ấy đột nhiên lên tiếng
“Cô ấy đã trở lại!” Mặc Phi Tước sửng sốt một chút, không rõ mà nhìn anh ấy, ai trở lại?
“Phi Tước, giúp tôi điều tra một người.” Gương mặt tuấn tú chết lặng bắt đầu có một chút cảm xúc dao động.
“Ai?”
“Chúc Vô Song!” Ngày hôm qua trước khi anh hôn mê, hình như anh
thấy trên mộ có khắc tên Chúc Vô Song, là trùng hợp sao? Anh mặc kệ, chỉ cần là người có tên gọi Chúc Vô Song, anh đều muốn biết cặn kẽ bối cảnh của cô. ◆◆◆◆◆◆◆◆
“Mẹ, mau tới thử bộ đồ này đi!” Vô Song mới vừa cởi quần áo ra, thì Q Tử đẩy cửa ra đi vào, cô vội che nội y của mình, la ầm lên:
“Tiểu Sắc Lang, mau đi ra, mẹ đang thay quần áo.”
“Ai nha, mẹ, mềm con đều đã ăn rồi, xem một chút thì có sao đâu, mau ra đây thử bộ đồ con tặng cho mẹ đi!” Cậu bé không
chút ngần ngại, mà còn kéo tay của cô đi ra ngoài.
“Tiểu lưu manh!” Vô Song nhăn mũi, thằng bé sắc lang này, cũng không biết là loại người nào?
“Mẹ, mẹ xem thích không?” Cậu bé cầm quần áo bày ở trên giường, là bộ trang phục đi làm, áo là tơ lụa màu trắng, thiết
kế đơn giản trang nhã, phối với một khăn lụa nhỏ, còn váy lại là màu
đen, rất đúng tiêu chuẩn đen trắng phối với nhau mà lại thời thượng kinh điển. Vô Song chỉ cảm thấy bộ đồ này hơi quen, giống
như đã từng thấy trên tạp chí nào rồi, nhất thời nhớ không ra.
“Mẹ, mau mặc thử một chút đi!” Q Tử ở bên cạnh thúc giục. Liếc cậu một cái, Vô Song đem cậu bắn ra cửa! Nhóc con, đậu hũ của mẹ mà cũng muốn ăn!
n g?��n�?on tôi?” Đông Bác Hải liếc mắt gian phòng kia một cái,
sắc mặt trầm xuống, lại nói
“Không phải là bị mẹ con mấy người tính kế
chứ?”