Tước Noãn yêu: cả đời này anh chỉ cầm tù em thôi 02 anh em
Đông Bác Hải thấy cô cười sặc sụa, rất muốn cười nhưng nghĩ đến hậu quả thì anh
cố nén rồi dùng khăn giấy lau miệng và nói: “Anh ăn no!” Vô Song cũng không muốn
ăn nên đứng dậy, đang muốn dọn dẹp bát đũa đi rửa, thì Đông Bác Hải đưa tay ôm
lấy eo thon của cô, thì cô ngã ngồi lên trên đùi anh, Vô Song nũng nịu mà trừng
mắt với anh! “Anh chỉ nói thật thôi mà!” Anh cười cười vô tội.
“Anh có thể nói kín đáo một chút không!” Cô vòng cổ của anh
rồi bất mãn mà vểnh môi đỏ mọng lên.
Kín đáo chút, anh đưa tay nắm cằm mượt mà của cô, cười tà:
“Bọn họ sợ ầm ĩ đến chúng ta, cho nên bọn họ mới không chịu đến ở cùng chúng
ta, như vậy rất kín đáo đi!” “Được!” Cô đẩy tay của anh ra, ôm chặt cổ của anh,
tựa đầu lên trên bả vai của anh, rồi cô nhẹ nhàng nói ra: “Bác Hải, anh đoán em
hôm nay em gặp ai” “Anh” Anh cảnh giác hỏi, nhưng chân mày lại không tự chủ được
mà nhíu lên.
“Anh đoán đi!” Cảm nhận được anh lo lắng, Vô Song cười xảo
quyệt, cũng đã kết hôn rồi mà Đông tiên sinh còn lo lắng cô trèo tường như vậy!
“Anh đoán không ra !” Một cổ a-xít a-xê-tíc rất nồng, chảy vào lỗ mũi của Vô
Song, cô ngẩng đầu lên cười như tắm gió xuân, nhìn anh rồi cố ý thả giọng nói rất
mập mờ “Anh cũng biết, chính là.
.
.
.
.
.” “Kiều Lệ Vũ” Đây là tình địch duy nhất anh biết! “Ha ha!”
Vô Song cười khan, không có thừa nhận nhưng mà cũng không có phủ nhận, cố ý để
cho anh sốt ruột! “Đông phu nhân, em lại không đựơc sự cho phép của anh, mà đi
gặp bạn trai cũ” Anh vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, mà trong
tròng mắt đen lại di chuyển băng nổi lạnh lùng giận dữ.
“Em nào có!” Vô Song không thẹn với lương tâm mà nhìn thẳng
anh, khóe môi còn treo nụ cười đùa giỡn.
“Mặc kệ có hay không, anh cũng phải trừng phạt em!” Cặp mắt
đen như mực kia của Đông Bác Hải mang theo nụ cười đùa giỡn, mà đè đầu của cô
xuống, làm cho cô không có chỗ ẩn trốn, Vô Song còn chưa kịp giật mình thì môi
mỏng của anh đã phủ lên đồi môi hồng ngọt ngào của cô rồi, anh hôn làm cho Vô
Song chút không khống chế đựơc, và cũng bị nụ hôn nóng bỏng của anh làm cho cả
người mềm đi, theo bản năng ngọa nguậy ở trên người của anh muốn có được nhiều
hơn, tay của anh chẳng biết lúc nào đã duỗi vào giữa bắp đùi của cô, cuối cùng
dừng lại ở nơi thần bí nhất của cô, dùng đầu ngón tay khơi lên cảm giác tê dại
mà vui thích, để cho cô càng ý loạn tình mê hơn.
Đông Bác Hải ôm lấy cô lên ghế sa lon gần đó! Ánh đèn cả
phòng chứng kiến thân hình cừơng tráng cùng mềm mại giao hoà, đựơc phác hoạ vô
cùng rõ nét, bên trong gian phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng nữ trong trẻo như
khóc như rên, thỉnh thoảng cũng nâng lên tiếng gào thét trầm thấp của ngừơi nam
tựa như gầm thét, một tiếng gầm nặng nề như sấm, triền miên nguyên thủy mà kịch
liệt của loài người đã kết thúc ở trong xốc xếch và thở hổn hển! Nhưng hơi thở
tình dục vẫn đang tích trữ, giống như kịch liệt vừa mới rồi chỉ là bắt đầu, Nghỉ
ngơi đủ rồi, thì Đông Bác Hải lại lần ôm Vô Song lên không, ôm cô đi vào phòng
tắm, cô ỉu xìu mà nằm ở trên bồn tắm, Đông Bác Hải cũng đi vào, rất nhanh nước
đã tích đầy bồn “Nói một chút xem, hôm nay em gặp ai” Anh ở sau lưng cô, dùng sữa
tắm xoa xoa sau lưng trơn mềm của cô, cười nhẹ và nói.
“Em đụng phải Noãn!” Rõ ràng tay của Đông Bác Hải dừng lại.
“Sao thế?” Vô Song xoay người, khó hiểu mà hỏi.
“A!” Anh cười nhạo một tiếng, “Cô bé kia rốt cục cũng chịu
trở về.
Cô ấy có nói cho em biết, hiện tại cô ấy đang ở nơi nào hay
không? Cuộc sống tốt chứ?” “Không có!” Vô Song nhẹ nhàng lắc đầu, “Lúc em gặp
cô ấy, thì cô ấy đang bị ký giả truyền thông bao vây, là em giúp cô ấy giải
vây, nhưng mà lại không có nói chuyện!” Bị ký giả truy đuổi? !”Xem ra cuộc sống
của cô bé đó cũng không tệ lắm!” Đông Bác Hải cười lạnh, không giống như là vui
vẻ, mà giống như châm chọc hơn! “Em cảm thấy Noãn sống không vui.” “A.
.
.
.
.
.xin chỉ giáo cho?” Đông Bác Hải hứng thú mà rửa tai lắng
nghe.
“Ở trên mặt của Noãn, em không nhìn thấy một tia dấu vết vui
vẻ nào!” Hôm nay cô nhìn thấy khuôn mặt kia, đúng là có xinh đẹp khuynh quốc
khuynh thành, nhưng lại lạnh như băng giống như là mang lên mặt nạ vậy, không
vui vẻ, chỉ cần nhìn một cái, thì có thể nhìn ra! “Đó cũng là cô ấy tự chuốc lấy!”
Thần sắc dịu dàng từ đáy mắt của Đông Bác Hải rút đi, thay vào đó là lạnh lùng
là vô tình! “Không cho anh nói bạn của em như vậy !” Vô Song nghiêm mặt.
“Bà xã, cô bé kia không có đơn giản như em nghĩ đâu!” Đông
Bác Hải nhăn đầu lông mày.
“Người không đơn giản là Mặc Phi Tước đó!” Cô không cam lòng
yếu thế mà phản bác! “Phi Tước đối với cô ấy đã coi như là hết lòng quan tâm
giúp đỡ rồi !” “Hết lòng quan tâm giúp đỡ?” Vô Song cười lạnh, “Là hết lòng làm
chuyện xấu sao!” “Em.
.
.
.
.
.” Đông Bác Hải cắn răng, nếu mà người khác nói Mặc Phi Tước
như vậy, anh đã sớm che kín miệng của cô! “Em nói không đúng sao?” Nếu như
không phải bởi vì anh ta, hiện tại hẳn là Noãn cũng giống như cô, có một con
trai anh tuấn hoặc là con gái xinh đẹp theo ở bên người giải buồn! Cô vĩnh viễn
cũng không quên được Noãn mất đứa nhỏ, bộ dạng đau đớn kia, cùng với lời nói
chua xót của của cô ấy! Cô ấy nói: từng đứa nhỏ đều là thiên sứ gãy cánh, rơi
xuống nhân gian, biến thành đứa trẻ đáng yêu của mọi người.
Bọn họ là vì yêu cùng chúc phúc mà đi tới cái thế giới này,
cho nên chúng ta phải quý trọng bọn họ.
.
.
.
.
.
Chính là vì những lời này của cô ấy, đã gợi ý cho cô, mới
không có chùn bước mà sanh ra con trai, Đông Bác Hải không biết, Vô Song rất cảm
kích Mặc Noãn, nếu như không phải là cô ấy, cũng sẽ không có hạnh phúc bây giờ
của bọn họ! Không cầu anh đồng tình với Noãn, nhưng anh cũng không cần thiết phải
đối chọi gay gắt như vậy nha! “Mặc Phi Tước chính là một tên cầm thú!” Càng
nghĩ càng giận, Vô Song oán hận cắn răng mà phỉ nhổ.
“Ai!” Đông Bác Hải thở dài một hơi, âm thầm kêu rên: Phi Tước,
xin lỗi ngừơi anh em, cậu trách tôi trọng sắc khinh bạn cũng đựơc, bà xã đại
nhân của tôi thật sự không chọc nổi, kêu rên xong, anh im lặng không nói mà tắm
rửa thân thể cho Vô Song! Lúc này mới ngừng lại trận này thì tùy thời có thể
gây ra gây lộn lần đầu tiên! ********************* ta tố đồng niên
******************** Mặc Phi Tước ở trong văn phòng làm việc, Đông Bác Hải thảnh
thơi nằm ngã chỏng vó ở trên ghế sa lon của anh, chán đến chết mà lật xem mấy
cuốn sách anh đặt ở trên bàn trà, không có hứng thú lại ném đi, ôm quả đấm nhìn
trời, “Phi Tước!” “Ừ!” Anh ấy đáp cho có lệ, vẫn bận rộn với tài liệu ở trong
tay.
“Có tin tức cô bé kia chưa?” Anh khắc chế mình không nhìn tới
ánh mắt bi thương của anh ta, anh sợ nhất thời mềm lòng, mà bật thốt lên.
“Còn chưa có!” Anh ta dừng bút máy trong tay một chút, rồi lại
tiếp tục.
.
.
.
.
.
Đông Bác Hải âm thầm hít một hơi thật sâu, cố tình cười nói
thoải mái: “Ngày mai tôi sẽ mang theo vợ đi Anh quốc rồi !” “Thuận buồm xuôi
gió!” Mặc Phi Tước kéo kéo nụ cừơi trên mặt! “Ừ!” Đông Bác Hải gật đầu, rồi từ
trên ghế salon ngồi dậy, “Đúng rồi! Lễ vật kết hôn thiếu của tôi, tính lúc nào
bù cho tôi đây?” “Tôi không phải đã cho anh một hồng bao lớn rồi sao?” Tựa vào
ghế sa lon phía sau lưng, Mặc Phi Tước cười nói tà mị.
“Giữa chúng ta mà đưa bao tiền lì xì, cậu không cảm thấy tầm
thừơng sao?” Đông Bác Hải nhíu nhíu mày.
Đầu bút máy đặt ở trên bàn, Mặc Phi Tước nhíu lông mày:
“Đúng là rất tầm thường, vậy anh đem bao tiền lì xì trả lại cho tôi, tôi sẽ đưa
cho ngừơi khác!” Đông Bác Hải không thuận theo: “Bao tiền lì xì đưa ra, không
hoàn trả lại.” Mặc Phi Tước lạnh lùng “Thích” một tiếng, không nhịn được mà cười
thoải mái, hôm nay anh khó có được tâm tình tốt, liền hỏi: “Nói đi, còn muốn
tôi đưa anh lễ vật gì?” “Đông phu nhân nhà tôi, hai ngày trước ở trên ti vi coi
trọng một dây chuyền Lam Bảo Thạch, tôi nói tôi sẽ mua cho cô ấy, nhưng cô ấy
ngại quá đắt, không chịu nhận, nếu như cậu làm lễ vật kết hôn đưa cho cô ấy, vậy
thì không giống rồi!” “OK, không thành vấn đề!” Chỉ cần là tiền có thể giải quyết
vấn đề, thì cũng không phải là vấn đề.
Đông Bác Hải mặt mày tươi rói từ trong lớp áo lấy ra một tấm
thẻ, đi tới đưa cho anh ta, Mặc Phi Tước nhận lấy thẻ nhăn nhíu đầu mày, không
giải thích được mà hỏi: “Cái này tại sao cho tôi?” “Đây là thư mời buổi đấu giá
từ thiện, dây chuyền Lam Bảo Thạch mà bà xã của tôi coi trọng, lần này bán từ
thiện ở đây!” “Được, đến lúc đó tôi gửi qua bưu điện cho anh!” “Ừ!” Đông Bác Hải
gật đầu có chút cứng ngắc, anh cũng không biết dạng an bài bọn họ gặp mặt này
có đúng hay không, nhưng anh thực đang đau lòng vì cậu ấy tìm mù quáng như vậy,
dù sao sớm muộn cũng phải gặp mặt, sớm gặp một chút, thì sớm ít đi một phần lo
lắng! “Lúc nào bay, tôi đi tiễn hai người?” Mặc Phi Tước để tấm thẻ xuống rồi hỏi.
“Không cần, buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm đi!” “Được!”
“Tôi sẽ không quấy rầy cậu làm việc!” Không muốn nhìn hai mắt của anh ta, Đông
Bác Hải xoay người, đang chuẩn bị rời đi, thì Mặc Phi Tước nhìn bóng lưng của
anh rồi quát lên: “Bác Hải!” “Chuyện gì?” Anh quay đầu lại, nhìn anh ta! “Không
có chuyện gì!” Anh lắc đầu, chính là cảm thấy ngày hôm nay anh ấy có chút không
đúng, thật giống như muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng rồi lại nghẹn mà
không nói.
“Tôi đi đây!” Anh lại một lần nữa nghiêng đầu sang chỗ khác,
đi hai bước rồi cuối cùng cũng không nhịn được quay đầu lại, không yên lòng mà
dặn dò: “Tên nhóc chết tiệt, gặp chuyện không vui, nhớ gọi điện thoại tìm tôi tố
khổ, tôi sẽ không chê cậu dài dòng, gà mẹ! Tôi vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cường
nhất của cậu, vĩnh viễn đứng ở bên cạnh cậu!” “Hôm nay anh uống lộn thuốc? Vậy
thì Đông phu nhân nhà anh quên cho anh uống thuốc đi?” Mặc Phi Tước cười đến vẻ
mặt đầy chế nhạo.
Nhưng Đông Bác Hải lại khác thường mà cũng không có phản bác
anh ta, hoặc là ra tay, chỉ là cười khổ sở: “Tôi cũng chỉ là ngừa vạn nhất”
“Anh không gọi để ngừa vạn nhất, mà kêu anh là buồn lo vô cớ.” Anh bị lừa gạt
mà giờ khắc này còn cười đến rất vui sướng, “Tôi cảm thấy tôi mới là cần thiết
lo lắng thay anh, vạn nhất một ngày kia anh cùng chị dâu nhỏ cãi nhau, chỗ này
của tôi vĩnh viễn là chỗ tránh nạn của anh!” “Đi đây!” Đông Bác Hải cười lạnh,
âm thầm thở một hơi rồi xoay người, cảm thấy vô cùng thương cảm, cái loại cảm
giác thê lương này giống như là trơ mắt nhìn ngừơi anh em tốt của mình nhảy vào
hố lửa nhưng lại chịu bó tay vậy! Chịu bó tay? Đúng vậy, anh chịu bó tay! Anh
cũng không phải là thần, sao có thể biết trước đựơc tương lai của cậu ấy là khổ,
hay là vui vẻ.
.
.
.
.
.