“Tôi vì sao phải trở về? ” Mặc Noãn quật cường nhìn lại anh,
sự lãnh đạm có vẻ đã làm chấn động trái tim băng giá của Mặc Phi Tước, “Chín
năm trước chúng tôi cũng đã từ bỏ quan hệ cha con, sống chết của ông ấy có quan
hệ gì với tôi? “ “Mặc Noãn!” Anh hét lớn, sao cô có thể coi việc cha chết đi,
hoàn toàn không liên quan đến mình! “Không cần kêu lớn tiếng như vậy, tôi cũng
không có điếc!” thái độ của cô lãnh đạm gần như xa lạ, “Còn có gì cần nói
không, nếu như không có, tôi muốn xuống xe!” Cô chẳng hề để ý là đã hoàn toàn
chọc giận Mặc Phi Tước, anh bóp cằm của cô thật chặt, mặt tái xanh, cắn răng
nghiến lợi căm tức nhìn cô, đến tột cùng cô có còn một chút lương tâm hay
không! Miệng mồm của cô quá lanh lợi rồi, dùng lời nói thôi cũng đã có thể
thành công chọc giận anh.
Mặc Noãn không ngừng, chỉ dùng sức để cười, đề tài ấy sao mà
buồn bã, mà cô lại coi như nghe chuyện cười! Mặc Noãn rất bội phục mình, lại
còn có thể cười, lại có thể nhịn được không khóc, cô quả nhiên là trở nên mạnh
mẽ, a! Nhưng vì sao lại không vui như vậy.
“Em còn cười? Làm sao em còn có thể cười được? “ “Vì sao tôi
không cười được, điều này có quan hệ gì với tôi chứ? ” chịu đựng cằm đau nhức,
cô nhanh mồm nhanh miệng phản bác.
Pằng! Một cái cái tát vang dội đánh vào trên má trái của cô,
lực thật mạnh, lập tức trên mặt của cô liền hiện lên dấu năm ngón tay đỏ hồng,
khóe miệng tràn ra tia máu.
Mặc Phi Tước cứng lại, còn chưa kịp thu tay, muốn gọi cô,
nhưng chữ kia giống như kịp chặt ở cổ họng, phun không ra, mơ hồ hít sâu một
hơi, anh nói, giọng lạnh như băng: “Lúc trước khi đi cha luôn nhớ đến em, mỗi
ngày đều nhìn ra ngoài cửa sổ ngóng trông em! “ Noãn.
.
.
.
.
.
Trầm mặc một lúc lâu, anh mới chậm rãi mở miệng, đưa tay nhẹ
nhàng nắm bả vai của cô, “Noãn? “ Anh bật thốt lên quá nhanh, nói xong mới phát
giác lời này rất mập mờ, Mặc Noãn bị anh làm cho sửng sốt, hồi lâu anh mới lạnh
giọng giải thích: “Tôi đáp ứng cha chăm sóc cho em!” “Anh chăm sóc tôi?” nụ cười
lạnh lại một lần nữa leo lên gương mặt tuyệt mỹ của cô, “Nếu như tôi nhớ không
lầm, chín năm trước cũng chính anh nói với tôi, đời này cũng không muốn gặp lại
tôi, hiện giờ anh lại nói muốn chăm sóc tôi, a, anh không cảm thấy như vậy rất
châm chọc sao? “ Phi! Cô đã sớm không lạ gì tình yêu của anh rồi ! “Mặc Noãn,
chuyện chín năm trước em nhất định phải giữ mãi trong lòng sao?” anh cũng có thể
bỏ xuống, sao cô cứ phải làm anh đau lòng.
“Đúng! Tôi chính là giữ mãi trong lòng, hơn nữa với anh, cả
đời này cũng không thể quên được!” “Chúng ta có thể thử bỏ quá khứ qua một bên,
chung sống hòa bình với nhau hay không? “ “Nhưng làm thế nào bây giờ, tôi không
thể tha thứ cho anh? ” cô quay đầu đi, trên mặt là nụ cười quyết tuyệt, đẩy tay
của anh ra, “Nếu như thời gian có thể quay lại, tôi hi vọng chưa từng quen biết
anh! “ Cuối cùng bị đâm đến vết sẹo sâu nhất kia, nước mắt thế nào cũng nhịn
không được rớt xuống, cô lau lau lung tung rồi cúi xuống, nghiêng đầu qua Sớm
biết có ngày hôm nay cần gì lúc đầu làm như vậy? Anh có biết hay không, anh đã
làm một chuyện tàn nhẫn cỡ nào, kêu cô làm thế nào tha thứ được đây! Hai người
lại lần nữa trầm mặc, Mặc Phi Tước đau lòng nhìn bóng lưng thanh mảnh của cô, sớm
biết bóp chết đứa bé của cô sẽ mang đến nhiều phiền toái như thế, ban đầu anh
nhất định sẽ không tàn nhẫn như vậy! Anh mở miệng muốn nói điều gì, bị cô cắt đứt,
“Tôi hiện tại quả thật rất tốt, bạn trai tôi đối với tôi rất săn sóc, không cần
phải Mặc tổng phí tâm thay tôi! “ “Đi đâu? ” anh theo bản năng bật thốt lên.
“Tôi đi nơi nào là tự do của tôi, không cần thiết báo cáo với
anh! ” cô lạnh lùng kéo tay anh đang nắm cằm cô xuống, xoay người, đang muốn mở
cửa xe đi ra, Mặc Phi Tước giữ cánh tay cô lại.
“Tôi là anh của em! ” anh gào lại cô.
“Tôi không có anh! ” từ nhỏ đến lớn cô đều cực kỳ ghét gọi
anh là anh hai! Cũng chưa bao giờ gọi.
Cô lại một lần chuẩn bị đẩy cửa xe ra, Mặc Phi Tước đột
nhiên dùng sức nắm cánh tay của cô lần nữa, “Chia tay với anh ta đi!” “Mặc Phi
Tước anh là gì của tôi, sao lại can thiệp đến quyền lợi kết giao của tôi, tôi
yêu người nào, thích ở chung một chỗ với ai, đó là quyền của tôi, anh tuyệt đối
không có quyền can thiệp! ” không chịu nổi mạnh mẽ của anh, Mặc Noãn hét lên.
“Chớ chạm đến ranh giới cuối cùng của tôi, hậu quả em sẽ
không đảm đương nổi đâu! ” anh lại một lần nữa nắm lấy cái cằm mượt mà của cô,
âm trầm, tà mị cười.
“Tôi nói lại một lần nữa, chia tay anh ta ngay! ” thanh âm của
anh thật lạnh lẽo, so với màn đêm này còn đáng sợ hơn.
“Không! ” Mặc Noãn cự tuyệt rất dứt khoát “Chia tay với anh
ta đi!” Anh tàn bạo rống lên một tiếng.
“Tôi không! ” quật cường như cô, muốn khuất phục thì cô đã sớm
khuất phục.
Hai người kịch liệt tranh chấp làm quản lý bãi đậu xe chú ý,
anh ta cầm đèn pin đi tới.
Thấy anh ta, Mặc Noãn kêu to: “Cứu.
.
.
.
.
.” Chữ “mạng” còn chưa kịp thốt lên liền bị bờ môi mỏng, lạnh
như băng của Mặc Phi Tước bao trùm, Mặc Noãn không dám tin Mặc Phi Tước sẽ hôn
cô, quá mức kinh ngạc nên cô quên phản kháng, thừa cơ Mặc Phi Tước đem lấy cô
ôm vào trong ngực thật chặt, đè ở trên ghế xe, bởi vì tức giận, mất khống chế,
nụ hôn mang ý vị trừng phạt rõ ràng, mạnh mẽ cạy mở hàm răng cô, lưỡi vươn thẳng
vào, vốn là muốn phát tiết dạy dỗ cô, nhưng không ngờ, môi của cô sẽ mềm như vậy,
mềm đến dễ dàng có thể khơi lên dục vọng nguyên thủy nhất của anh! “Chia tay với
anh ta đi!” Hồi lâu, anh thở hổn hển nói.
“Tôi không! ” nhưng Mặc Noãn vẫn quật cường bất khuất.
Lý trí cùng dục vọng đang chống lại cô, hung hăng cắn nát
môi Mặc Phi Tước, anh rên lên một tiếng, buông lỏng môi của cô ra, cau mày run
sợ nhìn cô, chín năm không gặp, cô thật đúng là đã biến thành một con báo nhỏ rồi
! “A.
.
.
.
.
.” Anh nhìn cô bằng cái nhìn sâu lắng, cắn nát đôi môi cô,
cô cũng nhịn không được mà kêu “Khốn kiếp! “ “Mặc Phi Tước, anh khốn kiếp, cầm
thú, anh không phải là người!” Cô giống như con báo nhỏ phát điên, đánh đấm
lung tung trên người của anh, Mặc Phi Tước cũng hiển nhiên mất đi chút nhẫn nại
cuối cùng đối với cô, đem cô đè chặt trên ghế sofa, càng ra sức làm càn 転.
“Không.
.
.
.
.
.” Cô cắn môi dưới thật chặt, không dám phát ra tiếng rên
đáng xấu hổ, quật cường trả lời “Không cần anh quan tâm.” Cô chán ghét nghĩ muốn
đẩy tay của anh ra nhưng không đủ lực.
Nụ hôn càng thêm sâu, thân thể của anh cũng từ từ xảy ra biến
hóa, cảm thấy người trong ngực càng ngày càng mềm mại, phần dục hỏa của anh
cũng đã không còn thoả mãn với việc hôn cô, bàn tay vẫn dừng lại ở trên lưng cô
và không an phận mà trượt vào dưới váy, tháo xuống quần lót của cô.
Ý thức được ý đồ của anh, Mặc Noãn giật mình, sau đó bắt đầu
sợ hãi, giằng co, nhưng cô hiển nhiên không biết cô càng giãy dụa, càng kích
thích dục vọng của đàn ông, Mặc Phi Tước không những không chịu buông tay, còn
càng thêm càn rỡ đem ngón tay vê vào u cốc thần bí của cô, mang tới cho cô từng
trận tê dại như điện giật.
Anh híp hai mắt lại, mắt đen nhấp nháy, khóe môi mỏng lạnh
giận quá thành cười, thấy anh cởi hết quần, sắc mặt Mặc Noãn bỗng chốc biến đổi,
còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, cả người đã bị anh nhấc bổng lên, ôm lấy,
động thân một cái anh đã đi vào.
.
.
.
.
.
“Buông tôi ra.
.
.
.
.
.
Mặc Phi Tước cái tên cầm thú này.
.
.
.
.
.
Cầm thú.
.
.
.
.
.
A! ” “Cầm thú!” Mặc Phi Tước làm như phát điên, không dừng lại
được, cô càng lớn tiếng, anh càng kích động! “Dừng lại, cầm thú.
.
.
.
.
.
Cầu xin anh dừng lại đi.
.
.
.
.
.
Ô ô.
.
.
.
.
.” Mặc Noãn đau đến nước mắt rơi như bão, đôi tay không ngừng
đánh lên người của anh, đau lòng giống như bị người xé rách thành hai nửa, các
loại nhục nhã, các loại uất ức, các loại đau đớn, hận.
.
.
.
.
.
“Chia tay với anh ta đi!” anh bởi vì tình dục mà run rẩy giọng
nói càng thêm lãnh lẽo đến tận xương tủy, ngay cả cơn giận cũng phát lên hung
ác, “Nếu không thì chờ nhặt xác cho anh ta! “Cầm thú! ” Mặc Noãn cắn răng nghiến
lợi nhìn chằm chằm anh, nước mắt dán lên mặt.
Nằm ở trên người anh Mặc Noãn không chịu nổi, đau đến phát
khóc, liền cả hơi sức đánh anh cũng không có.
Khi anh một lần lại một lần đụng chạm, cuối cùng cô nhịn
không được, kêu lên.
Không biết đã trải qua bao lâu, cô đã mệt mỏi không còn một
chút hơi sức phản kháng, cuối cùng anh mới thoả mãn mà từ trên người cô rút ra
rời đi.
Rút ra khăn giấy, anh lau sạch sẽ mình, mặc quần vào, lại
rút ra khăn giấy chuẩn bị lau cho cô, nhưng bị cô khàn khàn gọi lại: “Không cần
gặp mặt tôi, tôi cầu xin anh!” Anh nhàn nhạt liếc mắt khuôn mặt nước mắt ròng
ròng, đau đớn đáng thương của cô một cái, cuối cùng đem khăn giấy đặt ở trong
ngực của cô, từ trong túi lấy ra hộp quẹt.
Anh xoay đầu hướng ra ngoài cửa sổ, khói mù nhàn nhạt tràn
ngập trên gương mặt tuấn tú, trên đó không thấy một chút dấu vết vui vẻ, ngược
lại là đau đến độ có thể ứa ra lệ, không tìm được cô, anh khó chịu! Hôm nay tìm
được cô, anh càng khó chịu hơn! Trước kia anh luôn là giễu cợt cô, yếu ớt không
thể chịu nổi một kích, chỉ một câu nói đùa là có thể chọc cô khóc nhè, luôn cảm
thán, Noãn à, thật ra đến lúc nào em mới có thể kiên cường đây? Hôm nay, cô làm
được, cô trở nên mạnh mẽ, nhưng vì sao anh lại cảm thấy đau lòng như vậy! Gặp lại,
anh không muốn mạng của cô, chính là dùng phương thức này tới lăng trì cô! Lòng
yêu mến bao nhiêu, giờ phút này đau đớn bấy nhiêu! Nghiêng đầu cô rất cố gắng rất
nỗ lực chớp mắt vài cái, mới đem nước mắt nóng bỏng bức quay trở về, cô quay đầu
lại nhìn anh, nở nụ cười tiêu điều, lạnh lẽo: “Trút giận xong rồi sao? “ Càng
phiền não, cơn nghiện thuốc lá của anh càng lớn, khi anh rút được điếu thứ ba,
Mặc Noãn cũng sửa sang bản thân mình xong, cô đẩy cửa xe ra, nghe tiếng cửa xe
mở ra, anh phản xạ có điều kiện quay đầu lại kéo tay của cô, “Đã trễ thế này em
muốn đi đâu? “ “Anh còn muốn làm gì? ” cô không nhịn được kêu gào.
“Tôi hỏi em đi đâu? ” Giọng nói nghiêm nghị, phát ra nồng đậm
tức giận.
“Mắc mớ gì tới anh?” Cô khinh thường.
“Sao chuyện lại không liên quan đến tôi?” “Thế nào, chuyện
không liên quan đến tôi sao, đừng quên, em bây giờ đã là người phụ nữ của tôi!
” Nói xong, gạt gạt tàn thuốc bay ra ngoài, anh nắm thật chặt cánh tay của cô,
cố kềm chế lại cơn giận của mình.
“Cùng tôi về nhà! ” Mặc Phi Tước đen mặt không muốn cùng cô
tốn hơi thừa lời, gọn gàng dứt khoát nói.
“Bắt đầu từ giờ phút này, tôi chính là người đàn ông của em!
” “Đó chỉ là ý muốn của một mình anh!” Cô cũng không thừa nhận mình là người phụ
nữ của anh! “Bắt đầu từ bây giờ, em ngoan ngoãn ở nhà cho tôi, không có sự chấp
thuận của tôi, nơi nào cũng không được phép đi! “ “Anh không phải hận tôi sao?
” thanh âm của cô có chút nghẹn ngào.
“.
.
.
.
.
.
Không hận!” Hận quá nặng nề rồi, anh đã sớm thề với lòng, chỉ
cần cô trở lại, anh nguyện ý quên đi quá khứ.
“Không cần, anh buông tôi ra!” cô giùng giằng chỉ muốn thoát
khỏi tay của anh nhưng vô lực, bị anh dùng dây an toàn cột lại “Mặc Phi Tước
anh là tên khốn kiếp, cầm thú, tôi muốn kiện anh tội bắt cóc, nhốt người trái
phép!” Mặc Noãn oán hận nhìn anh, giận đến mức bốn cánh mũi cùng thông hơi, làm
thế nào cũng không nghĩ gặp nhau lần nữa, lại còn bị anh mạnh mẽ và dữ dội mà bắt
mang đi.
.
.
.
.
.
Mặc cô mắng thế nào, nói ra sao, Mặc Phi Tước đều không coi
là quan trọng, mà đạp chân ga lái xe đi!