Tước Noãn yêu: tôi nghe nói anh luôn một mình 13: tên đàn
ông cặn bã Mặc Noãn hơi ngẩn ra, không nghĩ anh nói yêu cô, đây là cô cảm tưởng
mà không dám hy vọng xa vời! Tim đập cuồng loạn, đợi sau khi kích động khôi phục
lại bình tĩnh, trong lòng cô đột nhiên khó chịu , nước mắt dừng lại cũng nhỏ xuống
một lần nữa, cô miễn cưỡng mình cười nói: “Anh yêu tôi, là bởi vì hiện tại tôi
đang mang cốt nhục của anh chứ gì?” “Không phải như thế, Noãn!” “Không phải
sao? Vậy hiện tại tôi lấy con ra, hơn nữa còn cắt tử cung về sau sẽ không thể
mang thai, anh còn nói yêu tôi, vậy tôi liền tin tưởng anh thật sự yêu tôi!”
“Em dám!” Lực trong tay anh bỗng căng thẳng, sắc mặt dữ tợn, cắn răng nghiến lợi
làm như hận không thể xé nát cô, cô thế mà lại lấy đứa bé cùng bản thân để đánh
cuộc tình yêu của anh? Anh phẫn nộ đều là giận cô ngu ngốc, hơn nữa là giận cô
không tin tưởng! Anh đe dọa khiến Mặc Noãn lạnh tim, khẩn trương vì đứa bé như
vậy, còn nói không phải là bởi vì đứa bé à! Thật ra thì cô cũng chỉ là nói bừa
mà thôi, ai lại ngu như vậy! Hút hút lỗ mũi, Mặc Noãn quay mặt nói: “Anh yên
tâm, tôi đã đáp ứng sanh con cho anh, cũng sẽ không nuốt lời!” Cô bỗng quay lại
mặt nhìn gương mặt tuấn tú của anh dần dần chìm tức giận, “Nhưng mà xin anh
không nên hạn chế tự do của tôi có thể không?” Mặc Phi Tước mím môi, từ trong
ánh mắt thất vọng xa cách của cô, anh hiểu mình đã mất đi quyền lợi giải thích,
giải thích không rõ ràng, anh sẽ dùng hành động chứng minh cho cô xem, là anh
thật sự yêu cô! “Anh đáp ứng em!” Tay nắm hai cánh tay cô, dần dần buông lỏng!
“Cám ơn, tôi mệt mỏi rồi muốn nghỉ ngơi!” Mặc Noãn lãnh đạm nhìn anh, kéo tay của
anh xuống.
“Vậy anh không quấy rầy em nghỉ ngơi, anh về công ty, có
chuyện gọi điện thoại cho anh!” Anh dặn dò, Mặc Noãn chỉ là nhàn nhạt đáp ứng rồi
xoay ngừơi qua chỗ khác.
Nhìn bóng lưng của cô, Mặc Phi Tước cau mày, giọng điệu thở
ra thật nặng, đến nay anh cũng không tra ra được năm đó tên khốn kiếp nào hại Mặc
Noãn mang thai? .
.
.
.
Sau khi anh đi, Mặc Noãn trốn ở trong chăn hung hăng khóc một
trận, ba chữ ‘anh yêu em ’ của anh, nếu ở năm đó nói với cô, thì tốt bao nhiêu,
cho dù là vì đứa bé mà lừa gạt cô, cô cũng sẽ ngây ngốc tin tưởng! Khi cô tỉnh
lại từ cơn ngủ mê man, thì màn đêm đã phủ xuống, cô bị một hồi chuông điện thoại
di động đánh thức, trong hỗn loạn cô nhận điện thoại, còn chưa kịp mở miệng thì
đối phương đã nói trước: “Noãn, anh đến rồi!” Cô chợt mở mắt một cái, thanh âm
này rất quen thuộc, “Triển Dật, là anh sao?” “Ừ, là anh!” Trong giọng trầm thấp
của đối phương có chứa nụ cười dịu dàng, “Anh tới thành phố SHI rồi, em đang ở
đâu? Anh ở trong khách sạn của em sao không có gặp em?” Thật sự là anh ta tới rồi!
Mặc Noãn che điện thoại ngồi dậy, thở dài một hơi! Làm sao đây? Làm sao đây? Cô
còn chưa nghĩ ra nên làm cái gì! Im lặng một hồi lâu cô mới đặt điện thoại ở
bên tai, đối phương liền a lô mấy tiếng, cô mới nói quanh co: “Em không có ở đó
đâu!” “Vậy em nghỉ ngơi ở đâu? Anh tới tìm em!” “Không cần!” “Hả?” “Ách.
.
Vẫn là em tới tìm anh, em sợ anh sẽ tìm không đựơc mà lạc đường.”
“Vậy cũng được, anh chờ em!” Cúp điện thoại rồi, Mặc Noãn muốn phát điên, con
sóng trước chưa yên thì con sóng sau lại lên, cô thật không biết nên làm cái gì
đây! Từ trên giường bước xuống, sau khi cô mặc quần áo xong, đi đến chỗ cửa trước
dưới lầu đổi giày, bà giúp việc đang nấu cháo gà cho cô thấy cô muốn ra cửa liền
đi tới hỏi: “Tiểu thư, trễ như thế rồi, cô còn muốn đi đâu vậy?” “Tôi rất nhanh
sẽ trở về.” Mặc Noãn thay giày xong, nhìn bà ấy nói: “Anh ấy trở về mà hỏi tôi,
thì bà nói tôi đi đến chỗ mấy ngừơi bạn của tôi, rất nhanh sẽ trở về!” “Tiểu
thư, cũng trễ như thế rồi, ngày mai cô đi không được sao? Cháo gà tôi nấu cho
cô cũng sắp xong rồi, cô chờ chút, tôi đi múc cho cô một chén!” Bà giúp vịêc đổi
phương pháp muốn giữ cô lại, nhưng lúc bà xoay người đi, thì Mặc Noãn cũng từ
bên cạnh mở cửa đi ra! “Tiểu thư, tiểu thư!” Thím Tần nhìn bóng lưng của cô vội
vàng kêu mấy tiếng, cô lại ra vẻ không nghe mà biến mất ở trong bóng tối.
Bà không yên lòng nên xoay người đến bên sofa cầm lên điện
thoại gọi cho Mặc Phi Tước! .
.
.
.
.
.
“Ừ, tôi biết rồi!” Lúc nhận được điện thoại thì Mặc Phi Tước
đang cùng một ông khách ngoại quốc ăn cơm, thấy anh nghe điện thoại xong sắc mặt
có chút không tốt, thì ông khách rất hào sảng cười nói: “Mặc tổng, nếu ngài có
việc gấp thì đi giải quyết trước đi, chúng ta hôm nào lại gặp.” “Một chút chuyện
nhỏ, chưa đủ quan tâm.” Anh nhẹ nhàng trả lời, để điện thoại xuống và bắt đầu
cùng khách hàng nói tới thủ tục hợp đồng.
Ăn một bữa cơm ước chừng nửa giờ, hợp đồng hai người bàn rất
vui vẻ, cơm này tự nhiên cũng ăn rất vui vẻ.
“Mặc tổng, cám ơn anh hôm nay thịnh tình khoản đãi!” Ông
khách đứng lên nói.
“Charles tiên sinh khách khí rồi, có thời gian thường tới
chơi!” Mặc Phi Tước cũng đứng lên nói.
“Nhất định, nhất định!” Hai người nhiệt tình bắt tay, Mặc
Phi Tước đưa ông ấy đi ra ngoài, sau khi đưa ông ấy lên xe, anh mới thu lại nụ
cười, lạnh lùng ra lệnh với trợ lý đứng ở bên cạnh, “Phái người đi tìm tiểu thư
trở về.” “Dạ, tổng tài!” Gật đầu, trợ lý rời đi.
Anh muốn gọi điện thoại cho Mặc Noãn, sờ sờ túi mới phát hiện
điện thoại quên ở trên bàn ăn, anh xoay người trở về cầm điện thoại lúc từ
trong phòng đi ra, thì một bóng dáng quen thuộc thoảng qua ở trước mặt anh, đầu
tiên là anh sửng sốt, làm sao cô lại tới nơi này? Sau đó không biến sắc mà
tránh đi, muốn xem cô tới nơi này làm gì? Đợi Mặc Noãn tiến vào thang máy, cửa
thang máy chậm rãi khép lại, sau đó anh mới từ trong phòng đi ra, nhìn tầng lầu
cô lên một lúc, hiện rõ lầu dừng lại, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt lo lắng.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
“Noãn!” Mặc Noãn vừa mới vào nhà, nghênh đón cô chính là một
cái ôm thâm tình, cô không được tự nhiên mà uốn éo, nhưng Cố Triển Dật không những
không có buông tay mà ngược lại càng ôm chặt cô hớn, dịu dàng nói nhỏ: “Anh rất
nhớ em!” “Không phải là qua chín ngày nữa anh mới trở về à, sao đến trước thời
gian vậy?” Cô tránh nặng tìm nhẹ mà dời đi đề tài.
“Nhớ em, muốn nhìn thấy em sớm một chút, nên tới sớm!” Khóe
môi Cố Triển Dật cong thành một đường vòng cung, Mặc Noãn lại rối rắm sửng sốt
một lúc, hai chữ chia tay giống như là cắm ở trong cổ họng cô, không phun ra được,
nhưng nén vào lại rất khó chịu.
Lúc tâm trí cô đang dạo chơi thì môi mỏng của Cố Triển Dật
áp xuống, chận lại lời của cô! “Ưm.
.
.
.
.
.” Mặc Noãn đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì muốn đẩy anh ta
ra, nhưng Cố Triển Dật không chịu buông tay, ngược lại đè cô lên trên tường, lấy
g hai tay của cô thu hẹp ở trong hai cánh tay thật chặt, không để cho cô có cơ
hội phản kháng, giữa răng môi anh nỉ non: “Noãn, cho anh, anh đã không muốn chờ
đợi thêm nữa rồi!” “Không.
.
.
.
.
.
Triển Dật.
.
.
.
.
.
Không.
.
.
.
.
.” Cố Triển Dật nghe rõ tiếng lòng của cô, không muốn, nhưng
anh ra vẻ không nghe, bởi vì anh muốn cô đã lâu, đã lâu rồi! Cánh tay căng thẳng,
anh không cho cô có cơ hội nói ‘ không ’, đem lấy đôi môi đỏ mọng của cô cắn nuốt,
Mặc Noãn trói gà không chặt, làm sao đỡ được thô bạo trời sanh của đàn ông,
tránh không thoát, cho nên cô chỉ có thể bắt buộc chấp nhận người đàn ông cưỡng
hôn!