“Frankie, buông mẹ tôi ra!” Cậu bé đi tới trước mặt cha, một
đôi mắt phun ngọn lửa, căm tức nhìn Frankie, chán ghét mà quát to! Thật là cóc
mà đòi ăn thịt thiên nga, mẹ của cậu mà hắn cũng dám đánh chủ ý, sát! Chán sống
mà! Frankie ngập đầy lửa giận mà nhìn chằm chằm vào cậu nhóc, vẻ lo lắng trong
mắt muốn phát ra, cái tên nhóc chết tiệt làm sao lại đến, hơn nữa, mẹ kiếp, nó
cũng biết chọn thời gian! “Nếu như tôi nhớ không lầm, tôi cũng không có phát bất
kỳ hình thức thư mời nào, muốn mời Hắc Kỳ thủ lĩnh tới tham gia hôn lễ của
tôi.” Ý đuổi khách lộ vẻ dễ nghe.
“Ha ha ha!” Cậu bé ngửa đầu cười to ba tiếng, chọc cho
Frankie không hiểu mà chau chặt lông mày, mỗi lần nhìn thấy đứa trẻ chết tiệt
này, cũng sẽ làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác nguy cơ như gặp đại nạn, bởi
vì, nó sẽ không theo như lẽ thường xuất bài! “Xin lỗi nha, tôi không chỉ là
không mời mà tới, tôi còn chuẩn bị cho ông một phần —— hậu lễ.” Hai chữ hậu lễ,
chính là từ trong hàm răng khép chặt của cậu nặn ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn
non nớt tản ra bá đạo không thuộc về số tuổi! Phách lối! Cuồng vọng! Cùng với
hung ác.
.
.
.
.
.
Frankie híp mắt ưng lại, chút hận ý tràn đầy ở trong mắt, nhếch
môi lạnh lùng cười một tiếng: “Nơi này là địa bàn của tôi, cậu cảm thấy tôi sẽ
sợ cậu?” “Ông xác định?” Cậu bé không tùy tiện mà gảy nhẹ chân mày một cái.
Frankie bị câu hỏi ngược lại này của cậu mà nghẹn họng, nụ
cười liền ngưng lại, con ngươi băng lãnh quét qua bọn thuộc hạ một cái, chỉ thấy
đám bọn họ thờ ơ lạnh nhạt, không có chút ý định ứng chiến, hắn nằm mơ sao,
chuyện gì đang xảy ra? Tập thể phản bội sao? “Có phải cảm thấy rất bất ngờ hay
không?” Đưa đầu lại gần, cậu bé đồng tình mà nhìn hắn.
Frankie không nói, nhìn cậu chằm chằm! “Có nghe qua một câu
ngạn ngữ của Trung quốc chúng tôi hay không, gọi là cái gì.
.
.
.
.
.” Cậu nhất thời nhớ không ra, Mặc Phi Tước ở bên cạnh buồn
cười và nói: “Người được lòng dân được thiên hạ!” “Đúng, chính là câu này!” Cậu
cười cảm tạ với Mặc Phi Tước, chuyển mặt sang Frankie, “Thức thời, thì màu thả
mẹ tôi ra, tôi có thể suy nghĩ mà để lại mạng chó của ông!” “Hừ!” Hừ lạnh một
tiếng, từ trong cánh mũi của Frankie phát ra nặng nề, nó thật sự coi hắn là hạng
người rất sợ chết sao! Mẹ nó! Đi tới cái thế giới này, hắn căn bản không nghĩ tới
phải sống trở về! “Helen, cô ấy sẽ không đi cùng với các ngừơi!” Nhìn Vô Song
co rúm lại ở trong lòng hắn một cái, hắn cười nói chắc chắn.
Helen? Hắn gọi mẹ cậu là Helen! Nhất thời một đôi tròng mắt
trong suốt đen như mực của cậu bé, lạnh lẽo, và hét lớn: “Ông tẩy não mẹ tôi?”
Frankie cười nhẹ không nói —— “F**k you, tao giết mày!” Cậu muốn xông lên phía
trước đánh hắn, không ngờ bị người từ phía sau xách lại, Mặc Phi Tước kéo cậu về,
cậu bé quay đầu không hiểu nhìn anh ấy, anh ấy liếc về Đông Bác Hải một cái và
nói: “Chuyện của người lớn, không cho trẻ con nhúng tay.” “Chú Mặc, đây cũng là
chuyện nhà của con có được hay không.” Trừ hại, cứu mẹ cậu đều có trách nhiệm.
“Ngoan, giao cho cha con xử lý đi!” Vuốt đầu của cậu, Mặc
Phi Tước đưa mắt nhìn về phía Đông Bác Hải đang nhìn chằm chằm vào Vô Song, cậu
nhóc cũng đưa mắt dò xét, cuối cùng cũng lựa chọn im lặng! “Bảo bọn họ đi đi,
Frankie, mau bảo bọn họ đi đi.” Nắm chặt y phục của Frankie, cả người Vô Song
run rẩy khóc lóc với hắn, nước mắt thê lương quét đi khuôn mặt trang điểm của
cô, cô có một loại cảm giác mãnh liệt, bị bọn họ mang về thì mỗi ngày của cô sẽ
đen tối, mỗi ngày đều sẽ sống ở trong nước sôi lửa bỏng, cho nên, cô không muốn
theo bọn họ trở về, không muốn.
.
.
.
.
.
“Vô Song, anh là Bác Hải, em không còn nhớ anh sao? Anh mới
chính là người em yêu nhất!” Cái bộ dáng này của cô, thật sự làm cho Đông Bác Hải
cảm thấy vô cùng đau đớn, cho dù không nhớ rõ anh! Cho dù không yêu anh nữa! Cô
cũng không nên gạt bỏ anh như vậy! Nếu như đây là cô cố ý trừng phạt anh, như vậy
anh đầu hàng nhận thua, anh không chịu nổi lạnh lùng của cô, lại càng không chịu
nổi cô gạt bỏ anh —— “Đừng đụng tôi, Frankie cứu em!” Anh đi tới, ngồi xổm người
xuống đang chuẩn bị đưa tay đụng cô, chợt cô giống như là một con nhím bị kinh
sợ, đối với anh kêu ầm ĩ giương cung bạt kiếm, hơn nữa dùng tay đẩy anh ra,
dùng sức co vào trong ngực Frankie, Frankie nửa ôm nửa đỡ cô từ trên mặt đất đứng
dậy, hai người cùng lui về phía sau một bước.
Con ngươi của Frankie như con thú bị vây hãm hung hăng nhìn
chăm chú vào phía trước, cực kỳ tức giận, lấy tư thái người thắng đưa mắt nhìn
thẳng Đông Bác Hải, “Đông Bác Hải, anh cũng thấy rồi, là chính Helen không muốn
trở về với các người, kính xin các người trở về đi!” “Frankie mày là cháu con
rùa, tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ, mày rốt cuộc nói gì với mẹ tao?” Cậu bé vừa
giãy dụa muốn thoát khỏi trói buộc của Mặc Phi Tước, vừa hướng về phía Frankie
miệng lưỡi oanh tạc một trận, gặp qua vô sỉ rồi! Mẹ kiếp, chưa từng thấy qua
người không biết xấu hổ như vậy đấy! Frankie chỉ là nhẹ nhàng liếc cậu một cái,
hắn mới không chấp nhặt với một đứa bé! “Trả vợ tôi lại cho tôi!” Trên mặt khôi
ngô viết hai chữ nghiêm túc, âm lượng không cao, nhưng lại nghe được trong bình
tĩnh lộ ra đau đớn ngấm ngầm chịu đựng.
“Cô ấy là vợ tôi.” Frankie dùng sức trừng anh một cái, cơm
có thể ăn lung tung, hôn nhân không thể nhận bậy.
“Trả vợ tôi lại cho tôi!” Mặt anh không chút thay đổi, lập lại.
Kẻ điên! Frankie mím môi thật chặt, xem ra là hắn ta chưa thấy
quan tài chưa rơi lệ, hắn quay thân thể của Vô Song qua, để cho cô đối mặt với
Đông Bác Hải, chính miệng nói cho hắn ta biết, để cho hắn ta chết tâm đi:
“Helen, nói cho hắn ta biết, em là cô dâu của ai?” “Em là của anh!” Cô trả lời
không do dự, ngay cả nhìn lâu vào mắt Đông Bác Hải cũng không muốn! Ngũ quan tuấn
tú của Đông Bác Hải run rẩy một chút, nhất là chân mày không ngừng run rẩy, một
đôi con ngươi sáng đỏ thẫm như khát máu nhìn thấy mà ghê, tim vỡ ra giống như
là tự tay cô làm cho chảy máu, đau, là cảm giác duy nhất của anh, ánh mắt của
anh vẫn lẳng lặng nhìn cô, không hề chớp mắt, nước mắt ở bên trong hốc mắt di
chuyển tới tới lui lui, nhưng mà không rơi xuống, hai quả đấm siết chặt buông
ra, anh đột nhiên sải bước lên trước, níu lấy áo của Frankie, rống to một tiếng:
“Cô ấy là vợ tao!” “A, anh làm gì đấy, buông Frankie ra!” Vô Song bị anh đột
nhiên xông lên nên gào thét một tiếng, rồi vội vàng đi lên giúp Frankie đẩy anh
ra, nhưng anh giống như là bức tường đá, cô đẩy mấy cái, anh vẫn không nhúc
nhích, cô có chút nổi giận nên dùng đôi bàn tay trắng hồng nện vào anh! “Bệnh
thần kinh, tôi không thương anh, anh mau buông Frankie ra!” Frankie đang muốn
phản kháng, thì bị Đông Bác Hải đánh đòn phủ đầu mà đẩy hắn một cái, sau đó cho
hắn một cước, gạt hắn ngã trên mặt đất.
Anh quay đầu nhìn về phía Vô Song, một đôi con ngươi khát
máu dọa cho cô ngây người như phỗng, hoảng sợ nhìn anh, cả người cứng đờ! Anh cầm
cánh tay của cô thật chặt, nước mắt vẫn ẩn nhẫn rốt cuộc cũng không nhịn được
chảy xuống, đến bây giờ anh cũng không thể tin được, đây là sự thật , không phải
anh đang nằm mơ, cô ấy thật sự không có chết! “Anh buông tôi ra!” Vô Song bị sự
kiềm chế của anh hù dọa đến điên, cô giùng giằng tránh thoát ánh mắt nóng bỏng
của anh! “Vô Song, anh mới chính là ngừơi đàn ông em yêu, chú rễ em phải gả
chính là anh!” Ánh mắt anh nhìn cô đau đớn, nhưng cô lại không chịu liếc anh một
cái.
“Anh không phải, không phải —— tôi không thương anh, anh
buông tôi ra, tôi van cầu anh thả tôi đi có được hay không?” Vì cầu xin anh bỏ
qua cho mình, cô không thể không gắng gượng quay đầu nhìn anh, nước mắt của anh
xác thực khiến cho cô có một chút xíu đau lòng, nhưng cô lại lấy loại cảm giác
này thành là tình ý của em gái với anh trai, mà không phải là yêu! “Buông Helen
ra!” Xoa ngực bị đá thương, Frankie bò dậy, móc ra một cây súng lục bên ngừơi
hướng ngay đầu Đông Bác Hải.
“Frankie, đừng nổ súng.” Thấy hắn cầm súng, Vô Song chỉ sợ hắn
nổ súng, mặc kệ nói thế nào, đối phương cũng là anh trai của cô! Phanh! Đang
lúc Frankie chuyển ánh mắt về phía Vô Song, trong chớp mắt Bạch Dạ nổ súng, hơn
nữa một phát ngay đầu của hắn.
“A ——” Ngay sau đó, cả phòng khách yên tĩnh bộc phát một tiếng
thét cực cao, bịt lấy lỗ tai thật chặt, Vô Song trơ mắt nhìn hắn ngã xuống, cho
đến.
.
.
.
.
.
Cho đến khi thân thể hắn ngã xuống đất phát ra một tiếng
vang‘ bùm ’, cô mới lấy lại tinh thần, nước mắt giống như là hạt châu đứt dây,
không ngừng rơi xuống, hơn nữa đau đớn mà hô to một tiếng: “Frankie.
.
.
.
.
.” “Vô Song!” Thấy cô như vậy, Đông Bác Hải rất khổ sở, muốn
ôm cô vào trong ngực, nhưng không ngờ bị cô công kích một trận quyền đấm cước
đá, “Anh giết Frankie, tôi hận anh! Tôi hận anh! Tôi hận anh! Tôi muốn giết anh
.
.
.
.
.
.” “Mẹ.
.
.
.
.
.” Cậu bé kêu lên một tiếng, muốn khuyên mẹ xuống tay lưu
tình, nhưng Đông Bác Hải giơ tay lên ngăn cản con, anh không nhúc nhích mà đứng
ở tại chỗ mặc cho cô phát tiết.
Pằng! Một tiếng bạt tai thanh thúy vỗ ở trên mặt anh, Đông
Bác Hải chỉ là sững sờ liếc nhìn cô một cái, cũng không có phản kháng cũng
không có tránh né, ngay sau đó ba ba ba, vô số bàn tay nóng hừng hực đánh lên
khuôn mặt tuấn tú gầy gò của anh, cô lệ rơi đầy mặt và mắng chửi: “Súc sinh!”
Cô sắp nổi điên rồi! Cậu bé ở sau lưng hai người thấy thế cũng rất đau đớn, cậu
hoàn toàn không hiểu được tại sao cha không tránh, mà để mặc cho mẹ đánh! Bởi
vì, Đông Bác Hải cảm thấy đây là anh thiếu cô! Hai tay của Vô Song rất nhanh đã
đánh đến tê dại, hai chân không ngừng run rẩy, nước mắt không biết chảy bao
nhiêu, cảm giác đau ở trong lòng khó nói lên lời, đúng là cô vẫn không trốn
thoát khỏi ma chưởng của anh trai! Là cô hại chết Frankie, nếu như không phải
là cô trốn đi, anh ta cũng sẽ không đuổi kịp tới nơi đây, Frankie cũng sẽ không
chết! Cô là yêu tinh hại người, thiên sát tinh, cô thật xin lỗi Frankie, thật
xin lỗi.
.
.
.
.
.
Trái tim như từng trận đau đớn quấy phá, ngực rất khó chịu,
cả người đều rất đau, cô thật sự hận mình không thể chết đi lập tức, như vậy
cũng không cần chịu đựng đau đớn giống như cắt tâm khoét thịt.
Tinh thần của cô ở bên bờ biên giới sắp sụp đổ, tiêu hao thể
lực khiến cho trước mắt của cô bỗng tối sầm, ngất đi.
.
.
.
.
.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇ ——《 nếu như yêu là ý trời 》—— Em
hận em yêu anh, làm sao lại yêu anh.
Chẳng lẽ yêu là ý trời? Ở trong biển người mênh mông, muốn
yêu ai cũng có thể.
Anh cũng không phải là duy nhất.
Nhưng mà anh vừa rời đi, lại muốn nghẹt thở.
Mới phát giác rất yêu anh.
.
.
.
.
.
◇◆◇◆◇◆◇◆◇ Khi Vô Song mở mắt lần nữa, thì tất cả ở trước mắt
hoàn toàn xa lạ, bên tai có người đang gọi cô ——