Tước Noãn yêu: tôi nghe nói anh luôn một mình 06: đưa tiền Vừa
nghĩ tới mọi chuyện trước đây, cô liền nhức đầu, vỗ vỗ trán, cô quay đầu nhìn về
phía giường ngủ đã trống không, trong lòng không khỏi chua xót! Thương cảm một
hồi lâu, cô mới thật vất vả mà ngồi dậy, che chăn tìm kiếm y phục của mình, cái
này không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thì cô có chút chán nản, y phục của cô đã bị xé
rách đến độ không thể mặc vào và nó đang nằm yên tĩnh ở trên mặt đất, mà ở trên
tủ đầu giường bên cạnh cô đã để sẵn một bộ y phục, còn có đồ lót, điều này hiển
nhiên là Mặc Phi Tước làm, Mặc Noãn đỏ mặt, nói không ra lời, bọn họ thân mật
như vậy, giống như là vợ chồng già, nhưng thay vào đó làm cho cô không được tự
nhiên, cô vội vã bò dậy mặc quần áo tử tế, cẩn thận từng li từng tí mở mà cánh
cửa, ghé đầu ngắm trộm phòng khách, thật giống như Mặc Phi Tước đang ở dưới lầu.
Cô vội vàng trở về phòng, vội vội vàng vàng rửa mặt, sau đó
từ trong phòng tắm ra ngoài, điện thoại đặt ở trong túi xách reo lên, cô ngồi
trở lại trên giường, nhận điện thoại: “A lô?” “Xin hỏi là Mặc Noãn, Mặc tiểu
thư sao?” “Là tôi!” “Mặc tiểu thư là như vầy, Mặc Phi Tước tiên sinh anh trai của
ngài cầm dây chuyền đi, nhưng lại chưa có thanh toán tiền đấu giá.” “Cái gì?” Mặc
Noãn kinh ngạc một lúc, tại sao lại có ngừơi vô lại như vậy, “Được, tôi biết rồi,
anh yên tâm đi, một chút nữa tôi sẽ mang tiền tới!” “Được, cám ơn cô Mặc tiểu
thư.” “Không cần khách khí!” Mặc Noãn cúp điện thoại, rồi đứng dậy tức giận mà
đi tới phòng của Mặc Phi Tước, đẩy cửa phòng của anh ra, chỉ thấy Mặc Phi Tước
mặc một cái khăn lông kiểu áo choàng tắm màu trắng tinh, tóc ướt nhẹp và đang
nhỏ nước, tia sáng mặt trời mới vừa mọc lên lại đánh vào khuôn mặt tuấn tú của
anh, trên vẻ mặt không chút thay đổi, một tay cầm điếu thuốc, một tay ôm lấy
cánh tay khác, mắt lạnh nhìn Mặc Noãn, anh lúc này, cho cô cái cảm giác không
phải là tim đập thình thịch đến mềm mại, mà là lạnh băng đến rét lạnh, trong vẻ
mặt của anh lưu chuyển cảm xúc lạnh băng khó dò, rét lạnh đến độ Mặc Noãn muốn
choáng.
“Em tỉnh rồi!” Anh mỉm cười, thấy y phục trên người cô rất vừa
người, hài lòng mà khuếch tán nếp nhăn trên mặt khi cười.
“Đưa tiền.” Mặc Noãn duỗi tay qua, hơi thở nặng nề tiết lộ
cô mất tự nhiên! “Đưa tiền?” Anh vẫn còn đang cười, mắt dài nhỏ híp lại, trong
hai mắt đen nhánh như mực có vẻ như được khảm một viên bảo thạch phát ra tia
sáng quỷ dị, có chứa thần bí khó lường, trái tim của Mặc Noãn treo lên, nụ cười
của anh rõ ràng là đang cười lạnh, trong đó có chứa cơn giận dữ, có chứa châm
chọc khinh bỉ, quả nhiên, ở trong cánh mũi của anh hừ ra một tiếng, “Phí qua
đêm!” Vô sỉ! Mặc Nãon giận đến mức cắn răng, và lạnh lùng nói: “Tiền đấu giá!”
Lông mày của anh cau lại, không kịp phản ứng! “Mặc tổng, anh mua dây chuyền Lam
Bảo Thạch của tôi, còn chưa có trả tiền, tổng cộng một tỷ, cám ơn!” Cô nhắc nhở
anh, rồi đưa bàn tay tới gần một chút! “Đi tắm!” Mặc Phi Tước im lặng một lúc,
rồi nói như thế.
Ách.
.
.
.
.
.
Mặc Noãn hoá đá trong gió, sao cô cảm giác mình đang ông nói
gà bà nói vịt nhỉ, cô nói cái này, anh nói cái khác, chắc là muốn nói sang chuyện
khác rồi! Mặc Phi Tước hô to oan uổng mà, anh nói với cô tuyệt đối là cùng một
chuyện, thấy cô vẫn còn đứng bất động, anh mới bổ sung thêm: “Sao chậm vậy,
không muốn tiền à?” “Ách!” Mặc Noãn bối rối, cô muốn tiền cùng với tắm có liên
quan gì? Thấy anh làm như muốn tức giận, Mặc Noãn lập tức đầu hàng, xoay người
rất là vui vẻ mà muốn trở về phòng ngủ đi tắm, nhưng bị anh gọi lại: “Tắm ở
trong phòng của tôi đi, tôi chờ em ra ngoài, có chuyện muốn nói với em!” “Chuyện
gì?” Cô xoay người lại, giương mắt nhìn lại anh.
“Em đi tắm trước đi!” “Anh nói trước đi!” Lại nói một nửa,
thật treo ngược khẩu vị người ta.
Anh cười nhạo một tiếng, “Em rất gấp?” “Không nói thì dẹp
đi!” Lườm anh một cái, Mặc Noãn xoay người đi về phòng tắm, cái gì từ trong miệng
anh nói ra cũng sẽ trở nên rất mập mờ.
Tắm xong ra ngoài, cô cũng mặc khăn lông kiểu áo choàng tắm,
hiệu quả này làm sao lại không giống chứ? Mặc Phi Tước mặc cực kỳ hấp dẫn, sao
hiệu quả của cô cảm giác giống như là hình dáng tròn béo bị bọc ở trong tầng
khăn lông đó! Mặc Phi Tước đã ngồi ở trên giường, mắt thấy cô tắm xong đi ra
không nhịn được kéo môi cười, nói: “Tới đây, chúng ta nói chuyện một chút.”
“Chuyện gì, anh nói đi!” Đến gần anh chính xác là không có kết quả tốt, cô mới
không có ngốc như vậy! Lui về phía sau một chút, Mặc Noãn cảnh giác nói.
“Xem ra là em thật sự không muốn tiền rồi, vậy chúng ta cũng
không có gì để nói!” Anh đang muốn đứng dậy, Mặc Noãn vội vội vàng vàng đi qua,
lông mày kẻ đen xinh đẹp cũng nhăn thành một hàng, cầm thú, lại uy hiếp cô! “Ngồi!”
Âm thầm cười, Mặc Phi Tước nhìn lại cô, không mang tâm tình mà nói.
Mặc Noãn khẽ cắn răng, ngồi xuống! “Tối hôm qua làm những
chuyện như vậy với em, tôi rất xin lỗi.
.
.
.
.
.” “Rốt cuộc lương tâm của anh cũng phát hiện, chịu thả tôi
đi!” Cô vui mừng cắt đứt lời của anh.
“Em mơ đi!” Anh hếch mày lên, lạnh lùng cắt cái ý niệm này của
cô.
“Đã nói cầm thú sao lại có tim chứ!” Cô bất mãn nói thầm,
oán hận mà trừng mắt anh, bọn họ như vậy không giống như là kẻ thù, giống như
là tình nhân đang cãi nhau! Cô nói thầm anh có nghe vào trong tai, nhưng chỉ là
cừơi cười tà khí, rồi nói tiếp: “Tôi xin lỗi, là tôi cảm thấy em cũng không phải
là xuất phát từ tự nguyện, nhưng ở trên giường, hình như là không giống vậy!”
Anh nhìn chằm chằm cảm xúc biến hóa của cô, chỉ thấy mặt của cô tái xanh một
lúc, rồi lại đỏ lên, quả nhiên như anh đoán, thật ra trong lòng cô cũng không
chán ghét anh như trên đầu lưỡi của cô! Thật là đựơc tiện nghi mà còn khoe mẽ,
Mặc Noãn quay mặt đi buồn bực xấu hổ đến mức phải nắm chặt quyền, lại không phản
bác ra một chữ, đáng chết, anh nói đúng mà! Thân thể của cô xác thực nếu so với
tim của cô, miệng của cô thì thành thực hơn nhiều! “Mặc Phi Tước, rốt cuộc anh
có đưa tiền hay không?” Quay mặt lại nhìn anh, ánh mắt lành lạnh của Mặc Noãn
rõ ràng có nhiễm khó chịu.
“Đưa, dĩ nhiên đưa!” “Vậy lấy ra đi!” Cô lại duỗi tay qua lần
nữa, anh dời tầm mắt xuống liếc về phía bàn tay ngọc thon thon cô đưa qua, rồi
bàn tay to nắm chặt năm đầu ngón tay của cô, cẩn thận nhìn nhìn vân tay của cô,
lẩm bẩm nói nhỏ: “Từ tay của em mà nhìn, con cháu của em đầy cả sảnh đường
nha!” “Anh biết xem tướng?” Đây là Mặc Noãn không biết.
“Biết một chút.” Anh giả bộ gật đầu như ngừơi trong nghề, ha
ha, anh chỉ có nói bậy thôi.
“Anh dọa người ?” Phát hiện khóe miệng anh đang cười trộm, Mặc
Noãn nghi ngờ mà nói.
“Cái này mà cũng bị em phát hiện!” Anh nói rất bình tĩnh.
Mặc Noãn nghiến răng, tên lường gạt! “Mặc Phi Tước, anh
không phải là đàn ông, nói mà không giữ lời!” Cô cũng sắp bị anh chọc khóc rồi,
gấp chết người mà, xế chiều hôm nay cô nhất định phải đưa tiền qua, rất nhiều đứa
nhỏ chờ tiền cứu mạng đấy! “Tôi có phải là đàn ông không, em còn không rõ sao,
có muốn nghiệm chứng một lần nữa hay không!” Vẫn như cũ là tên vô lại.
“Mặc Phi Tước, tôi cầu xin anh mau đưa tiền cho tôi đi, số
tiền kia đối với những đứa nhỏ khuyết tật mà nói thật sự rất quan trọng!” Cứng
rắn không được, cô bắt đầu lấy nứơc mắt bức éo, nếu anh không đưa, cô sẽ khóc
cho anh xem! “Tôi có thể đưa tiền cho em, nhưng em phải đáp ứng tôi một điều kiện!”
Anh ngồi gần cô một chút.
“Được, chỉ cần anh chịu đưa tiền cho tôi, đừng nói một điều
kiện, mười, trăm điều đều không phải là vấn đề!” Mặc Noãn không đếm xỉa đến.