Hải Song yêu: tình yêu rất đẹp, có liên quan tới em (1) “Tiểu
thư, cô nguyện ý giúp tôi một chuyện không?” Thấy ánh mắt cô nhìn mình quái dị,
ngươi đàn ông buông tay cầm cánh tay của cô ra, thu lại nụ cười, lộ ra vẻ mờ mịt.
“Bác Hải!” Trong khoảnh khắc, đôi mắt đẫm đầy nước mắt, cô
vui mừng đến mức không dám tin, anh vẫn còn sống! Hơn nữa đã trở về rồi! “Ách.
.
.
.
.
.” Người đàn ông cứng đờ, bỗng nhiên cười chán nản: “Tiểu
thư nếu không nguyện ý thì thôi đi, quấy rầy rồi!” “Bác Hải!” Anh vừa mới xoay
người, thì Vô Song từ phía sau ôm lấy eo của anh thật chặt, chỉ sợ là mình đang
nằm mơ, không có ôm chặt anh thì sẽ từ trong mộng biến mất, “Em sai rồi! Cầu
xin anh tha thứ sai lầm của em có được hay không? Em thề về sau sẽ không quên mất
anh, cầu xin anh.
.
.
.
.
.
tha thứ cho em có được hay không?” Nói xong lời cuối cùng,
thì thanh âm của cô cũng nghẹn ngào không rõ, nước mắt ướt đẫm lưng anh, nhưng
anh mặc áo lông, cho nên cũng không cảm thấy nước mắt lạnh như băng.
Anh dừng lại thở một hơi, rồi cuối cùng lấy tay đẩy tay cô
đang vòng ngang hông của anh ra, chậm rãi xoay người, dùng một ánh mắt kinh ngạc
xa lạ nhìn lại cô: “Tiểu thư, cô.
.
.
.
.
.
Nhận lầm người rồi?” Nhận lầm người? Có ý gì.
.
.
.
.
.
“Tôi không phải là người ở trong miệng cô!” Để cho cô nhận lầm
người, hại cô khóc, anh thật sự rất tiếc.
“Anh nói cái gì?” Thật lâu sau, Vô Song mới lắp bắp hỏi, nước
mắt không có ngừng chảy.
“Tôi không phải người ở trong miệng cô, xin lỗi! Tôi có tên,
tôi là Phong Lôi, Phong trong Phong của gọi gió, Lôi trong Lôi của sét đánh.”
Anh giải thích rất nghiêm túc, Vô Song nghe nhưng lại rất không phối hợp mà cừơi
“Hì hì”.
Lông mày tuấn tú nhíu lại, thay đổi bộ dáng dịu dàng mới vừa
rồi, ánh mắt của anh có chút lạnh như băng mà nhìn cô, đây là đối với người
không lễ phép nhất! Thấy anh vẫn còn giả bộ, Vô Song lau nước mắt đi, hơi cong
đôi môi đỏ mọng, “Cái này cũng không buồn cười!” “Buồn cười?” Anh bị cô làm cho
sửng sốt rồi đây! “Bác Hải, kỹ thuật diễn giả bộ mất trí nhớ của anh quá kém rồi,
đặt tên cũng không có trình độ như vậy, tại sao không gọi là Lôi Phong chứ?” Cô
muốn đưa tay đụng anh, thế nhưng anh lại tránh cô như tránh rắn bò cạp rồi lui
về phía sau một bước, tay của cô chạm vào hơi lạnh của trời giá rét, cô sửng sốt,
anh còn muốn tiếp tục giả vờ? “Tiểu thư, kính xin tự trọng! Còn có.
.
.
.
.
.
Xin đừng có tùy tiện lấy tên họ người khác ra cười giỡn được
không? Lôi Phong quả thật là rất nổi tiếng, tôi cũng muốn dính vào danh tiếng của
hắn để nâng cao làm cho mình nổi tiếng một chút, nhưng mà rất đáng tiếc, ba tôi
họ Phong.
.
.
.
.
.
không phải họ Lôi!” Những câu châm chọc, phê phán có gai khiến
Vô Song á khẩu không trả lời được, cô ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh
có chút phẫn nộ, trong lòng nhất thời bị lửa nóng che hàn băng, trái tim sống lại
một lần nữa lại bị đốt trụi! Anh ta thật sự không phải là Bác Hải sao? Trong
khoảnh khắc, cô hoài nghi.
.
.
.
.
.
Hay là anh thật sự mất trí nhớ? Không! Không thể nào! Anh
không thể mất trí nhớ, anh không thừa nhận nhất định là vẫn còn đang giận cô!
Đúng! Nhất định là như vậy! Nghĩ đến đây, Vô Song ngừng nước mắt vốn đã muốn đầy
tràn vành mắt, trong con ngươi như ngọc lưu ly của cô chiếu ra như ánh đèn nhiều
màu sắc, xinh đẹp tựa như cầu vồng.
Nước mắt của mỹ nhân, làm đứt ruột, lời này một chút cũng
không sai! Người đàn ông thấy vẻ mặt của cô bi thương như thế, thì nhất thời tất
cả tức giận đều hóa thành thương tiếc, chân mày không tự chủ mà chau lại, hắng
hắng giọng nói: “Tiểu thư, thật xin lỗi, tôi không phải là cố ý.
.
.
.
.
.” “Tôi hỏi anh một lần cuối cùng, đến cùng anh có phải ——
Đông Bác Hải hay không?” Giọng nói bình thản của cô đã cắt đứt lời của anh, chỉ
là phía dưới bình thản này, cho dù là ai cũng có thể cất dấu được cơn sóng cuồng
phong bão lớn.
Người đàn ông ngậm miệng, có chút sợ hãi mà nhìn cô, giống
như là sợ sự trả lời của mình không làm cho cô hài lòng, cô sẽ làm chuyện điên
rồ! Anh cũng không muốn vô duyên vô cớ mà chọc tới quan tòa! “Có do dự, thì chứng
minh anh là Bác Hải, à ! Có phải anh không muốn thừa nhận ở trước mặt em là vẫn
còn đang giận em không!” Nước mắt cuối cùng cũng nhịn không được mà rớt xuống
ào ào.
.
.
.
.
.
“Anh thật khờ, không chịu tha thứ cho em thì nói thẳng ra,
không cần thiết phải ngụy trang thành người xa lạ để phủi sạch quan hệ giữa em
với anh, chỉ cần một câu nói của anh, em sẽ rời xa anh, trốn đến chân trời góc
biển vĩnh viễn sẽ không để cho anh nhìn thấy mà phiền lòng.
Là lỗi của em! Là em phản bội tình yêu của chúng ta trước, mất
anh là đúng, đây tất cả đều là do em gieo gió gặt bão, em không oán anh, em
cũng không oán ngừơi, anh đáng đựơc có tốt hơn, chúc anh hạnh phúc!” Nếm nước mắt
chua xót, cô vét hết trái tim ra, bản thân cảm nhận trải qua một lần, thì ra bị
chính người mình yêu ‘ quên lãng ’ là một chuyện đau đớn như vậy! Sau khi hoàn
toàn hiểu ra, cô càng ngày càng hiểu anh giả bộ xa lạ là đúng! Cô thật sự không
đáng được tha thứ —— Cô xoay người, nuốt trở về từ gặp lại muốn bật thốt lên, sợ
là về sau cũng sẽ không gặp nữa rồi! Nghe cô nói, vẻ mặt ngừơi đàn ông lộ vẻ chấn
động, đang muốn đưa tay giữ cô lại, thì không ngờ vừa vươn tay ra đã bị người
khoác vào, ngay sau đó giọng nói nũng nịu của cô gái vang lên, “Anh yêu, không
phải anh nói là lễ Giáng Sinh làm thêm giờ sao? Sao lại chạy tới nơi này vậy?”
Anh rũ xuống rèm mắt nhìn cô gái nhỏ kéo tay anh, vẻ mặt cười ngọt ngào với
anh, lông mi nhăn nhẹ không mặn không lạt mà hỏi ngược lại một câu: “Làm sao cô
ở chỗ này?” Ngụ ý trong vẻ mặt là: cô theo dõi tôi? Nghe có cô gái gọi anh là
anh yêu, Vô Song theo bản năng mà vặn cổ qua nhìn bọn họ, nhìn tay bọn họ khoác
vào nhau, sau đó dời tầm mắt lên khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của cô gái, một
mùi dấm chua xót ở đáy lòng đổ ra.
.
.
.
.
.
Tình yêu mới của anh thật xinh đẹp, thật trẻ tuổi thời thượng,
cô lại so sánh cùng với người ta, cũng có thể cách một thế hệ rồi, khó trách.
.
.
.
.
.
“Cô.
.
.
.
.
.” Tay của người đàn ông chỉ cô gái một cái, lại nói không
ra lời nói.
“Anh yêu, bạn của anh?” Cô gái nhìn mắt hai người bọn họ một
hồi, rồi hỏi.
“Không phải, chúng ta không quen biết!” Vô Song lập tức giải
thích, để lại cho bọn họ một nụ cười miễn cưỡng, sau đó xoay người đi về phía
trước không quay đầu lại nữa.
Muốn cô phát ra từ nụ cười trong lòng để chúc phúc bọn họ,
xin lỗi! Cô vĩnh viễn cũng làm không được! Bởi vì cô đối với phần yêu này vĩnh
viễn cũng không dứt bỏ đựơc! Người đàn ông mấy lần đều muốn đuổi theo, nhưng đã
bị cô gái cuốn lấy thật chặt, cho đến khi bóng lưng của Vô Song đi rất xa xác định
không nghe được bọn họ nói chuyện, thì cô gái mới buông tay của anh ra, tà khí
nhíu nhíu mày: “Mới như vậy mà anh đã đau lòng rồi.
.
.
.
.
.
Là cô gái đó thiếu mấy đời ….!” Nửa câu sau cô nói thầm rất
nhỏ giọng, không dám để cho anh nghe, dù sao An Sâm ‘ ông xã ’ của cô là nhận
tiền của người ta, cô không dám đập chén cơm của cô ấy! “Tôi không muốn chơi!”
Đông Bác Hải phiền não mà cào cào tóc, anh đã sớm bị mấy lời kia của Vô Song
đánh bại đến quân lính tan rã rồi, đã muốn buông dao đầu hàng rồi! “Không có tiền
đồ!” Cô gái nhăn lỗ mũi khinh thường anh, một ánh mắt lạnh của Đông Bác Hải bay
xẹt tới cô gái, cô gái ấy le lưỡi lộ vẻ tức giận mà ngậm miệng lại.
“Tinh Tinh, không được phép không biết lớn nhỏ!” An Sâm từ
trong đám người đi tới, sờ sờ đầu cô gái, liếc về tổng giám đốc một cái, ở bên
tai cô gái ấy thì thầm một câu: “Em không hiểu tình cảm sâu đậm của tổng giám đốc
và phu nhân.” “Có hơn tình cảm sâu đậm của em với anh không? Em với anh 13 năm
rồi 诶!”
Cô gái ôm eo của cô, rúc vào trong ngực của cô nháy mắt nháy mắt trêu chọc cô,
từ nhỏ cô gái ấy đã theo cô, từ năm tuổi đến bây giờ, cô gái ấy cũng không gọi
cô là chị, trước kia thích gọi cô là anh, sau hai người ở chung một chỗ, thì cô
ấy thường xuyên gọi cô là anh yêu, thỉnh thoảng hứng thú dâng cao thì trêu chọc
cô, gọi cô là chồng! An Sâm nhìn cô gái ấy cười mà không nói, cô là sợ đả
thương trái tim của cô gái nhỏ, ngược lại cô tuyệt đối có lòng tin, có thể vì
cô gái mà phấn đấu quên mình! Nhưng cô không chắc chắn, cô gái cũng có thể vì
cô mà phấn đấu quên mình hay không! Từ nhỏ đến lớn, cô gái ấy đều là đóa hoa được
cô cưng chiều ở trong phòng ấm, chưa phải trải qua bất kỳ mưa gió mài dũa, cho
nên, tình yêu của bọn họ có chống đựơc khảo nghiệm hay không, An Sâm cũng không
biết! Nhiều lúc An Sâm cho rằng, cô gái chỉ là lệ thuộc vào cô như một thói
quen, quen đến mức căn bản không có phân biệt qua đây có thật sự là yêu hay
không! Cho nên.
.
.
cô tự nhận, tình cảm của các cô không đủ để so sánh cùng với
tổng giám đốc và phu nhân! “Tinh Tinh nói đúng!” Mặc Phi Tước cũng từ trong đám
người đi tới, một tay đặt ở trên bả vai Đông Bác Hải, lông mày tuấn tú tà ác
khiêu khích: “Anh thật sự là rất không có tiền đồ!” Đông Bác Hải bình tĩnh nhìn
anh ta, rồi đẩy tay của anh ta ra, lạnh lùng mà giương cằm, “Tùy cậu nói như thế
nào, tôi không chơi nữa.” “Sớm biết anh không có nhẫn nại như vậy, tôi thật sự
nên bảo Steven tẩy não anh cho rồi.” Steven là một vị bác sĩ giải phẫu mà Mặc
Phi Tước quen biết ở nước ngoài, y thuật thì được, nhưng tính khí cũng khá cổ
quái, không tham tiền bạc, không màng quyền quý, cũng không tùy tiện làm giải
phẫu cho người ta, Mặc Phi Tước lần đầu giao thiệp với ông ta, thì cũng giống
như tất cả ông chủ giàu có, đem chi phiếu tiền bạc để ở trước mắt ông ta, nói:
chỉ cần ông ta chịu vì cha của anh ta tiến hành giải phẫu, thì con số tùy tiện
điền vào, kết quả? Nghĩ cũng biết, gặp phải mắt lạnh cự tuyệt của Steven.
Sau lại dùng tới thủ đoạn cưỡng bức, ông lão ấy dù chết cũng
không chịu đồng ý, mắt thấy Mặc lão ngày từng ngày không kiên trì được nữa, thì
Mặc Phi Tước mới mềm xuống mà đi cầu ông ta! Kết quả đổi lấy một câu của ông
lão ấy: “Cậu sớm cho tôi thấy được lòng hiếu thảo của cậu, thì đã tiến hành sớm
cho ông ấy rồi.” Tuy nhiên kết quả cuối cùng vẫn không hoàn toàn được như ý, Mặc
lão vẫn chết, thế nhưng cuộc giải phẫu đã kéo dài sinh mệnh của ông cụ được hai
tháng, cho nên cũng coi như là thành công, mà hai người tiêu tan hiềm khích lúc
trước cuối cùng đã thành bạn bè! Đông Bác Hải rất phiền, nên trả lời lại anh ấy
một một câu mỉa mai, “Không phải vợ cậu, nên cậu đâu có biết đau lòng!” Gương mặt
tuấn tú kia đen thui cùng với dáng vẻ oán hận, tựa hồ đang chờ một ngày anh ta
bị trêu cợt, xem anh châm chọc anh ta thế nào! Mặc Phi Tước cũng không giận, vẫn
còn rất may mắn mà nhếch môi, xác thực! Không phải vợ anh, anh sẽ không đau
lòng.
Nhưng anh là anh em của anh ấy, nhìn anh ấy vì một người phụ
nữ mà chịu nhiều đau khổ như vậy, nên anh đau lòng thay anh ấy, tức nghẹn trong
lòng mà không nói.
.
.
.
.
.
khó chịu! “Thế nhưng anh đã đáp ứng phải chơi trận trò chơi
này, và sẽ chơi tới cùng! Bỏ dở nửa chừng, tôi không dám cam đoan có thể đột
nhiên truyền ra hình khiêu dâm trước kia của anh hay không!” Anh lại lần nữa
chuẩn bị đưa tay khoác lên vai Đông Bác Hải, nhưng lần này còn chưa đụng đựơc
thì đã bị anh ấy đẩy ra, hơn nữa bị anh ấy lạnh lùng nhìn chằm chằm vào, ánh mắt
như hàn băng kia tuyệt đối có thể khiến cho người bình thường sợ tới mức dựng
lông, Đclmm! Cậu ta lại dám uy hiếp anh, không muốn sống rồi ——