Cậu bé lẳng lặng nhìn hai mắt hắn, im lặng một chút, giương
chân mày nhỏ lên, thân thể nhỏ nhắn đang muốn đứng lên, thì Đông Bác Hải đưa
tay đè bả vai nhỏ cậu lại, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ý bảo cậu không được cả tin kẻ
địch, cậu bé hiểu ý gật gật đầu, anh thu tay lại, cậu bé đứng dậy, ánh mắt non
nớt tản ra khí phách quần lâm thiên hạ —— “Trở về nói cho Frankie biết, có bản
lãnh thì chiến đấu súng thật đạn thật với tôi, làm nhiều âm mưu quỷ kế như vậy,
hắn ta thật đúng là không sợ.
.
.
.
.
.
mất mặt!” Một người lớn sợ đứa bé thành như vậy, nếu truyền
đi, ha ha ha, để tiếng xấu muôn đời a! “Hắc thủ lĩnh cậu hiểu lầm rồi, tôi và
đám anh em đây là cam tâm tình nguyện tới tìm ngài nương tựa, chuyện này hắn
cũng không biết!” Trương Đại Ma gấp đến độ đứng lên, mấy gã anh em đứng ở sau
lưng hắn phụ họa ngay sau đó.
“Phi Tước cậu thấy thế nào?” Đông Bác Hải nhăn nhăn mày, muốn
nghe cách nhìn của bạn tốt một chút.
“Tôi cảm thấy bọn họ không giống như là nói dối.” Mặc Phi Tước
nâng quai hàm lên nói, căn cứ vào vẻ mặt để phân tích, cảm xúc phản ứng trên mặt
bọn họ đều phát ra từ bản năng thần kinh, nếu không có kỹ thuật diễn của ảnh đế,
là không thể nào giả bộ giống thật đến như vậy! “Anh thì sao?” Anh ta quay lại
nhìn anh ấy một cái.
“Giống như ý nghĩ của cậu.” Anh chính là cảm thấy phản ứng của
bọn họ quá tự nhiên, chân thật, có chút không tự tin.
Cậu bé ôm lấy cánh tay nhỏ, chân mày nhỏ chau lại hơn nữa,
nhìn cha và chú Mặc một lúc, vẻ mặt của bọn họ nhẹ nhàng hiển nhiên là vây xem!
Thời khắc khảo nghiệm cậu đến rồi, hai người lớn ngược lại muốn xem cậu ấy phải
ứng đối như thế nào, thủ lĩnh Mafia! Chà.
.
.
Thật làm cho hai người bọn họ cảm thấy xấu hổ, đủ các loại
có hâm mộ! Đố kỵ! Bội phục! Quỳ lạy .
.
.
.
.
.
Ho nhẹ cổ họng một cái, cậu bé nghĩ ~ không thể để cha và
chú Mặc xem thường được, vị trí thủ lĩnh Mafia cậu cũng không phải là lừa dối tới,
chính ~ là cậu có thực lực! “Tại sao tôi tin tưởng các người.” Âm lượng không
cao, nhưng lộ ra một dáng vẻ kiêu ngạo.
Một câu nói, khiến cho năm người bị hỏi hai mặt nhìn nhau, á
khẩu không trả lời được! “Còn nữa, nếu hôm nay tôi để cho các người gia nhập
vào Hắc kỳ, tôi làm sao dám bảo đảm về sau các người không phản bội tôi chứ? Có
lời daỵ của người xưa mà tôi thích, dùng người thì không nên nghi ngờ người.
.
.
.
.
.
Nghi người thì không dùng người!” Ba ba —— Vốn là phòng họp
yên tĩnh, một tràng pháo tay vang lên, cậu bé tìm theo tiếng mà nhìn sang, Mặc
Phi Tước nâng khóe môi lên với cậu.
Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, Mặc Phi Tước anh phục
rồi! Gảy nhẹ Đông Bác Hải một cái, choáng nha, đủ các loại hâm mộ, đố kỵ, hận.
.
.
.
.
.
“Hắc thủ lĩnh, nghe nói đối với thuộc hạ ngài xem như người thân,
có thể may mắn gặp được chủ tử tốt như vậy, chúng tôi làm sao lại phản bội
ngài.” Trương Đại Ma chảy mồ hôi lạnh, vội vội vàng vàng mà giải thích, không
thành công, là thành thi thể , nếu như bị Frankie biết bọn họ trốn còn phản bội,
không chết không toàn thây mới là lạ! “Á ~” cậu hơi kinh ngạc một chút, suy
đoán và nói: “Frankie đối với các người không tốt?” “Ai.” Trương Đại Ma thở
dài, “Thủ lĩnh như hắn vì một cô gái không rõ lai lịch, lấy sinh mệnh của bọn
tôi đùa giỡn, đám anh em dám giận mà không dám nói, nói người, giết không tha!”
Ồ.
.
.
.
.
.
Frankie thật cầm thú! “Cái này cũng là tại tôi, sớm biết cô
gái kia là hồng nhan họa thủy, thì tôi nên để cho cô ta chết ở bờ biển.” Một gã
đàn ông hối hận mãi và nói.
Bờ biển? Tim của Đông Bác Hải như dây cung chợt run lên, đối
với chữ ‘ biển ’ là tương đối nhạy cảm, anh bỗng nhiên đứng dậy, đôi tay đặt ở
trên bàn làm việc thật chặt, kích động đến độ giọng nói cũng run rẩy, “Chuyện
khi nào? Cô gái kia tên là gì?” “Gọi.
.
.
.
.
.
tên là gì không rõ ràng lắm.” Gã đàn ông bị tâm tình kích động
của anh làm cho cứng đờ.
“Bác Hải, anh quá nhạy cảm rồi.” Mặc Phi Tước đứng dậy muốn
đỡ anh ngồi trở lại, nhưng bị Đông Bác Hải đẩy ra, tâm tình kích động có tăng
không giảm, “Hình dạng cô ấy thế nào?” “Cô ta.
.
.
.
.
.
cô ta dáng dấp rất đẹp.” “Cậu có thể vẽ bộ dạng của cô ấy
không?” “Ách.
.
.
.
.
.” Gã đàn ông có vẻ khó xử, hắn không biết vẽ tranh.
“Bác Hải, tâm tình của anh tôi hiểu, nhưng anh có thể đừng
kích động như vậy hay không.” Mặc Phi Tước đưa bàn tay qua, lần này Đông Bác Hải
không cự tuyệt, bị anh ấy đỡ ngồi xuống! Lúc này, có một người đàn ông nói:
“Sau đó lại còn vét lên một người đàn ông.” Lời này, khiến năm người đối diện
cũng cứng đờ —— “Tôi nhớ được thủ lĩnh gọi hắn.
.
.
.
.
.” Nhất thời nhớ không ra, vò đầu.
“Gọi hắn là gì?” Mặc Phi Tước cũng khẩn trương đến mức tim đập
rộn lên.
“Gọi hắn.
.
.
.
.
.
Đông.
.
.
.
.
.
đại thiếu gia nhà họ Đông.” “Đông Hải Sinh.” Mặc Phi Tước và
cậu bé cùng nhau kinh hô ra miệng.
“Vô Song không chết, cô ấy còn sống, cô ấy thật sự không chết.
.
.
.
.
.” Hai tay của Đông Bác Hải nắm chặt thành quyền, vui mừng
muốn khóc, nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi xuống lã chã.
.
.
.
.
.
******************* ******************* Frankie bố trí hiện
trường hôn lễ rất lãng mạn, lấy màu hồng mơ mộng làm chủ, hội trường chủ hôn
chính là phòng khách của biệt thự! Sáng sớm tỉnh lại, thì Vô Song được đám người
giúp việc hầu hạ tắm rửa, thay quần áo, trang điểm, bận rộn đến gần bốn giờ, cuối
cùng mới làm xong việc, cô mệt mỏi đến rã rời.
“Tiểu thư, liền xong ngay đây.” Cô hầu gái đội tấm voan che
đầu cho cô mỉm cười và nói.
“Ừ.” Cô mệt mỏi buồn ngủ nên trả lại một tiếng, mí mắt mệt mỏi
đánh nhau.
“Tiểu thư, ngài thật sự là cô dâu xinh đẹp nhất mà tôi từng
thấy.” Cô hầu gái cười khen ngợi, có một ánh chớp loé lên, Vô Song rung động một
chút, lời này rất quen thuộc, giống như đã từng có người nói với cô như vậy, là
ai đây? Sao nghĩ không ra ! “Tiểu thư, ngài sao vậy?” Cô hầu gái thấy cô vỗ đầu,
thì hoảng sợ, không phải cô ấy lại phát bệnh chứ.
Thấy bộ dáng cô gái kinh sợ, Vô Song cười nhẹ, “Không sao!”
“Tiểu thư, hoa cô dâu của ngài.” Lúc này, một cô hầu gái đi tới, đưa cho cô bó
hoa mới vừa bao xong, cô thuận tay nhận lấy, mới vừa nắm chặt thì ngón tay bị một
cây gai nhọn đâm, máu, từng giọt một rơi lên trên áo cưới! “A ——” Cô hầu gái thấy
thế thì kêu lên một tiếng, cô hầu đưa bó hoa cho cô thì sợ tới mức lập tức quỳ
xuống, ngắt lời rồi nói xin lỗi: “Tiểu thư, thật xin lỗi.
.
.
.
.
.
Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý!” Bởi vì sợ bị trừng phạt,
nên cô hầu gái khóc thút thít.
Vốn là không khí vui mừng thì nhất thời gặp phải không khí
ngột ngạt, mọi người cảm thấy bất an, không dám lên tiếng cầu xin thay cô ấy,
Vô Song hiểu chuyện lập tức lấy thuốc ra bôi lên trên ngón tay bị đâm! “Không
sao, tôi không trách cô, cô đứng lên đi!” Vô Song dịu dàng nói, cô không hiểu tại
sao họ sợ cô như vậy, cô rất thân thiện với họ mà, chưa bao giờ phát cáu.
“Cám ơn tiểu thư, cám ơn!” Cô hầu gái cảm động đến rơi nước
mắt nói với cô, sau đó run rẩy bò dậy, run rẩy mà thối lui qua một bên.
Vô Song soi gương, chau chặt chân mày, dáng dấp của cô khiến
người ta sợ hãi sao? Thật tổn thương tự ái.
.
.
.
.
.
“Bảo bối, mất hứng à, đang tức giận cái gì vậy?” Frankie mặc
lễ phục màu trắng đi vào, đi tới sau lưng Vô Song, đôi tay đặt ở trên vai trần
tròn trịa của cô, nghiêng người xuống tựa đầu vào bên tai trái của cô, vẻ mặt
cười hạnh phúc! Âm lượng của hắn không cao, lại đủ khiến cho từng cô hầu gái ở
tại chỗ đều nghe được rõ ràng, siết chặt tay đổ mồ hôi lạnh, nhất là cô hầu khiến
cho Vô Song chảy máu, sợ tới mức gan cũng sắp vỡ.
“Em không có mất hứng!” Thả lỏng chân mày đang nhíu chặt ra,
cô nở nụ cười ngọt ngào.
“Chuẩn bị xong chưa?” Hơi thở đàn ông ấm áp phun lên trên
vành tai của cô, làm Vô Song run rẩy một chút, lấy tay đẩy mặt của hắn ra, “Thật
là nhột.” “A ~ anh cũng rất nhột.” Hắn cười nhẹ, hai mắt chứa đựng tình dục
nhìn cô chằm chằm.
Không biết sao, tim của Vô Song dâng lên kháng cự không biết
tên, cuộc hôn lễ này, cũng không có quá nhiều may mắn, mắt thấy môi của hắn sắp
áp tới, cô theo bản năng mà bật thốt lên, “Em xong rồi, đi thôi!” Cô cười, là vẻ
bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười! “Ừ.” Không có hôn đựơc cô,
Frankie có chút mất mát, nhưng nghĩ tới bọn họ còn nhiều thời gian, hắn liền
che giấu mất mát xuống đáy mắt, kéo cánh tay của cô, cùng nhau đi tới lễ đường!
Kéo cánh tay của Frankie, Vô Song rất căng thẳng, dù sao cũng là lần đầu tiên
làm cô dâu, cô cảm giác hai chân mình không ngừng run rẩy, thấy thảm cũng không
dài, mà sao ở trong mắt cô lại thấy con đừơng dài vô tận chứ? Cảm giác như đi
dài cả một thế kỷ vậy, nhưng lại không có đi tới đích, thân thể cô hơi yếu,
chân muốn nhũn ra! Frankie lập tức vịn cô, nhìn cô bởi vì căng thẳng mà khuôn mặt
có chút tái nhợt, cười cưng chiều, “Bảo bối, đừng khẩn trương, đây chỉ là một
hình thức, thả lỏng đi.” Vô Song gật đầu một cái, tâm tình lo lắng có tăng
không giảm, thả lỏng, nói thì rất dễ, làm như cô cưới lần hai sao! Cô hầu gái
đi theo sau lưng cô sửa sang lại vạt áo cưới có chút tán loạn cho cô, hai người
tiếp tục đi, đi tới trước mặt Mục Sư! Nhìn thấy Mục Sư, cô lại giống như nhìn
thấy Diêm vương gia, lo lắng đến mức kéo chặt cánh tay của Frankie.
“Bảo bối, thả lỏng, hít sâu.” Frankie rất có kiên nhẫn mà dạy
cô phương thức buông lỏng.
Cô làm theo liên tục hít sâu, o o, quả nhiên, cái phương
pháp này rất hữu hiệu, cô không còn lo lắng sợ hãi như vậy nữa, cô cười cảm
kích với Frankie, hắn nhẹ giọng nói: “Bé ngốc.” Trước mặt, Mục Sư nói một vài lời
vô dụng, hai người mặt mày đưa tình nên hoàn toàn không thấy ông ta, chờ ông nói
hết, đến lúc vào chủ đề, thì hai người mới ném đi đối mặt với ông ta.
Mục Sư nhìn về phía chú rễ hỏi: “Tiên sinh Frankie anh có
nguyện ý tiếp nhận tiểu thư Helen, trở thành vợ hợp pháp của anh hay không,
theo đạo luật của Thượng Đế cùng ở với cô ấy, cùng với cô ấy sống cuộc sống ở
trong hôn nhân thần thánh không? Cũng cam kết từ nay về sau luôn yêu thương cô ấy,
tôn kính cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, luôn thuỷ chung với cô ấy, đến chết
cũng không đổi?” “Tôi nguyện ý.” Frankie không chút do dự kiên định mà trả lời.
Mục Sư gật đầu một cái, rồi chuyển tầm mắt sang cô dâu: “Tiểu
thư Helen, cô có nguyện ý tiếp nhận Frankie, trở thành chồng hợp pháp của cô
hay không, theo đạo luật của Thượng Đế cùng ở với anh ta, cùng anh ta sống cuộc
sống trong hôn nhân thần thánh không? Cũng cam kết từ nay về sau luôn thương
anh ta, tôn kính anh ta, an ủi anh ta, tôn trọng anh ta, luôn thủy chung với
anh ta, đến chết cũng không đổi?” Vô Song nhìn Frankie một cái, giờ khắc này
không biết vì sao, cô lại do dự, tim rất khó chịu, còn có hơi đau, trong đầu dừơng
như còn có một thanh âm đang nói: đừng gả cho anh ta, anh ta không phải người
cô yêu! “Tiểu thư Helen, cô có nguyện ý hay không.
.
.
.
.
.” Mục Sư thấy cô chậm chạp không đáp lại, thì hỏi một lần nữa.
“Helen, nói em nguyện ý đi!” Nụ cười của Frankie có một tia
cứng ngắc “Tôi.
.
.
.
.
.” Ngẩng đầu nhìn Frankie thâm tình, cô mở môi, nhưng lại
không có dũng khí nói hai chữ nguyện ý.
“Helen, em làm sao vậy?” Thấy cô đỡ cái trán, Frankie lo lắng
ôm cô vào lòng.
“Không biết, đầu của em thật là đau, ngực rất khó chịu.” Cô
che vị trí trái tim, tim, rất đau! “Jeff!” Frankie gấp đến độ hô to một tiếng,
ông ta ngồi ở một bên lập tức đi tới, kiểm tra đơn giản cho Vô Song một chút,
cô hết thảy đều bình thường.
“Cô ấy không sao, có thể là tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt,
nên mới nhức đầu, ngực khó chịu thôi!” “Vậy, hôn lễ tiếp tục đi!” Cô không sao,
Frankie thả lỏng giọng nói, bảo Mục Sư tiếp tục.
Cầm lấy Thánh kinh, Mục Sư lại một lần nữa đọc lên: “Tiểu
thư Helen, cô có nguyện ý hay không.
.
.
.
.
.” “Cô ấy không nguyện ý!” Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên
từ bên ngoài hội trường hôn lễ truyền vào, quả quyết cắt đứt lời nói của Mục
Sư, mọi người ồn ào theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một ngừơi đàn ông mặc Tây phục,
sải bước chầm chậm đi vào, tất cả mọi người không khỏi hít vào một hơi lạnh,
người đàn ông này là từ đâu xuất hiện, anh ta một người một ngựa mà muốn tới cướp
cô dâu sao? “Đông Bác Hải!” Frankie che Vô Song vào trong ngực thật chặt, cắn
răng nghiến lợi trừng anh một cái, anh ta làm sao biết Vô Song ở trong tay hắn,
hơn nữa, còn rất biết chọn thời gian, mẹ kiếp! “Vô Song ——” Vẻ mặt của anh chân
thành, yêu thương nhìn cô, một đôi tròng mắt đen sâu thẳm bị nước mắt ngâm từ từ
tỏa sáng, có thể thấy cô lần nữa, giống như cách mấy đời, cái loại vui mừng đó
giống như là tro tàn lại cháy! Vô Song nhìn anh run lẩy bẩy, như đặt mình vào
trong hầm băng, cả người đều rất lạnh, cảm giác nghẹt thở càng ngày càng mãnh
liệt, anh ta! Chính là hình ảnh mơ hồ trong đầu cô, anh ta! Chính là anh trai
muốn chiếm lấy cô, hít một hơi lạnh, Frankie không có đỡ chắc cô, thân thể cô mềm
đi, mất khống chế mà thét với Đông Bác Hải: “Không cần, không cần.
.
.
.
.
.
Anh đi đi, tôi không muốn gặp anh, anh đi đi!” Đông Bác Hải
bị cô là cho ngơ ngẩn, khiếp sợ mà trợn to con ngươi, khó tin, cô lại gạt bỏ
anh như vậy, cô là đang oán hận anh? Không ——Vô Song của anh sẽ không oán hận
anh, nếu như thật sự oán hận cũng sẽ không vì anh mà tìm chết, càng sẽ không
nói với anh cô yêu anh! “Vô Song, anh là Bác Hải.” “Tôi không thương anh, anh
đi đi.
.
.
.
.
.
Tôi sẽ không trở về với anh!” Cô sợ đến mức khóc oà lên, cô
không muốn trở thành phụ nữ của anh trai xấu xa, cô không muốn, không muốn.
.
.
.
.
.
“Helen đừng sợ, ngoan! Anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ đuổi hắn
đi!” Frankie dụ dỗ cô xong, sau đó ánh mắt chuyển sang Đông Bác Hải đang bị
thương, lấy tư thái ra vẻ người thắng cười lạnh và tàn ác nói: “Đông Tam thiếu
gia, phu nhân của tôi không hoan nghênh anh tham gia hôn lễ cuả chúng tôi, mời
anh trở về đi!” Khó có được tâm tình của hắn tốt, hôm nay là ngày quan trọng nhất
trong cuộc đời của hắn, hắn quyết định không sát sinh, bỏ qua cho hắn ta! Có thể
sẽ có người không chịu bỏ qua cho hắn —— “Mẹ!” Cậu bé và Mặc Phi Tước mang theo
đoàn người xông vào, xa xa nhìn lên một cái, cậu liền xác định không có nhận lầm
cô dâu ngồi dưới đất là mẹ của cậu, cậu kêu lên một tiếng, nhưng mẹ hoàn toàn
không có phản ứng, cậu bị nằm mơ sao!