“Được, chỉ cần anh chịu đưa tiền cho tôi, đừng nói một điều
kiện, mười điều, trăm điều đều không thành vấn đề!” Mặc Noãn bất chấp.
Mặc Phi Tước lại làm bộ nghĩ ngợi, giả vờ suy tư, chậm chạp
mà không chịu mở miệng, Mặc Noãn rất là nóng lòng mà nhìn anh., cô cảm giác bản
thân hiện giờ giống như đã bay qua hàng ngàn ngọn núi, lội qua bao sông sâu, trải
qua trăm ngàn khổ ải, cứ nghĩ là đã vượt qua hết mọi gian nan, trở ngại, nhưng
không nghĩ tới vừa mới lên bờ, liền bị một con sói đội lốt cừu tha về nhà, sống
chết không buông, Mặc Phi Tước suy tư một hồi lâu, rồi mới chậm rãi mở miệng:
“Sinh cho tôi một đứa con!” “Cái gì?” Cô không nghe lầm chứ! Sinh con cho anh.
.
.
.
.
.
“Em rất thích trẻ con, không phải sao?” Ánh mắt của Mặc Phi
Tước mềm mại, nhu tình nhìn cô.
Cô thích trẻ con, mắc mớ gì tới anh? “Tôi không muốn!” Mặc
Noãn dứt khoát cự tuyệt! “Tại sao?” Ánh mắt dịu dàng của anh lập tức trở nên lạnh
như băng, thanh âm cũng lạnh lẽo hẳn! “Tôi không muốn, không muốn!” Cô không ngần
ngại, không e sợ mà phản đối.
Mặc Phi Tước tức giận đến đỏ mắt, bàn tay nắm chặt cằm của
cô, cắn răng nghiến lợi, thanh âm từ trong hàm răng nghiến chặt phun ra: “Vậy
em muốn sinh con cho ai?” “Không liên quan đến anh!” “Cố Triển Dật sao?” “Mặc
Phi Tước, anh muốn làm gì?” Tiếp xúc với ánh mắt tức giận tràn đầy sát khí, cả
người Mặc Noãn run rẩy một chút, cô đã quá hiểu lòng dạ độc ác của Mặc Phi Tước!
“Không liên quan đến em!” Anh buông tay nắm cằm cô ra, lập lại theo lời cô,
đang muốn đứng dậy rời đi.
Gấp đến độ không biết nên làm thế nào, Mặc Noãn bổ nhào lại
ôm chặt cổ của anh, làm cho anh bởi vì thân thể mất thăng bằng, mà ngã ở trên
giường! Đây là tư thế nữ cưỡng ép nam.
.
.
.
.
.
Hai người cùng nhìn nhau sửng sốt, ánh mắt của Mặc Phi Tước
không tự chủ mà hạ xuống, nhìn cảnh xuân trước ngực cô không sót một chút nào,
áo choàng tắm của nam mặc ở trên thân thể nhỏ xinh của cô vốn đã rất rộng, chỉ
hơi cúi đầu là có thể lộ ra một nửa bầu ngực, huống chi là cúi thấp xuống hoàn
toàn—— Mặc Phi Tước nuốt nuốt nước miếng, hầu kết đang ngọ nguậy, dục vọng bành
trướng, là đàn ông không ai lại có thể chịu nổi hấp dẫn chết người như vậy!
“Tôi không cho phép anh tổn thương Triển Dật!” Nên nhìn hay không nên nhìn, anh
đều đã nhìn! Chạm cũng đã chạm qua! Nếm cũng đã nếm qua! Mặc Noãn cũng khó mà
che giấu được, thích xem thì cứ để anh xem cho đã đi! “Tại sao?” Anh nhướng mày
nhìn cô.
Mặc Noãn cứng họng một lúc, đúng nha! Tại sao.
.
.
.
.
.
Trong lúc cô suy tư, con ngươi của Mặc Phi Tước cũng từ từ
biến đổi, càng ngày càng vẩn đục, bàn tay không tự chủ mà bò lên hông cô rồi nhẹ
nhàng nắm chặt vòng eo, nhìn nụ hồng run rẩy trước ngực cô, miệng đắng lưỡi
khô! “Bởi tôi là em gái anh!” Rốt cuộc cô cũng nghĩ ra một lý do.
Mặc Phi Tước cười nham nhở, nhìn lướt qua gương mặt có chút
tức giận của cô, hạ tầm mắt nhìn khuôn ngực rộng mở của cô, “Vậy, đây là em gái
đang quyến rũ anh trai sao?” Mặt cô bỗng chốc đỏ lên, Mặc Phi Tước lật người một
cái liền đè cô ở dưới thân thể, trong cặp mắt sáng quắc kia lóe lên tất cả đều
là tình dục, “Sinh con cho tôi, tôi bảo đảm sẽ không động đến anh ta!” Ngón tay
nhẹ nhàng nhảy lên, liền dễ dàng cởi áo choàng tắm của cô rộng ra, Mặc Noãn nhìn
anh chằm chằm, tim đập thình thịch, vẫn biết không nên động tâm với anh nhưng
cô vẫn không quản được trái tim mình! “Anh nói có giữ lời không?” Cố Triển Dật
không phải là đối thủ của Mặc Phi Tước, điểm này Mặc Noãn rất rõ ràng, để cứu
anh ta, cô buộc phải thỏa hiệp.
“Tôi có thời điểm nào nói mà không giữ lời vậy?” Mặc Phi Tước
lại đến gần cô hơn một chút, hơi thở nam tính phun vào làm gương mặt cô đỏ ửng
lên, khiến khuôn mặt của cô càng đỏ hồng mê người hơn, nháy mắt mấy cái, trong
lòng Mặc Noãn âm thầm bỏ thêm một câu: Anh nói không muốn nhìn thấy cô nữa, thì
đã nuốt lời rồi! “Được, chúng ta một lời đã định!” Trong lòng Mặc Noãn hô lên
phải vượt qua bằng bất cứ giá nào! Như ý nguyện, trên mặt Mặc Phi Tước là nụ cười
thỏa mãn, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng bi thương, cô thỏa hiệp là vì một
người đàn ông khác, bảo anh làm thế nào mà cao hứng được đây? Cúi đầu, đôi môi ẩm
ướt của anh khẽ chạm lên mặt cô, Mặc Noãn căng thẳng mà nghiêng đầu đi, đầu
ngón tay nắm chặt thành quyền, nhịp tim ầm ầm như đánh trống, tuy lý trí kháng
cự, nhưng dục vọng lại đang nghênh hợp, nụ hôn của anh dọc theo vành tai của
cô, anh ghé vào lỗ tai và nhẹ nhàng nói một câu: ” Giai đoạn nguy hiểm của em
là thời gian nào?” “Hả!” Cô sững người.
“Nói cho tôi biết giai đoạn nguy hiểm, em sẽ ít phải chịu khổ!”
Anh tà mị cười nhẹ.
“Thì .
.
.
.
.
.
thì là ngày 9 này.” Mặc Noãn ngượng ngùng, mặt cô so với
mông khỉ còn đỏ hơn.
“Trùng hợp như vậy sao” Trong giọng nói khàn khàn của anh rõ
ràng còn vương nụ cười, có lẽ đây chính là ý trời, ông trời cũng hi vọng bọn họ
hợp lại lần nữa.
Bị anh đè ép quá lâu, Mặc Noãn có chút không thoải mái, khó
nhịn mà uốn éo xoay người, cảm thấy cô động đậy, anh ngẩng đầu lên nhìn cô,
“Không thoải mái sao?” “Ách.
.
.
.
.
.” Đâu chỉ là không thoải mái, lửa tình bị anh đốt lên nhưng
lại không chịu dập, cô cũng nóng ran cả người! Mặc Phi Tước cười cười, sau đó từ
trên người cô bò dậy, Mặc Noãn không hiểu mà nhìn anh, cho rằng anh muốn đi,
nên cô cũng ngồi dậy, định đứng lên, lấy áo choàng tắm mặc vào, mặc dù dục vọng
có chút chưa thỏa mãn, nhưng có thể tránh được một kiếp, cô thấy còn may mắn
chán.
Đáng tiếc, cô đã cao hứng quá sớm! Mặc Phi Tước đứng dậy,
cũng không phải muốn bỏ đi, mà là.
.
.
.
.
.
“Nghe nói phụ nữ chủ động, tỷ lệ mang thai sẽ cao hơn một
chút.” Anh thong thả, ung dung mà cởi áo choàng tắm xuống, vứt trên mặt đất,
thân thể tráng kiện hiện ra trước mắt Mặc Noãn, cô nhìn một cái liền đỏ mặt đến
phun máu.
.
.
.
.
.
“Đối với vóc người của tôi, em có vừa lòng không?” Anh tà
khí mà nhíu mày.
.
.
.
.
.
.
Cô lập tức đem đầu cúi thấp xuống, phi lễ chớ nhìn! “Mở mắt,
lấy lòng tôi!” Anh nâng cằm của cô lên, ép cô nhìn thẳng mình.
Mặc Noãn âm thầm cắn răng, được voi đòi tiên, quá đáng! “Mặc
Phi Tước! Tôi đã đáp ứng điều kiện của anh, anh cũng đừng quá kiêu ngạo!” Cô xấu
hổ nhìn chằm chằm vào anh.
Nói thật, anh tuyệt đối không thích nghe cô gọi cả tên họ của
mình.
“Noãn, tôi nhớ trước kia em vẫn thường gọi tôi Phi Tước, tôi
cũng thích nghe em gọi tôi như vậy.” Anh vẫn cười y như cầm thú.
“Anh cũng biết đó là trước kia!” Bọn họ đã không thể quay về
như trước nữa.
“Vậy gọi tôi Tước đi, như vậy nghe càng thân mật.” Nụ cười
nơi khóe môi anh sâu hơn.
Tước? Không biết là cố ý hay vô tình, Mặc Noãn bật thốt lên,
“Đây là xưng hô dành riêng cho Lâm Uyển Nhu, tôi không dám gọi như vậy!” “Cô
không xứng nhắc tới tên của cô ấy!” Anh đột nhiên cao giọng rít gào, mắt ưng lạnh
lùng nhìn trừng trừng vào khuôn mặt bị dọa trắng bệch của Mặc Noãn, một tay
nhéo cằm của cô, hung tợn tức giận và nói —— “Đừng cố gắng chọc giận tôi, thật
vất vả tôi mới tha thứ cho cô, nếu không tôi thật sự không dám cam đoan có thể
lỡ tay bóp chết cô không!” “Ưm.
.
.
.
.
.” Đau, cằm rất đau, tim của cô càng đau hơn, ngực giống như
bị thít thật chặt, trong khoảng thời gian ngắn thở không nổi.
Gian nan nuốt một ngụm nước miếng, cô đem tất cả uất ức cùng
chua xót nuốt lại vào bụng.
Mặc Phi Tước hung hăng cắn chặt hàm răng, buông cằm của cô
ra, cô liền giống như tượng gỗ bị vứt ngã xuống giường, anh tức giận xoay người
từ trong tủ quần áo lấy y phục ra mặc vào chỉnh tề, rồi đạp cửa bỏ đi! Nghe tiếng
đóng cửa nặng nề, Mặc Noãn nằm lỳ ở trên giường, nước mắt rất mau đã khống chế
không được mà rớt xuống từng giọt.