Anh ngồi gần cô, đưa tay ôm eo cô, cười ha ha mà nói: “Noãn,
anh dù cầm thú cũng chỉ cầm thú với mỗi mình em!” “Thôi đi, ai tin?” Ngày đó
cũng không biết là ai nói bên cạnh anh có một đống phụ nữ a! “Thật!” Con ngươi
xanh đen của Mặc Phi Tước chớp chớp ánh sáng vô cùng chân thành.
“Tôi không tin.” Mặc Noãn lại hừ mũi.
Anh nhếch môi, cuối cùng vẫn đem lời giải thích suýt bật thốt
ra kìm nén trở lại, cho dù cô ấy tin tưởng, cũng không thay đổi được quyết định
của cô ấy, cô ấy đã quyết tâm đi, che giấu vẻ ưu thương nơi đáy mắt, anh vô lại
cười nói: “Cô nhóc này, quả nhiên thông minh hơn rất nhiều, không dễ mắc mưu nhỉ!”
“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra!” Cũng biết là anh lừa gạt, cầm thú làm sao có
thể giữ mình trong sạch, đẩy tay của anh ra Mặc Noãn đứng lên, cầm chén đi ra
ngoài, nhìn bóng lưng cô rời đi, Mặc Phi Tước mới tháo xuống khuôn mặt ngụy
trang tươi cười, lộ ra nét mặt mệt mỏi cùng chua xót, từng ngày qua đi nhanh
chóng, ngày cô ấy rời đi đã đến gần, cảm giác này thật không dễ chịu, thật sự
không dễ chịu chút nào! Thở dài một hơi, chuông điện thoại réo vang, anh tự tay
bắt máy! “Tổng tài, chuyện đã làm xong!” “Ừ!” Đơn giản đáp một tiếng xong để điện
thoại xuống, con ngươi xanh đen trong suốt chớp động mọi lo lắng, trở ngại anh
đều nắm trong tay.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Mặc Noãn đi tới phòng khách đặt chén ở trên bàn, lúc xoay
người đang tính rời đi, thì dì Tần giúp việc từ phía sau kêu cô, “Tiểu thư.” “Hả?”
Cô quay đầu lại, dì Tần cười hoài không dứt đi tới.”Tiểu thư, có thể thấy cô trở
về, tôi thật sự vô cùng cao hứng.
Những năm này cô sống có tốt không?” “Tôi quả thật rất tốt.”
Mặc Noãn nở nụ cười nhàn nhạt bên trong hàm chứa một chút chua xót, thật ra thì
những năm này cô sống cũng không tốt như vậy, chịu rất nhiều khổ, mấy lần cũng
thiếu chút nữa là xuống suối vàng! “Vậy thì tốt!” Dì Tần lôi kéo tay của cô
tươi cười vui vẻ, sau đó bỗng trầm mặc thở dài một tiếng, “Ai.
.
.
.
.
.” “Tiểu thư, sau khi cô đi không tới một năm, lão gia liền
phái người đi khắp nơi hỏi thăm tin tức của cô, tìm cô đã hai năm mà cũng không
có chút tin tức nào, sau đó thiếu gia cũng từng phái người đi tìm cô, cũng
không tìm được tung tích của cô, tiểu thư, những năm này cô trốn đi đâu vậy?”
Những năm này cô sống khắp nơi đầu đường xó chợ, bọn họ dĩ nhiên không tìm được
cô, khiến Mặc Noãn khiếp sợ là —— “Dì Tần, dì nói là Mặc Phi Tước anh ấy phái
người đi tìm cháu sao?” “Đúng vậy, tìm cô đã mấy năm rồi, cuối cùng cũng tìm được
cô về!” Dì Tần cười và nói một mạch: “Tiểu thư, cô cùng thiếu gia đều do tôi
chăm từ nhỏ, bây giờ thấy hai người rốt cuộc tu thành chánh quả, bà già này
cũng thật lòng cảm thấy cao hứng thay hai người!” Nói xong, ánh mắt dì Tần đã
ươn ướt.
“Người kia đã sớm phái người đi tìm tôi, tại sao anh ấy
không chịu nói?” Cô chỉ biết là khi Mặc lão bệnh nặng thì Mặc Phi Tước phái người
đi tìm cô, lại không biết ngay từ nhiều năm trước, anh đã bắt đầu truy tìm tung
tích của cô.
Nói như vậy, anh cũng đã sớm tha thứ cho cô! “Tiểu thư cô
không phải là không hiểu cái tính khó chịu của thiếu gia, chuyện gì cũng thích
giấu ở trong lòng!” Làm như nghĩ đến chuyện buồn cười gì, dì Tần hơi hơi mỉm cười,
nắm chặt hai tay Mặc Noãn đưa đầu gần vào cô, “Tiểu thư, những năm này sau khi
cô đi, thiếu gia cậu ấy cũng chưa mang phụ nữ về nhà qua một lần nào, mỗi lần
lúc lão gia nhắc tới hôn sự với cậu ấy, thiếu gia đều lấy lý do công việc bận rộn
để từ chối, cự tuyệt lão gia an bài cho cậu xem mắt, những năm này áo sơ mi của
thiếu gia đều là tôi giặt thay cậu, mùi nước hoa của phụ nữ một lần cũng không
có!” Hả.
.
.
.
.
.
Mặc Noãn không biết nên đáp cái gì, mặt không khỏi hồng lên,
thì ra là anh thật đã muốn quá lâu, vì thế mới không kịp chờ đợi lần đầu tiên gặp
mặt liền đem cô ra làm, hơn nữa mỗi một lần hoan ái, anh đều đem cô cùng bản
thân làm đến mệt mỏi tận cùng mới bằng lòng bỏ qua! Thì ra, anh nói anh chỉ cầm
thú đối với một mình cô, là thật.
.
.
.
.
.
“Tiểu thư, tiểu thư!” Thấy cô đờ đẫn dì Tần kêu cô hai tiếng,
cô mới lấy lại tinh thần nhìn bà! “Tiểu thư, trong bóp da của thiếu gia còn cất
giấu hình của cô, có một lần bóp da của cậu ấy rơi trong nhà, trong lúc tôi lượm
được đã vô tình nhìn thấy!” Thiệt hay giả đây? “Cô không tin có thể đi xem một
chút!” “Ừ, dì Tần cám ơn dì nói cho cháu biết những thứ này!” Mặc Noãn cảm kích
cười cười với bà, mặc dù cô tự nói với mình những thứ này, không làm thay đổi
điều gì bởi cô đã quyết định đi, nhưng những thứ này đối với cô mà nói vẫn rất
quan trọng, để cho cô biết, mình yêu không uổng phí, có lẽ trong lòng Mặc Phi
Tước thật sự có một chút vị trí dành cho cô! “Tiểu thư, tôi đã nhiều năm chưa từng
thấy qua thiếu gia có biểu hiện như vậy, cười đến vui vẻ như vậy, tôi hi vọng
cô có thế làm cho thiếu gia có thể tiếp tục sống vui vẻ như vậy!” Ở trong mắt
dì Tần, Mặc Phi Tước vẫn luôn là đứa bé số khổ hiểu chuyện! “Dì Tần!” Mặc Noãn
lộ ra vẻ bị làm khó.
“Thế nào tiểu thư?” Dì Tần không hiểu tại sao cô lại cảm thấy
khó khăn.
“Không có gì, tôi hiểu rõ nên làm như thế nào!” Lúc lắc đầu,
Mặc Noãn cười nhạt, cô thật biết nên sao ư! .
.
.
.
.
.
.
.
.
Mặc Noãn đẩy cửa phòng ra thấy Mặc Phi Tước vẫn còn bận rộn
hàn ngựa gỗ, cô do dự một chút, vẫn là đẩy cửa ra đi vào, chậm rì rì đến gần Mặc
Phi Tước, anh biết cô đi vào, lại không thèm để ý đến cô, bởi vì ngựa gỗ của
anh còn thiếu một chút nữa là công trình liền đại công cáo thành (hoàn tất)!
Không suy nghĩ nhiều, Mặc Noãn đi tới phía sau anh, cô chậm rãi ngồi xổm xuống,
từ phía sau ôm chặt cổ của anh.
Mặc Phi Tước khiếp sợ không thể suy nghĩ được gì, ngừng công
việc trong tay, cả người anh cũng căng cứng lại, sao cô đột nhiên nhiệt tình đối
với anh như vậy? Đột nhiên được cưng chiều khiến anh lo sợ! ! ! “Noãn!” Anh thả
ngựa gỗ trong tay ra, xoay người hai tay ôm eo cô, Mặc Noãn ngồi chồm hỗm trên
mặt đất, hai cái tay còn đang vòng trên cổ của anh, anh kinh ngạc hỏi, “Em làm
sao vậy, sao đột nhiên tốt với anh như vậy?” Anh còn chưa có quen! “Không có
gì!” Cô rất nhẹ nhàng đứng thẳng nhún vai.
“Làm sao em đột nhiên chủ động với anh như vậy?” Cô giả bộ
ngu, anh liền trực tiếp nói thẳng.
“Thân phận của tôi bây giờ là bạn gái của anh kiêm mẹ của đứa
nhỏ, anh dám cự tuyệt tôi sao?” Giọng điệu của cô có chút dã man, lại làm cho Mặc
Phi Tước nghe rất uất ức, bị một câu ‘bạn gái kiêm mẹ đứa nhỏ’ của cô làm cảm động
đến rớt nước mắt, cô rốt cuộc chịu thừa nhận quan hệ giữa bọn họ! Ôm chặt eo
thon của cô, anh vô cùng mừng rỡ cười nói: “Noãn, em nguyện ý.
.
.
.
.
.” Anh còn chưa nói hết lời, môi của cô liền áp xuống chận lại
lời anh nói, cô nhẹ gặm môi mỏng của anh, từng chút từng chút một, tuyệt vời lại
có chừng có mực, thời điểm khi môi cô rời ra, con ngươi tà mị của Mặc Phi Tước
nhắm chặt như vẫn chưa thỏa mãn tình dục.
.
.
.
.
.
“Em đây là đang câu dẫn anh sao?” “Phi Tước, còn lại nửa
tháng này em muốn sống chung với anh thật vui vẻ, thoải mái!” Mặc Noãn hơi làm
nũng con ngươi nhìn anh thật chăm chú, chỉ thấy tròng mắt của anh ngưng trệ nụ
cười bên môi cũng dần dần biến mất, cô cho là anh lại đột nhiên nổi giận, lòng
có một chút sợ hãi, thế nhưng anh lại đột nhiên mỉm cười, chỉ trả lời rất ngắn
gọn chỉ một chữ: “Ừ!”