Mặc Phi Tước vỗ về thân thể của cô nhè nhẹ, một tay nhanh
chóng rời khỏi người cô, anh không có kéo y phục của cô ra, nhưng lại đưa tay lẻn
vào trong quần áo của cô, nắm lấy eo cô, anh hiểu chỗ nào của cô mẫn cảm nhất,
mỗi chỗ ngón tay nhẹ nhàng chạm tới đều khiến cho Mặc Noãn run rẩy! Đúng vậy!
Anh cũng không phải muốn ăn cô, mà là trêu chọc cô chơi! Cầm thú quả nhiên nhiều
trò biến thái! Mặc Phi Tước mổ mổ cái miệng nhỏ nhắn của cô, hài lòng mà buông
cô ra, thậm chí còn rất săn sóc mà đắp chăn cho cô, sợ cô bị lạnh, còn nheo mắt
lại, cười đến ngây thơ hồn nhiên, “Ngượng quá, tình cảm nhất thời không kiềm chế
được!” Mặc Noãn phục hồi lại tinh thần, theo bản năng chính là đẩy anh ra, cách
xa tên cầm thú này! Không nghĩ tới cú đẩy này gây ra chuyện! Không ngờ tới cô lại
đột nhiên trở mặt, không hề phòng bị, Mặc Phi Tước bị cô đẩy mạnh, phịch một tiếng
phát ngã trên đất, nửa ngày không có bò dậy nổi, cũng không có phản ứng gì.
“Này, Mặc Phi Tước đừng đùa nữa, tôi biết rõ anh không sao!”
Muốn giả chết để gạt cô, cô mới không có dễ bị lừa như vậy, mặt nhăn mày nhíu,
Mặc Noãn không nhịn được kêu anh một tiếng, nhưng anh vẫn như cũ không có phản ứng!
“Anh cảm thấy ngủ trên đất thoải mái, thì anh cứ ở trên đất mà ngủ tiếp đi, tôi
mặc kệ anh!” Còn chơi? Không nhịn được liếc anh một cái, ngây thơ! Cô kéo cao
chăn nằm xuống, nghiêng người sang trợn tròn mắt chờ anh bò dậy, nhưng chờ một
hồi lâu cũng không nghe thấy phía sau có bất kỳ tiếng động, cô hoảng sợ, kéo
chăn ra bò dậy đi xuống, đến khi ngồi xổm xuống trước mặt anh, vừa nhìn, cô nhất
thời kích động đến muốn khóc! “Phi Tước, anh làm sao vậy, anh mau tỉnh lại đi!”
Chỉ thấy hai mắt anh nhắm nghiền, trên đầu có vết máu, cô dùng sức mà lay lay
thân thể anh, nhưng anh chỉ lắc lư mà không chịu tỉnh! “Phi Tước thật xin lỗi,
tôi không phải cố ý, anh ngàn vạn lần không được chết a, tôi tôi tôi.
.
.
.
.
.
Tôi lập tức đi gọi bác sĩ cho anh!” Cô cuối cùng bị dọa sợ đến
phát khóc, đang muốn đứng dậy, cánh tay đột nhiên bị anh nắm chặt, anh đột ngột
mở mắt, nhìn thấy nước mắt đọng trên khóe mắt cô, chợt mỉm cười! “Anh.
.
.
.
.
.
Làm sao anh.
.
.
.
.
.
Anh gạt tôi?” Cô muốn hỏi anh vì sao còn cười được, nhưng
sau đó phát hiện có cái gì đó không đúng, anh không ngất, chỉ cố ý giả bộ bất tỉnh
lừa gạt cô! “Tôi lừa em cái gì nào?” Anh chống tay, giả ngu, giả bộ mất trí nhớ!
“Anh căn bản là không sao cả!” Mặc Noãn giận đến độ trừng mắt nhìn anh chằm chằm.
Thế nhưng bộ dáng anh lại làm ra vẻ rất vô tội, lấy tay chạm
vào máu trên trán cho cô nhìn, “Không có sao ư, vậy đây là cái gì?” Mặc Noãn cứng
họng, được rồi, cô thừa nhận anh thật sự là bị thương, nhưng anh cũng không nên
giả chết lừa gạt cô chứ! “Em rất sợ tôi chết sao?” Thấy cô không nói lời nào, Mặc
Phi Tước ngồi gần cô, nụ cười từ đáy mắt tản ra như kim cương sáng chói mắt, thấy
cô vì mình lo lắng sợ hãi, anh thật rất cao hứng, cảm giác thỏa mãn muốn chết.
“Nào có? Tôi còn ước gì cái tên cầm thú như anh có thể chết
sớm một chút đây!” Mặc Noãn khẩn trương phủ nhận nói, cảm giác anh cách mình
quá gần, cô đưa tay muốn đẩy anh ra xa một chút, dù không muốn chống tay lên
trên ngực anh, nhưng xui xẻo muốn chết vừa lúc đè lên thì đúng vị trí trái tim
anh, hai tay của cô có thể cảm giác được nhịp tim anh đập rất mạnh mẽ, có lực,
không biết có phải tiếng lòng tác động hay không, cô cảm thấy mình còn có thể
nghe rõ ràng tiếng tim anh đập từng tiếng từng tiếng một rầm rầm đập loạn,
không hề theo một tiết tấu nào, khiến trái tim của cô cũng giống như của anh bị
loạn nhịp! “Không sợ, vậy em khóc cái gì?” Giọng nói dịu dàng của Mặc Phi Tước
vang lên bên tai cô, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, chỉ thấy hai tròng mắt
nóng rực kia mang theo ý cười xấu xa, du đãng lại tuấn mỹ phi phàm, nhìn đến thất
thần, Mặc Noãn có chút si mê! “Em còn nhìn tôi như vậy, tôi sẽ không kiềm chế
được muốn hôn em đấy!” Là đàn ông đều không khống chế được trước ánh mắt khát vọng
của người phụ nữ của mình! “Ai thèm nhìn anh chứ, thật là tự mình đa tình!” Trước
khi mặt nóng đỏ lên, cô nhanh chóng xoay mặt qua chổ khác, bề ngoài tuy lanh mồm
lanh miệng, nhưng tâm lại đang nhảy loạn xạ tựa như trống lắc! Âm thầm phỉ nhổ
mình: Mặc Noãn à Mặc Noãn, còn tưởng rằng lần này trở về nước mày làm tốt lắm,
nhưng mày đã nhận ra chưa, mày chính là không có tiền đồ như vậy! “Noãn, tôi ngủ
đây!” Mặc Phi Tước khẽ mỉm cười, đợi cô nhìn đến anh thì bất ngờ cảm thấy mình
như đang bay lên trời, bị Mặc Phi Tước ôm, cô bị hù dọa giật mình, còn chưa kịp
kêu lên đã bị anh ôm lên giường, cô nhìn vết thương của anh vẫn còn chảy máu,
lo lắng bật thốt lên, “Này, đầu của anh vẫn còn chảy máu đấy!” “Không chết được!”
Anh không thèm để tâm, trả lời qua loa một tiếng, kéo chăn qua đắp lên cho cô.
“Anh đi băng bó một chút đi!” “Tôi chết không phải càng hợp
với ý em sao.” Anh cố ý tranh luận cùng cô, cố ý làm cô nóng nảy, Mặc Noãn
không dính kế khích tướng của anh, nhíu chặt chân mày, vẻ mặt đưa đám nói: “Anh
chết hay không không có quan hệ gì với tôi? Qua hai tháng này, chúng ta mỗi người
một ngả, chỉ còn là hai kẻ xa lạ!” Nụ cười nơi khóe môi Mặc Phi Tước bỗng chốc
cứng đờ, ánh mắt của anh cực kỳ sâu lắng, nơi đáy mắt như có một đầm nước sâu sắp
sửa thành vũng nước không thoát được, anh cúi đầu xuống, nhàn nhạt thốt ra: “Ngủ
đi!” “Mặc Phi Tước, anh chừng nào thì mới biết tự yêu quý bản thân mình một
chút?” Nhìn anh, đáy mắt Mặc Noãn đột nhiên đong đầy nước mắt, anh chính là như
vậy, cho dù bị thương tích khắp người, anh cũng chẳng hề để ý! Anh không đau
nhưng người khác lại đau lòng thay cho anh! “Chỉ là một vết thương nho nhỏ, thật
không sao!” Thấy Mặc Noãn dường như tức giận, anh mới rút khăn giấy ra lau lau
vết máu.
“Anh ngay cả bản thân cũng không biết tự chăm sóc, anh làm
thế nào chăm sóc người khác?” Mặc Noãn hít một ngụm khí lạnh thật mạnh, nước mắt
đột nhiên không cách nào kìm chế nổi mà ào ào rơi xuống, cho dù có hận đi chăng
nữa, cô cũng hi vọng anh sống thật tốt, ăn cơm đầy đủ, biết yêu quý, tự chăm
sóc bản thân mình thật tốt, và sống thật tốt nữa! “Noãn.” Thấy cô khóc, anh hoảng
sợ, đưa tay lau nước mắt cho cô! Mặc Noãn nức nở mấy cái, nhìn anh trong lòng
chợt nảy sinh sự đồng tình, nghĩ, nếu như năm đó đem chân tướng nói cho anh biết,
đem chuyện con thực ra là của anh nói cho anh biết, anh sẽ như thế nào.
.
.
.
.
.
Là tự trách? Hay là ngược lại hận cô? “Noãn, em đừng khóc,
tôi nhận lời em, từ nay về sau tôi sẽ tự biết yêu quý, chăm sóc bản thân!” “Ngủ
đi!” Cô giật mình, tránh ra tay của anh, đem nước mắt lau khô, nằm xuống! “Tôi
có thể ngủ cùng với em không? Em yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm gì em, tôi
cũng chỉ muốn ôm em ngủ một giấc!” Ánh mắt hơi u buồn của anh làm Mặc Noãn mềm
lòng, nhẹ nhàng gật đầu cho phép.
Mặc Phi Tước như đứa bé hưng phấn cười rạng rỡ, bộ dạng gấp
gáp bò lên giường, từ phía sau ôm thật chặt eo thon nhỏ của Mặc Noãn, cô có
chút không thoải mái uốn éo, uốn éo, “Anh ôm tôi quá chặt, sẽ siết chặt cục
cưng.” “A!” Không thể ôm bụng của cô, anh đưa tay dời lên trên, thật vừa đúng
lúc vòng lên ngực của cô, không biết là cố ý hay là vô tâm tay của anh ôm rất
chặt, trói buộc làm cô càng khó chịu, ép cô quay người lại cùng anh mặt đối mặt,
“Mặc Phi Tước, không cầm thú như vậy anh sẽ chết à?” “Lại sao nữa vậy?” Anh thật
vô tội nha.
“Tay của anh có thể an phận một chút hay không.” “Rất an phận
mà, tôi không có sờ loạn, lộn xộn ở trên người em mà.” “Mặc Phi Tước tôi thật sự
vô cùng mệt mỏi, không muốn so bì với anh, anh mà còn như vậy, xin rời khỏi giường
của tôi!” Mặc Noãn lộ vẻ mệt mỏi, đẩy đẩy tay anh.
“Ngoan, tôi không có đùa em, để cho tôi ngủ một giấc thật
ngon đi!” Mặc Phi Tước đầu hàng, cười nhẹ, thanh âm của anh rất yếu ớt, có loại
cảm giác mệt mỏi rã rời.
Anh đưa tay nhẹ nhàng đặt lên eo thon nhỏ của cô, Mặc Noãn
không động đậy được nữa, hiền lành mà vùi trong ngực anh, nhắm mắt lại, hai người
đều nằm yên ở trên giường, bên trong phòng bệnh to như vậy nhất thời yên tĩnh đến
nỗi ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe được rõ ràng, Mặc Noãn chỉ là hơi cử
động một chút, tay bên hông liền nắm chặt hơn một chút, rất nhạy cảm, rất cảnh
giác.
Cô mở mắt cong môi, cô chỉ là muốn đổi lại tư thế ngủ mà
thôi, anh có cần thiết khẩn trương sợ cô trốn tránh như thế không? Cô chọn tư
thế xong, mí mắt đã chống đỡ không được, lần nữa khép lại! Mặc Phi Tước nghe
trong lồng ngực của mình truyền đến tiếng hít thở đều đều, thân thể căng thẳng
lúc này mới chậm rãi thả lỏng, anh thoáng buông lỏng cánh tay mình, mắt sáng ngời
ánh sao như Ngân Hà mênh mông, lóe ra ngàn vạn loại ánh sáng phức tạp, nhưng
ánh sáng của anh chỉ chiếu rọi ở trên mặt một người, mang theo nụ cười dịu dàng
yếu ớt, mang theo sự si mê cùng áy náy của một người đàn ông đối với một người
phụ nữ! .
.
.
.
.
.
.
.
.
Trong những ngày tiếp theo, Mặc Phi Tước chăm sóc Mặc Noãn
có thể nói là một tấc cũng không rời, mỗi ngày theo cô cùng đến khóa học cho phụ
nữ có thai, cùng cô học dưỡng thai, tắm cho em bé như thế nào, đổi tã giấy như
thế nào, cả khuấy sữa bột cho bé nữa! Các bà các cô học cùng Mặc Noãn, cũng đối
với cô hâm mộ không thôi, có được một ông xã đại sói xám thực sự! Các bà các cô
cũng âm thầm tặng cho Mặc Phi Tước tước hiệu, vú em vĩ đại! Anh thật sự hoàn
toàn xứng đáng! Nửa tháng trôi qua, anh là người đàn ông duy nhất kiên trì, mỗi
ngày cùng phụ nữ có thai đi học, hơn nữa đầu óc anh đặc biệt sáng dạ, học cái
gì cũng nhanh, nửa tháng đã học xong, anh thành Đệ Nhất Danh rồi! Trong nửa
tháng này, bọn họ ở chung rất vui vẻ, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy khuôn mặt
tươi cười của Mặc Noãn, nhiều khi Mặc Noãn sẽ nghĩ đến chuyện, nếu bọn họ có thể
vĩnh viễn tiếp tục như vậy, chắc là rất tốt, nhưng cô cũng chỉ là suy nghĩ một
chút, bởi vì cuối cùng cô cũng không bỏ được khúc mắc trong lòng kia! “Bác sĩ
nói thân thể em điều dưỡng rất khá, cục cưng hiện tại rất khỏe mạnh, hôm nay có
thể làm thủ tục xuất viện!” Từ trong phòng học ra, Mặc Phi Tước khoác vai cô nhẹ
nhàng cười nói.
“Thật cám ơn anh!” Nhìn anh, Mặc Noãn cảm tạ tự đáy lòng.
“Đây là việc tôi phải làm, đừng quên, đứa bé tôi cũng có một
nửa!” Anh thay cô thắt chặt khăn quàng cổ.
Đột nhiên, nụ cười trong đôi mắt Mặc Noãn tản đi, dừng lại
bước chân ngăn ở trước mặt của anh, giọng nói mang theo chút cầu xin: “Mặc Phi
tước, đứa bé này có thể để lại cho tôi không?” “Hả?” Anh nhẹ giọng kinh ngạc.
“Anh biết tôi rất yêu thích đứa bé này, tôi không muốn rời
khỏi nó, cho nên tôi cầu xin anh nhường nó lại cho tôi có được hay không?” Biểu
tình của cô thật bi thương làm như muốn khóc.
“Muốn đứa bé, em có thể ở lại, em là mẹ của bé, tôi là cha của
bé, chúng ta một nhà ba người chung sống với nhau, tôi tin tưởng sẽ là một gia
đình rất hạnh phúc!” Anh mơ ước đến hạnh phúc tương lai của bọn họ, hi vọng cô
có thể ở lại, cho dù là vì đứa bé!