Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 208: Phiên ngoại 04




Hải Song yêu: tình yêu rất đẹp, có liên quan tới em (4) Đông Bác Hải vội vội vàng vàng chạy tới sân bay, sau khi hỏi thăm thì không có hành khách nào tên Chúc Vô Song, anh gấp đến độ như là kiến bò trên chảo nóng, lấy điện thoại ra gọi điên khùng, phái người đi các cửa khẩu giao thông tìm cô! Anh cũng không có nhàn rỗi, lái xe tìm khắp nơi, một tiếng đồng hồ sau, chuông điện thoại vang lên, anh bắt máy liền hỏi: “Thế nào rồi? Tìm được cô ấy chưa?” “Cha, là con!” Là con trai, anh thất vọng một chút! “Con trai, chuyện gì?” “Tìm được mẹ rồi!” “Vậy sao?” Anh vui mừng mà đạp mạnh thắng xe chân ga một cái, xe dừng lại! “Ở đâu?” “Mẹ không muốn trở về với chúng ta.” Giọng nói của cậu nhóc có chứa một chút buồn bã.

“Tại sao?” “Mẹ nói, mẹ đối với cuộc sống ở hồng trần đã không thể yêu nữa, cha cái gì là hồng trần vậy? Nhũ danh của cha gọi là hồng trần sao? .

.

.

.

.

.” Cậu bé nói lảm nhảm, anh đã sớm không nghe lọt, chỉ cảm thấy tim như là đang muốn nổ tung, đau không chịu được! Thật là muốn làm thịt Mặc Phi Tước! Cũng oán cậu ta xuất ra chủ ý cùi bắp, hại Vô Song tim như tro tàn, đã nói không phải hành hạ Vô Song mà là hành hạ anh! Chết tiệt! “Con trai, mẹ ở đâu?” Anh cắt đứt con trai đang liến thoắng không ngừng.

“Mẹ ở giáo đường XX!” “Giáo đường?” Đông Bác Hải mờ mịt một chút, cô ấy đi giáo đường làm gì? “Dạ, mẹ nói mẹ muốn làm tín đồ gì đó!” “Cha biết rồi, cha đi lập tức!” Lấy ống nghe bluetooth xuống, Đông Bác Hải nói lảm nhảm: Đông phu nhân, anh thật là phục em! Đời này, anh đều bị Đông phu nhân ngược đãi mà! Khởi động máy, xe thể thao tựa như tên bay, bay vụt đi ra ngoài —— ************* Đông Bác Hải vội vã chạy tới giáo đường theo lời của con trai, cửa giáo đường vẫn đóng chặt, xe dừng hẳn, anh mới từ trên xe thể thao xuống, một viên thịt trong mặc áo lông thật dầy bổ nhào tới phía anh, anh đưa tay đón lấy con trai, đồng thời sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà của con và hỏi: “Mẹ đâu?” “Ở bên trong.” Cái miệng nhỏ nhắn cong lên, không vui! “Sao cửa lại đóng?” “Có lẽ là mẹ không muốn nhìn thấy cha” Cậu bé thành thật nói.

“Cái gì?” Đương sự không thể tiếp nhận thực tế, nên trong nháy mắt đã nổi cơn thịnh nộ, không muốn nhìn thấy anh lời này là có ý gì? Cậu nhóc nhún nhún vai, tỏ vẻ vô tội, cậu không làm sai, sao lại rống cậu chứ! Buông con trai ra, anh đi tới giáo đường ở phía trước, đẩy đẩy cửa bên trong đang khóa, anh gõ hai tiếng thật mạnh, và hô: “Vô Song, mở cửa đi là anh!” Bên trong không có ai trả lời anh —— “Vô Song anh biết em đang ở bên trong, thật xin lỗi, anh không nên giả bộ mất trí nhớ để gạt em, em cửa mở ra đi, chúng ta đối mặt nói chuyện được chứ?” Trả lời anh vẫn là yên lặng như cũ —— “Vô Song, phải làm gì em mới tin tình yêu của anh đối với em đây? Phi Tước nói, tình yêu của em đối với anh không chịu được khảo nghiệm, anh vẫn không đồng ý quan điểm của cậu ấy, cho nên cậu ấy mới đánh cuộc này với anh, bốn tháng, Đông phu nhân em có biết anh chịu đựng khổ cực đến thế nào không? Thiếu chút nữa anh đã thắng, chỉ còn kém một chút, Đông phu nhân, cầu xin em cửa mở ra chúng ta bắt đầu lần nữa được chứ?” “Anh thật sự muốn cùng em bắt đầu lần nữa?” Rốt cuộc bên trong cũng truyền ra thanh âm của Vô Song, Đông Bác Hải vui mừng đến nỗi ngay cả do dự một chút cũng không có, gật đầu và nói: “Ừ!” “Em có rất nhiều khuyết điểm a, tỷ như ích kỷ, tùy hứng, ngang ngựơc không hiểu chuyện, thỉnh thoảng còn có.

.

.

.

.

.” “Anh nguyện ý, anh nguyện ý bao dung tất cả của em!” Anh kiên định ngắt lời cô.

Vô Song cúi đầu hít hít mũi, rồi sau đó nói: “Làm sao bây giờ? Em cảm thấy em không xứng với anh, anh đáng có đựơc tốt hơn!” “Anh không cần tốt hơn, anh chỉ muốn một mình Chúc Vô Song em, chỉ có em mới xứng làm vợ của anh, Đông phu nhân của anh! Đúng vậy, em là tuỳ hứng, nhưng anh cũng có bá đạo cùng chủ nghĩa đàn ông của anh, em ích kỷ, nhưng anh cũng có cố chấp của anh, em ngang ngược không hiểu chuyện, anh cũng có tính khí thiếu gia của anh, chúng ta đều không phải là thánh nhân, đều có được khuyết điểm cùng ưu điểm của người bình thường, bởi vì yêu, nên anh học được bao dung, Vô Song anh yêu em, anh nguyện ý bao dung tất cả của em, tốt hoặc không tốt!” Anh nói xong, bên trong cũng không có đáp lại, anh chờ một hồi lâu bên trong cũng là yên tĩnh, anh bắt đầu lo lắng sợ hãi, đập mạnh cửa, hô to”Vô Song, Vô Song.

.

.

.

.

.” “Cha, để cho con!” Cậu bé đi tới kéo áo khoác ngoài của anh, Đông Bác Hải nhíu lông mày tuấn tú nhìn con một cái, nhóc con vỗ lồng ngực bảo đảm và nói với cha: “Con tự có biện pháp khiến mẹ mở cửa, hắc hắc!” Đông Bác Hải ngơ ngác rồi thối lui qua bên cạnh, nhóc con nhẹ nhàng gõ mấy cái, và hô với bên trong: “‘Vừng ơi mở ra’!” Quả nhiên, cửa có động tĩnh, Đông Bác Hải không nhịn được răn con mấy câu, “Nhóc con xấu xa, con có biện pháp khiến mẹ mở cửa, sao không nói sớm?” Hại anh lo lắng vô ích! Cậu bé không chịu yếu thế mà châm chọc lại anh: “Cha không có hỏi.” Đông Bác Hải nổi giận! Quả nhiên là trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy, có di truyền của anh.

.

.

.

.

.

Cửa dần dần mở rộng ra, bên trong khiến Đông Bác Hải sững sờ nhi, Đông lão! Mặc Phi Tước! An Sâm! An Tinh! Chúc Kỳ! Hơn nữa tất cả mọi người đều ăn mặc rất chính thức, ánh mắt của anh dừng lại ở trên người Vô Song đang rơi lệ, chỉ thấy cô mặc một cái áo cưới màu trắng, bị cảm động vì lời nói mới vừa rồi của anh —— “Cha, có ngạc nhiên hay không?” Cậu bé cởi áo khoác lông thật dầy ra, bên trong mặc một bộ Tây phục nhỏ màu đen! “Thì ra tôi mới chính là đối tượng bị trêu cợt?” Thật lâu sau, Đông Bác Hải mới từ trong khiếp sợ mà lấy lại tinh thần, mắt lạnh quét qua mỗi một người bọn họ, mọi người đều lặng yên! “Mọi ngừơi cũng chỉ là muốn cho cha một kinh ngạc thôi mà!” Cậu bé vểnh miệng, thầm nói.

“Kinh ngạc?” Anh cười lạnh một tiếng, vẻ mặt rất tức giận, nhìn chằm chằm vào mọi người mà không nói lời nào! “Bác Hải, chuyện này không liên quan tới bọn họ, là chủ ý của em.” Vô Song ngừng nước mắt, rồi mở miệng nói.

“Em?” Anh mặt lạnh, cau chặt lông mày! “Đúng! Là em, em không nghĩ sẽ chọc cho anh tức giận, xin lỗi, anh trách em đi!” Cô tự trách rồi cúi đầu thấp xuống.

Mọi người thấy bộ dạng nén cười của Đông Bác Hải, thì cùng xả hơi, đã nói còn không sướng chết anh ta! Anh ta làm sao có thể tức giận chứ! “Trách em! Đương nhiên anh sẽ trách em! Nói một chút xem muốn anh trừng phạt em thế nào?” Anh rất muốn giả vờ bộ dạng tức giận đến muốn chết, nhưng mà thật xin lỗi, anh muốn cười, hơn nữa cũng sắp nhịn không được! “.

.

.

.

.

.” Cô cúi đầu thấp hơn, và không biết.

“Không biết, vậy thì làm theo điều anh nói!” Nghe giọng của anh có vẻ khác lạ, còn hàm chứa nụ cười, Vô Song ngẩng đẩu lên, quả nhiên là trông thấy anh đang cười, hơn nữa còn cười rất tà ác! “Anh ——” Cô muốn nói anh không có tức giận, nhưng lời còn chưa nói hết, thì đã bị bàn tay của ngừơi nào đó nắm lấy eo thon nhỏ, ôm vào trong ngực, thân thể của cô theo quán tính mà nghiêng tới trước, và anh cúi đầu, chóp mũi của hai người vừa lúc nhẹ nhàng chạm vào nhau, anh nhếch miệng cười, “Anh muốn phạt em.

.

.

.

.

.” Anh cố ý dừng lại lời muốn nói rồi rơi xuống miệng của cô!