Tước Noãn yêu: tôi vì em mà luôn một mình 01 Noãn về Hôm
sau, Vô Song nằm ở trên giường đang ngủ say thì bị một hồi chuông điện thoại
vang lên, cô mơ mơ màng màng nhận điện thoại: “A lô?” “Bà xã, còn đang ngủ
sao?” “Ừ.
.
.
.
.
.” Âm cuối kéo thật là dài, có vẻ mệt mỏi, chọc cho đối
phương bật cười ha ha, “Tối hôm qua thật là khổ cực em rồi!” “Ừ.
.
.
.
.
.” Ý thức bị vây trong hỗn độn nên cô đáp không đầu không
đuôi, nghe tiếng cười ầm của đối phương, thì cô mới lấy lại tinh thần, đột
nhiên mở mắt ra, oán giận hờn dỗi mà nói: “Đều là lỗi của anh, anh còn cười!” Nếu
không phải là anh giày vò cô suốt một đêm, cô còn mệt đến bây giờ vẫn còn muốn
ngủ sao! “Ừ ừ ừ, là lỗi của anh.” Đông Bác Hải thu lại nụ cười, trực tiếp vào đề
chính: “Bà xã, buổi trưa anh không thể về nhà ăn cơm trưa với em, trong tay có
chút việc phải làm, buổi tối anh sẽ về nhà sớm một chút!” “Ừ!” Vô Song lãnh đạm
đáp một tiếng, rồi chuẩn bị cúp điện thoại, thì bên kia truyền đến giọng nói dịu
dàng của anh: “Bà xã!” “Ừ!” “Anh yêu em!” “Ừ!” Vô Song cười ngọt ngào, và lên
tiếng.
“Sao em đều không trả lại anh một câu.” “Em trả lời anh rồi
mà, ừ!” “Anh muốn nghe không phải là câu này.” “Đó là câu nào?” “Bà xã, em đang
khảo nghiệm sự kiên nhẫn của anh sao? Anh thực sự không có kiên nhẫn! Nếu em
không nói nhanh một chút, anh sẽ trở về chính tai nghe em nói!” Lưu manh! Vô
Song chần chừ một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: “Em yêu anh!” “Ai?” Không có xưng hô
tên họ, cô yêu ai chứ! “Em yêu anh.
.
.
.
.
.
ông xã!” Kỳ thật gọi anh là ông xã, cũng không có khó mở miệng
như Vô Song tưởng tượng, ngược lại, gọi anh như vậy, trong lòng cô có loại ấm
áp, ngọt ngào cùng chân thực không nói ra được! Rốt cuộc cô cũng như ý nguyện
thành Đông phu nhân của anh, hạnh phúc không còn chỉ là khát vọng và giấc mộng
không có thể đụng nữa, bây giờ cô rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc! “Nói lại
lần nữa!” Nghe một lần không đủ.
“Em yêu anh ông xã!” “Nói lại lần nữa!” Càng nghe càng nghiện.
“Em yêu anh yêu anh yêu anh yêu anh.
.
.
.
.
.
ông xã!” Cô lặp lại một hơi mấy lần “Yêu anh” chọc cho Đông
Bác Hải không còn tâm tình để làm việc, hận không thể lập tức bay về bên cạnh
cô, bổ nhào vào, “này nọ í é í é”! “Bà xã, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở về,
anh muốn cho em phần thưởng!” Bởi vì quá hưng phấn, nên trong tiếng nói của anh
còn có kích động chưa rút đi.
“.
.
.
.
.
.” Vô Song giữ hơi thở, im lặng mặt hồng tim đập, phần thưởng
của anh.
.
.
.
.
.
“Bà xã không nói nữa, nhớ buổi tối ngoan ngoãn ở nhà chờ anh
trở về!” Anh hôn một cái về phía điện thoại, rồi sau đó cúp máy.
Anh cúp điện thoại quá nhanh nên Vô Song còn chưa kịp cự tuyệt,
cuối cùng đành phải nản lòng mà để điện thoại xuống, hạnh phúc tới quá nhanh,
cô cũng có chút không chịu nổi! Cô nào biết nguyên nhân Đông tiên sinh ra sức
như vậy là muốn sớm một chút gom đủ đội banh nhà họ Đông! Hàaa…! Vô Song vươn
tay cầm lấy y phục mà Đông Bác Hải đã chuẩn bị để ở một bên cho cô, từ trên giường
xuống, bụng có hơi đói, nên cô ra khỏi phòng kêu lên: “Con trai” không ai đáp lại,
nhìn nhìn trang hoàng nơi này, cô mới chợt nơi này không phải nhà của bọn họ,
con trai hẳn là ở chung một chỗ với em trai! Một mình cô cũng không muốn làm
cơm ăn, liền đổi giày, mặc áo lông thật dầy đi ra cửa! Nơi này cách khu vực
thành thị rất gần, cô mới đi chừng 9 phút thì đã tới khu vực sầm uất, tiến vào
một tiệm cơm Tây, tìm vị trí gần cửa sổ rồi sau đó ngồi xuống, gọi một phần thịt
bò bít tết gần chín với rau, sau khi giao thực đơn cho nhân viên phục vụ, thì
cô cầm lấy nước lọc ấm rảnh rỗi nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn cảnh
tượng người đi đường vội vã —— Chợt, một cô gái mang mắt kính thật to xông vào
tầm mắt của cô, bên cạnh có bảy vào người nam nữ ký giả vây quanh, mọi người đều
cầm micro chen lấn hướng về phía cô gái ấy làm phỏng vấn, mà cô gái ấy cúi đầu
im lặng không nói, lấy tay chống đỡ máy ghi hình cùng micro, dường như rất ghét
các ký giả nói lên vấn đề sắc bén, cho nên cự tuyệt trả lời! Bởi vì cách thủy
tinh cách âm, nên Vô Song không nghe được các ký giả nói về vấn đề gì, nhưng mà
rất đồng tình với cô gái này, bị các ký giả bao vây như vậy tư vị thật sự không
dễ chịu! Cô gái đeo mắt kính muốn đi, nhưng các ký giả đã vây chận cô, dường
như là cô gái ấy bị buộc mà phiền, nên bất chấp tất cả, mạnh mẽ đâm tới, nhưng
các ký giả chính là vây quanh cô gái ấy không để cho cô gái ấy đi, đang lúc chen
lấn thân thể của cô gái ấy chợt lắc lư một cái, rồi lui về phía sau hai bước nhỏ,
nằm ở trên thủy tinh nên mới không có ngã xuống, chỉ là mắt kính của cô gái ấy
rớt xuống đất! Hơn phân nửa gương mặt của cô gái ấy, đập vào tầm mắt của Vô
Song, cô khó tin mà kinh ngạc đến ngây người, dáng dấp cô gái ấy giống như.
.
.
.
.
.
giống như.
.
.
.
.
.
“Tránh ra!” Vô Song xem hiểu khẩu hình của cô ấy, cô ấy rất
tức giận, rất tức giận, nhưng mà các ký giả lại vẫn không chịu buông tha cho cô
ấy, micro vẫn như cũ đồng loạt nhắm ngay vào cô ấy.
Không nhìn nổi nữa, Vô Song lập tức đứng lên, sải bước chân
đi ra ngoài, đi tới phía sau các ký giả thì lúc này cô mới nghe rõ vấn đề bọn họ
theo đuổi không buông —— “Mặc tiểu thư, nghe nói bán đấu giá từ thiện lần này,
Cố Triển Dật tiên sinh là vì muốn làm cho cô vui nên mới lạc quyên, là thật
sao?” “Mặc tiểu thư, xin hỏi cô cùng tổng tài Mặc thị, Mặc Phi Tước là anh em
ruột sao?” “Mặc tiểu thư, nghe nói ngài sống ở nước ngoài tám năm, như vậy xin
hỏi mục đích lần này ngài trở về nước là cái gì? Có tin đồn là bạn trai của
ngài Cố tiên sinh có ý muốn đem sự nghiệp về nước phát triển, là thật sao?” .
.
.
.
.
.
“Các vị truyền thông!” Vô Song hắng giọng kêu một tiếng,
không ai thèm nghía cô! Làm cho cô phải rống lên, “Các vị truyền thông!” Lúc
này mọi người mới rối rít quay đầu lại, vừa bắt đầu còn chưa có người nhận ra
cô, nói thầm vào tai lẫn nhau: “Cô ta là ai vậy? Chắc là kẻ điên!” “Tam thiếu
phu nhân?” Có ngừơi tinh mắt nhận ra cô, hơn nữa còn có một ngừơi tiên phong đi
tới trước mặt cô, cầm micro hướng về phía cô, “Tam thiếu phu nhân, có thuận tiện
nói chuyện với chúng tôi một chút về chồng của ngài, Đông Bác Hải, Đông Tam thiếu
gia không?” Đông Bác Hải là một ẩn số, không ai biết đến tột cùng anh là cái dạng
đàn ông gì, cho nên tất cả mọi người đặc biệt tò mò về anh, nhưng anh vẫn cũng
không tiếp nhận bất kỳ phỏng vấn của một nhà truyền thông nào, mấy lần ít ỏi lộ
mặt ở trên truyền thông Anh quốc, nhưng lại không nói ra bất kỳ một câu nào!
Đàn ông ưu tư lạnh lùng như thế, sao lại không làm nổi lên lòng hiếu kỳ của người
ta chứ! Nếu có thể từ trên người Đông phu nhân, đào được tin tức về Đông tiên
sinh, vậy sẽ là một đầu đề lớn oanh động cả thành phố SHI, các ký giả lập tức
nhảy vào cuộc và đem tất cả tiêu điểm tập trung lên trên người của Vô Song ——
“Ngài là tam thiếu phu nhân Chúc Vô Song tiểu thư sao?” Cô nàng ký giả phát hiện
cô trước tiên hỏi.
“Là tôi!” Cô mỉm cười, ở trước máy chụp hình vẻ mặt cô biểu
hiện tự nhiên phóng khoáng, không thể làm ông xã nhà mình mất mặt.
“Tam thiếu phu nhân, có thể nói chuyện cho chúng tôi biết một
chút về chồng cô không?” “Có thể!” “Xin hỏi, chồng của ngài là dạng người gì?”
“Chồng tôi đương nhiên là đàn ông!” “Ha ha ha ha!” Các ký giả bị hài hước của
cô chọc cừơi.
“Chồng ngài vẫn không chịu tiếp nhận phỏng vấn của truyền
thông, xin hỏi trong này có phải có ẩn tình gì hay không đây?” “Ẩn tình? Không
có, chồng tôi xưa nay khiêm tốn, cho nên mới không muốn tiếp nhận phỏng vấn của
truyền thông!” “Xin hỏi, tam thiếu phu nhân ngài gả cho Đông Tam thiếu gia ngừơi
đàn ông ưu tú như vậy, có bị áp lực gì không?” “Ha ha!” Vô Song quyến rũ mà xoa
xoa mái tóc, “Dĩ nhiên không có! Chồng tôi quả thật rất ưu tú, nhưng tôi cũng
không tệ mà!” Cô nửa đùa, nửa thật! Đúng, Đông tiên sinh nhà cô thật sự rất rất
rất ưu tú! Buồn cừơi, không có áp lực mới là lạ! Cô nhón chân nhìn phía sau các
ký giả một cái, Noãn đã rời đi rồi, thấy thời gian đã thích hợp cô cũng không
chơi cùng bọn họ nữa, “Các vị xin lỗi, tôi còn có chuyện phải đi trước!” “Ai.
.
.
.
.
.
Tam thiếu phu nhân ngài cùng chia sẽ với chúng tôi chút kinh
nghiệm tình yêu của các người đi!” “Tam thiếu phu nhân, ngài tiết lộ thêm một
chút nữa về tính tình đặc trưng của Tam thiếu gia cho chúng tôi đi!” “Tam thiếu
phu nhân, nghe nói ngài chưa kết hôn mà có con, là thật sao?” .
.
.
.
.
.
“Ngừng!” Vô Song đưa tay ra dấu dừng lại, mọi người lộ vẻ tức
giận mà im miệng, giương mắt nhìn cô.
Cô cười rất hào phóng với bọn họ, “Các vị truyền thông, hôm
nay chỉ phỏng vấn tới đây thôi, chồng tôi hẹn tôi ăn cơm, tất cả mọi người nên
biết, người làm ăn quan niệm đúng giờ rất mạnh, nếu như mà tôi đến trễ thì anh ấy
sẽ không vui, nếu như bị anh ấy biết, tôi là vì tiếp nhận phỏng vấn của các vị
mà đến trễ, sẽ càng.
.
.
.
.
.
không vui!” Trong một câu nói bâng quơ, có lộ ý uy hiếp rõ
ràng, lời cũng nói đến mức này rồi, chỉ cần không phải kẻ ngu thì đều có thể
nghe hiểu được nguyên nhân kịch liệt ở trong đó, chọc Tam thiếu gia tức giận,
đó không phải là động thủ trên đầu thái tuế, tìm chết sao! Ai dám? Ai dám?
Không ai dám! Cho nên tất cả mọi người rất thức thời mà ngừng lại bước đi về
phía trước, thu hồi micro phỏng vấn, bọn họ thỏa hiệp khiến Vô Song rất hài
lòng, cô phất tay với bọn họ, ngoài miệng lại nói: gặp lại!” Trong lòng nghĩ
chí là, ông trời ….! Đừng để cho con gặp lại bọn họ, Amen! ******** Buổi tối,
Vô Song chuẩn bị một bàn thức ăn, cô mới vừa xong tô canh xương cuối cùng, thì
nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, Đông Bác Hải vừa vào nhà đã nghe mùi thơm thức
ăn, tâm tình vô cùng vui vẻ, cởi áo khoác xuống đặt ở trên ghế sa lon, đi tới từ
phía sau ôm lấy cô, nghiêng đầu ở trên mặt cô hôn một cái! “Đói chưa!” Vô Song
xoay người ôm lấy mặt của anh, thật lạnh, nhưng tay của cô rất ấm! “Ừ, rất đói,
rất đói!” Trên khuôn mặt tuấn tú tà mị viết hai chữ làm nũng, anh ôm chặt hông
của cô, trước tiên ăn món khai vị, cùng với cô bằng một nụ hôn nóng bỏng!
“Nhanh đi rửa tay, thức ăn cũng đã nguội rồi!” Sau khi kết thúc nụ hôn nóng bỏng
triền miên, Vô Song có chút thẹn thùng nói, vợ chồng mới cứơi luôn dễ dàng mặt
đỏ tim đập .
“Ừ!” Anh nhẹ nhàng gật đầu, luyến tiếc buông cô ra, sau đó
xoay người đi rửa tay.
“Con trai và Tiểu Kỳ đâu?” Ngồi trở lại bàn cơm, không thấy
hai cậu cháu bọn họ, anh ngẩng đầu hỏi Vô Song đang thêm cơm cho anh.
“Ách.
.
.
.
.
.” Vô Song chợt cúi đầu xuống.
“Sao vậy?” Thấy bộ dạng của cô như muốn nói nhưng dừng lại,
Đông Bác Hải không tránh khỏi có chút lo lắng.
“Không có gì, bọn họ nói ở chỗ đó cũng rất tốt, cũng không
muốn đến ở cùng chúng ta!” Vô Song đưa cơm cho anh, rồi cũng ngồi xuống, không
dám nhìn thẳng ánh mắt thăm dò của anh, cúi đầu ăn cơm! “Bọn họ là sợ quấy rầy
chúng ta tạo ngừơi đi!” “Phốc ——” Vô Song phun ra! Anh không thể nói kín đáo một
chút sao, nhất định phải trực tiếp như vậy à, không biết con gái ngừơi ta da mặt
mỏng sao, 囧!