Va chạm này, làm cho Đông Bác Hải đang ở trong cơn ác mộng thì
thân thể chợt run lên, một làn môi ấm áp lan vào toàn thân, anh giống
như là bắt được cây cỏ cứu mạng, ôm chặt Vô Song, thật chặt, không chừa
một khe hở.
“Này, buông tay!” Sau khi nâng cổ lên, Vô Song kêu lên. Anh nghiêng người một cái, đầu Vô Song đụng lên
trên tủ đầu giường một cái, hơi đau, cô tức giận
“Này......”
“Mẹ, đừng bỏ con!” Hai giọt lệ trong suốt đọng ở trên đôi mắt nhắm chặt chảy ra, lông mi nhíu lại thật chặt giờ phút này anh lộ ra đau khổ, Vô Song ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn anh, có
chút không đành lòng mà đẩy anh ra. Ôm Vô Song, trong lòng Đông Bác Hải ổn định lại rất nhiều, trong chốc lát lại ngủ thiếp đi. Vô Song cũng không ngủ, không nháy mắt mà nhìn
chằm chằm vào gương mặt tuấn tú phóng đại ở trước mắt, ngó kỹ, cô lại
cảm thấy gương mặt này và con trai bảo bối của cô có mấy phần tương tự,
hơn nữa bọn họ còn có một điểm giống nhau, hơi thở thổi lất phất lên
trên lông mi, lông mi dài run rẩy không ngừng, thật đáng yêu, chắc là
trùng hợp thôi! Mồ hôi lạnh ở trên trán anh vẫn còn đang ứa ra,
Vô Song lấy tay thử xem trán của anh một chút, oa, nóng quá, anh phát
sốt rồi! Cô muốn đi lấy thuốc hạ sốt cho anh, lại bị anh
ôm chặt, không đứng dậy được, cô đẩy anh hai cái cũng vô dụng, đẩy không được, nên lấy tay đẩy lồng ngực của anh, Vô Song kêu
“Này, buông tay,
tôi đi lấy thuốc cho anh!”
“Đừng, đừng rời khỏi tôi, đừng bỏ tôi lại!” Đông Bác Hải giật mình tỉnh lại càng ôm chặt cô hơn, Vô Song sắp bị anh ghìm chết rồi. Cô mở miệng thở dốc mấy lần, nấc nghẹn nói
“Tôi
sẽ không bỏ anh lại, anh đang sốt, tôi đi lấy thuốc cho anh.”
“Em thật sự không bỏ tôi lại!” Anh vùi đầu vào
trong ngực của cô, giọng điệu uất ức chất vấn giống như đứa bé.
“Sẽ không!” Muốn bỏ anh lại, thì đã bỏ anh lại từ lâu rồi, cần gì dẫn anh về nhà.
“Vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi tôi?”
“Éc......” Nói mê sảng gì vậy, nóng đến hồ đồ rồi.
“Vĩnh viễn cũng đừng rời khỏi tôi, được không?” Nước mắt ẩm ướt thấm qua quần áo của Vô Song. Cô rốt cuộc cũng hiểu, người đàn ông có mạnh mẽ
hơn nữa thì lúc ngã bệnh cũng sẽ yếu ớt giống như đứa bé, không chịu nổi một kích, cho là anh đang nói mê sảng, cô phối hợp nói
“Sẽ không, tôi...... Sẽ không rời khỏi anh!” Hai chữ vĩnh viễn quá buồn nôn, cô
không nói ra.
“Thật?” Anh chất vấn.
“Thật, thật, ngoan, buông tay, tôi đi lấy thuốc
cho anh, sẽ trở lại lập tức.” Ai, dụ dỗ lớn còn khó hơn dụ dỗ nhỏ!
“Tôi chờ em......” Anh lưu luyến, từ từ
buông lỏng cánh tay đang ôm chặt cô ra, Vô Song hít thật sâu, thật cẩn
thận mà ngồi dậy, rồi ngồi thẳng, thở mạnh một hơi, nghẹt chết cô!
“Không được gạt tôi!” Đột nhiên, Đông Bác Hải mở mắt, nắm chặt cổ tay mà cô chống ở bên giường, Vô Song quay đầu lại vừa đúng lúc chống lại đôi mắt đầy nước mắt của anh mà sợ hết hồn. Người dọa người nhưng có thể sẽ hù chết người đấy! Quay đầu, cô vừa lấy thuốc, vừa trả lời
“Không
lừa anh.” Đặt thuốc vào lòng bàn tay, rồi cầm ly nước xoay người, cô ra
lệnh
“Ngồi dậy uống thuốc đi!”
“Tôi muốn em đút cho tôi.” Ánh mắt mông lung của anh có chứa mấy phần trêu tức trẻ con, hơi làm nũng nói. Ha, thật sự coi cô như mẹ à! Đút thì đút, coi như là đang chăm sóc cho con trai ngã bệnh vậy. Cho anh uống thuốc, một lát sau, Đông Bác Hải
lại ngủ thiếp đi, Vô Song ngồi ở bên cạnh, cô muốn đi cũng không đi
được, bởi vì tay đã bị người nào đó nắm, hơi động một chút, anh sẽ thức
tỉnh, không còn cách nào khác, cô đành phải ngồi bên anh cả đêm. Nửa đêm cậu bé đi tiểu một chút, thấy mẹ dựa vào giường ngủ thiếp đi, thì đau lòng đến mức nhíu lông mày, lấy chăn bông
nhỏ ở trong tủ quần áo trùm lên trên người cô, cậu trở về nhà, mở máy
tính ra ——