Nhắm mắt lại thật chặt, hôn đến ý loạn tình mê , thì trong đầu
của Vô Song thoáng qua thật nhanh một gương mặt tuấn tú, quá nhanh nên cô không
thấy rõ, chỉ nhớ rõ là con ngươi rất đen, màu tóc cũng là đen, là người Châu Á
giống như cô, cô chợt mở mắt, rồi đẩy Frankie đang nằm ở bên trên thân ngừơi của
mình ra! “Sao vậy?” Frankie không hiểu ra sao, không hiểu vì sao cô đột nhiên đẩy
hắn ra, càng làm cho hắn khó hiểu là cô.
.
.
.
.
.
khóc.
“Helen, sao vậy bảo bối! Thật xin lỗi.
.
.
.
.
.
Anh không đụng em, em đừng khóc!” Vô luận hắn an ủi cô thế
nào, cô đều không ngừng nước mắt, Frankie quá sợ! Không biết cô bị thế nào, lo
lắng có thể là thân thể của cô không thoải mái nên vội vã chạy đi rống to một
tiếng xuống lầu dứơi và nói: “Đi gọi Jeff, nhanh đi!” Vô Song ngơ ngác nhìn trần
nhà, lẳng lặng rơi lệ, cũng không biết mình bị làm sao, tại sao lại muốn khóc
như vậy, trong lòng rất khó chịu, giống như là mất đi món đồ chơi yêu mến nhất
vậy, ngực cực kỳ khó chịu! Là ai? Người thoáng hiện trong đầu cô đến tột cùng
là ai, tại sao lại có bóng ma lớn như vậy khiến cho cô khóc thút thít! Bác sĩ
quần áo xốc xếch vội vội vàng vàng mang cái hòm thuốc đi tới, kiểm tra đơn giản
cho cô một chút, sau đó thở dài một hơi, “Cô ấy không có chuyện gì.” “Làm sao
có thể?” Frankie kinh ngạc đến giậm chân, “Không có gì, thì sao cô ấy lại vô
duyên vô cớ khóc?” Bác sĩ trầm một chút, suy đoán và nói: “Chắc là nhớ tới một
chút chuyện không vui mà thôi.” “Ông nói là, trí nhớ của cô ấy khôi phục?” Trời
ơi, lúc này mà khôi phục, vậy có phải mộng đẹp của hắn bị hớ không, Frankie siết
chặt đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Bác sĩ không dám chắc chắn bữa, thử dò xét và hỏi một câu:
“Tiểu thư, có phải cô nhớ tới cái gì hay không vậy?” “Tôi không biết.” Lắc đầu,
trong đầu của cô đúng là có một hình dáng rất mơ hồ, mặt đen nhìn chăm chú
không rõ ràng lắm, chỉ biết là gương mặt đàn ông.
“Vậy cô nghĩ đến cái gì? “Tôi thấy được một người.” “Ai?”
Frankie khẩn trương hỏi.
“Không biết, không thấy rõ mặt của anh ta, chỉ là nghĩ đến
hình dáng anh ta thì tôi thật là muốn khóc, lòng thật đau, rất khó chịu.” Nói
xong, nước mắt dừng lại đã vỡ đê lần nữa.
Frankie âm thầm cắn răng, nắm chặt quả đấm, hắn biết cô nhớ
người đàn ông kia là ai, nhưng mà hắn sẽ không nói cho cô biết, vĩnh viễn sẽ
không! “Thủ lĩnh, ngài không cần quá lo lắng, đây chỉ là hình ảnh còn sót lại ở
trong đầu tiểu thư, cô ấy không nhớ ra đâu.” Bác sĩ kéo Frankie qua một bên nói.
Không lo lắng? A! Ông ta coi hắn như kẻ ngu à, mặt giận mà gầm
nhẹ với ông ta: “Cô ấy đã bắt đầu hoài nghi rồi.” “Thủ lĩnh, tiểu thư muốn hỏi,
thì ngài tùy tiện nói dối với cô ấy, nói hình ảnh trong đầu cô ấy là anh trai của
cô ấy.” “Này.
.
.
.
.
.
cái này đựơc không?” Đối với chủ ý cùi bắp của ông ta,
Frankie cau mày, và cảm thấy cực kỳ hoài nghi.
“Thủ lĩnh, tiểu thư chỉ là nhớ trong đầu cô ấy có người,
cũng không nhớ người này có quan hệ như thế nào với cô ấy, ngài tùy tiện giả tạo
thân phận cô ấy sẽ tin .” Bác sĩ nói chắc chắn.
Thấy ông ta nắm chắc như vậy, Frankie cũng gắng gượng tin
ông ta một lần, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng! “Thủ lĩnh, nếu không có chuyện gì khác
thì tôi lui ra.” Người đã già rồi, thức một đêm sẽ mệt rã rời.
“Ông lui ra đi!” “Cám ơn thủ lĩnh.” Bác sĩ ngáp rồi khom người,
lui xuống, Frankie xoay người, Vô Song đã từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt to đầy
nước mắt nhìn hắn, trên mặt khóc như mưa, hắn đi tới gần cô rồi ngồi xuống, ôm
vai thơm của cô để cho cô tựa lên trên vai của mình, không đợi cô mở miệng hỏi
trước, thì hắn đánh vỡ trầm mặc, “Có phải rất muốn hiểu rõ hay không, trong đầu
em chính là hình dáng của ai, quan hệ như thế nào với em?” “Ừ.” Cô giống như
con cừu non ngoan ngoãn, đáp nhẹ một tiếng.
“Hắn là anh trai của em.” “Anh trai?” Cô kinh ngạc ngẩng đầu
lên, sao chưa từng nghe hắn nhắc qua, cô có một anh trai.
“Tại sao anh vẫn không nói cho em biết?” “Anh không nói cho
em biết là có nguyên nhân.” Hắn cười xảo quyệt.
“Nguyên nhân gì?” “Quan hệ của em với anh trai em thật sự
không tốt, hắn luôn thích quản em, cưỡng bách em làm một chút chuyện em không
thích làm.” Là như vậy sao? Cô nhăn nhăn mày: “Anh trai quản em gái, là chuyện
rất bình thường mà, tại sao em cảm thấy được có một anh trai như vậy, hẳn là sẽ
rất hạnh phúc?” Frankie xấu hổ một chút, rồi cau mày: “Em thích bị người quản?”
“Không thích.” Cô lắc đầu, “Nhưng bị anh trai quản, cảm giác kia hẳn là sẽ
không giống nhau.” Frankie hối hận, sao cảm giác mình tự đào mộ chôn mình, ngộ
nhỡ cô ấy đòi đi gặp ‘ ca ca ’ của cô ấy, thì hắn làm sao? Cái khó ló cái khôn
nên hắn nói: “Hắn không phải anh trai ruột của em, em.
.
.
.
.
.
em chỉ là con nuôi của nhà hắn, hắn quản em, là muốn chiếm
em thành của mình, để cho em trở thành .
.
.
.
.
.phụ nữ của hắn.” Nói xong lời cuối cùng, đầu lưỡi của
Frankie cứng cả lại, nói lung tung chính hắn cũng sắp bị chính mình lừa dối rồi.
Vô Song hóa đá cứng ngắc nhìn hắn, thẳng đến lúc tóc gáy hắn
dựng lên, hồi lâu cô mới lắp bắp mà phun ra một câu: “Anh trai không phải anh
ruột của em, anh ta quản em là muốn em.
.
.
.
.
.
em làm phụ nữ của anh ta.” “Ách.
.
.
.
.
.
Đúng!” Frankie nhắm mắt gật đầu, vì muốn gia tăng thuyết phục,
cùng với để cho cô chán ghét Đông Bác Hải, hắn thêm dầu thêm mỡ nói: “Hắn không
cho phép em gả cho anh, giam em lại, em là từ trong nhà trốn ra được .” “Em từ
trong nhà trốn ra hay sao?” Cô nghi ngờ nhìn lại hắn, “Không phải anh nói là
chúng ta tới đây kết hôn sao, sao em lại trốn ra được?” Lời nói trước sau mâu
thuẫn, thật là làm cho người ta hoài nghi mà.
“Chính là anh trai của em không đồng ý, anh mới mang em tới
đây cử hành hôn lễ, Helen, em là của anh, đời này anh sẽ không để cho bất kỳ
người đàn ông nào vọng tưởng lấy được em.” Hắn ôm cô vào lòng thật chặt, Vô
Song nhẹ nhàng đưa tay ôm lại hắn, hứa hẹn với hắn: “Em là của anh, em không
thích anh trai, bọn em là anh em, tại sao anh ta lại có thể như vậy!” “Ừ.”
Frankie cười vì gian kế đã thực hiện được, “Hôn lễ đã được bố trí rất tốt, ngày
mai chúng ta sẽ kết hôn.” Tránh cho đêm dài lắm mộng! “Ừ.” Vô Song rất là hưng
phấn mà rúc vào trong ngực hắn, ngày mai cô sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất.
Khó trách nghĩ đến anh trai cô lại cảm thấy bi thương, thật
là khổ sở, muốn khóc như thế, thì ra là anh trai hư hỏng như vậy.
.
.
.
.
.
***************** **************** Trong đêm khuya, một góc
bãi biển có một chiếc du thuyền nhỏ đang ngừng, bốn năm người đàn ông mồm năm
miệng mười mà thương lượng —— “Thủ lĩnh vì một ngừơi đàn bà, đem sinh mạng của
anh em chúng ta những ngừơi đã đi theo hắn vào sinh ra tử mà đùa giỡn, chủ tử
như vậy không cần cũng được.” “Đúng, chết nặng như Thái Sơn, nhẹ tựa lông hồng,
đi theo thủ lĩnh mà chết trận Trương Đại Ma tao cũng không oán hận nửa câu,
nhưng nếu mà bị ngừơi đàn bà của hắn đùa chơi chết, tao còn có mặt mũi đi gặp
anh em phía dưới sao?” “Đúng vậy, đúng vậy.
.
.
.
.
.” “Tao quyết định rồi đi tìm nơi nương tựa, Hắc Kỳ ( cậu bé
) sớm đã nghe qua, thủ lĩnh Hắc Kỳ là anh hùng xuất thiếu niên, đối với thuộc hạ
cực kỳ ưu đãi, Trương Đại Ma tao sẽ tới gặp, xem có thật danh bất hư truyền hay
không.” (danh bất hư truyền : tiếng tăm, danh tiếng truyền đi đúng như thực tế)
“Anh Trương, bọn em nghe anh, đi chung với anh.” Những ngừơi còn lại phụ họa.
“Anh em tốt, đi thôi!” Hắn dẫn đầu, mang mọi người lên du
thuyền.
***** Sáng sớm, cậu bé đang đút cháo cho Đông Bác Hải, mới vừa
ăn vào một miếng, chưa được bao lâu anh liền ói ra toàn bộ.
“Ai!” Bác sĩ điều trị đứng ở một bên lắc đầu nói.
“Bác sĩ, có biện pháp gì để cho anh ấy ngừng ói hay không?”
Mặc Phi tước lo lắng mà hỏi, nhìn thấy bạn tốt như vậy, anh cũng rất khó chịu,
mới hai tuần lễ ngắn ngủi, hình dáng của Đông Bác Hải cũng đã gầy đến mức không
còn là người, hai gò má hơi lõm vào, mặt tái nhợt cũng không còn máu, nhìn thấy
thật sự làm cho người ta lo lắng mà.
“Tiêm chất dinh dưỡng cho anh ta.” Bác sĩ ra lệnh cô y tác,
lúc này mấy người đè Đông Bác Hải lại, sợ anh sẽ phản kháng, mấy ngày nay anh đều
dựa vào tiêm chất dinh dưỡng để kéo dài tánh mạng.
Tiêm cho anh xong, bác sĩ mới nhìn về phía Mặc Phi Tước lắc
đầu, “Tâm bệnh cần phải trị bằng tâm dược, anh ta không chịu ăn gì, cho dù có
cưỡng ép anh ta ăn thì cũng sẽ ói thôi.” “Vậy cũng chỉ có thể mỗi ngày tiêm vào
chất dinh dưỡng?” “Đây cũng chỉ là trị ngọn mà không trị gốc, nếu tiếp tục như
vậy, người nào đó sớm muộn cũng sẽ bị tàn phế!” “Cha, con cầu xin ăn chút đồ
đi, cha đừng có như vậy được không?” Nhìn cha như vậy, cậu bé thật rất đau
lòng, rất đau lòng! “Để chú cho cha con ăn.” Mặc Phi Tước đi tới, nắm lấy cái
miệng của anh ấy, dùng cái muỗng múc một muỗng cháo để vào trong miệng anh ấy,
sau đó che miệng của anh ấy thật chặt, cưỡng ép anh ấy: “Nuốt xuống.” Đông Bác
Hải nhìn chằm chằm vào anh ta, trong dạ dày như đang bị đảo lộn, anh lại muốn
ói, Mặc Phi Tước bịt chặt miệng của anh, không để cho anh ói, hai người cứ giằng
co kịch liệt như vậy, thân thể của Đông Bác Hải yếu ớt, làm sao là đối thủ của
Mặc Phi Tước, anh ta một tay che anh ấy một tay ấn bờ vai của anh ấy, rất nhanh
đã làm cho anh ấy không động đậy được, nhưng anh ấy vẫn là muốn ói, khó chịu đến
mức mặt đỏ lên, hốc mắt đỏ lên.
.
.
.
.
.
“Chẳng lẽ anh đã quên cuối cùng cô ấy nói với anh câu kia à,
cô ấy nói cô ấy yêu anh, vì anh mà chết cô ấy cũng tâm cam tình nguyện, không
phải lỗi của anh, anh đừng hành hạ mình như vậy, nếu Vô Song còn sống mà nhìn
anh tổn thương chính mình như vậy, nhất định cô ấy sẽ rất đau lòng rất khổ sở.”
Đông Bác Hải có một chút phản ứng, tròng mắt anh động đậy một chút, Mặc Phi Tước
tiếp tục.
.
.
.
.
.
“Anh nhìn con trai của anh một chút đi, nó còn kiên cường
hơn anh, càng giống như ngừơi lớn hơn anh, nó mất mẹ không khó chịu sao? So với
anh nó càng khó chịu hơn, nó là lớn lên bên cạnh Vô Song, tình cảm còn sâu nặng
hơn anh, vì anh, nó biết phải kiên cường, tại sao anh lại không thể vì nó mà
kiên cường chứ?” Mắt của Đông Bác Hải ướt, liếc về phía con trai đang rơi lệ một
cái, cảm giác trong dạ dày lăn lộn đã không nghiêm trọng nữa.
.
.
.
.
.
“Làm bạn bè, những gì tôi có thể làm, có thể nói thì cũng đã
nói hết rồi, con đường của anh chỉ có thể do chính anh tự đi, nếu như anh thật
sự muốn chết, bên kia có cửa sổ, nhảy xuống đi, lần này tôi sẽ không ngăn anh nữa,
nếu như anh còn có một chút ý thức trách nhiệm, thì hãy thay con trai của anh
mà suy tính, hãy kiên cường, dũng cảm mà sống!” Buông tay ra, anh ôm cậu bé từ
trên giường xuống, rất tốt, Đông Bác Hải cũng không còn ói, điều này làm cho Mặc
Phi Tước hơi thả lỏng một chút, anh ấy vẫn có thể nghe hiểu lời của anh! Cậu bé
nhìn cha chằm chằm, cầu nguyện cha ngàn vạn đừng tìm chết, Mặc Phi Tước ấn chặt
bả vai nhỏ của cậu, phương pháp khích tướng của anh không thành công, cho dù
thành xác chết, hi vọng Bác Hải cũng không làm cho anh thất vọng! Ánh mắt của
Đông Bác Hải yếu ớt nhìn bọn họ một cái, chợt rơi vào cái chén trong tay của
con trai, hai chú cháu kích động nho nhỏ, anh là muốn ăn cơm này.
“Cha, cha muốn ăn cơm sao?” Trong giọng trẻ con non nớt nhiễm
chút hưng phấn.
Anh nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt theo đó cũng chìm xuống ảm đạm——
Thất vọng! Anh chuyển ánh mắt, rồi nhẹ nhàng kéo chăn ra, động tác này khiến
hai chú cháu cũng cứng đờ, anh lựa chọn cái chết sao? “Cha.” Cậu bé muốn kéo
cha, nhưng bị Mặc Phi Tước ấn chặt, cậu quay đầu đôi mắt đầy nước mắt nhìn lên
anh: “Chú Mặc.” Thật sự trơ mắt nhìn cha chết.
“Nhịn.” Anh liếc cậu nhóc một cái rồi nói.
Hiện tại, ngoại trừ nhịn còn có biện pháp nào tốt hơn sao! Nếu
như anh ấy thật sự không có dũng khí sống nữa, vậy không bằng để cho anh ấy chết
đi, anh em vô dụng như vậy, không cần cũng được! Dĩ nhiên, đây cũng là Mặc Phi
Tước chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói lẫy mà thôi! Đông Bác Hải chậm rãi
ngồi dậy, mới vừa cúi đầu xuống tìm giầy, thì đầu choáng váng quay cuồng một trận,
anh vỗ vỗ trán, mang dép vào rồi lảo đảo đứng dậy, cả người anh mệt mỏi phải rất
miễn cưỡng chân mới đứng vững được, giậm chân rồi bước ra một bước đầu tiên,
sau đó mỗi một bước đi đều rất cẩn thận, giống như là xiếc đi dây vậy, không cẩn
thận một chút sẽ ngã xuống —— Nhìn cha bứơc từng bước một đi đến bên cửa sổ, nước
mắt của cậu bé như nụ hoa chớm nở lẳng lặng chảy xuống, mấy lần muốn bật thốt
lên, cầu xin cha đừng chết, đừng bỏ cậu.
.
.
.
.
.
Mặc Phi Tước đanh mặt, cắn răng, mắt không chớp mà theo dõi
anh ấy, trong lòng cũng thấp thỏm mấy phần, chưa tới thời khắc cuối cùng, anh
nhất định phải nhịn.
Mắt thấy cha đã đến gần cửa sổ, cậu bé không nhịn được nữa,
đã giùng giằng thân thể nhỏ bé và hô to một tiếng: “Cha đừng chết!” Đông Bác Hải
quay đầu lại nhìn con, lộ ra một nụ cười nhạt với con, sau đó tay kéo rèm cửa sổ
mở ra —— Trong khoảnh khắc ánh mặt trời ấm áp rơi vào, anh có chút sợ ánh sáng
mà lấy tay che con ngươi, hai chú cháu cũng sửng sốt, anh không phải là muốn đi
tìm cái chết! “Cha chỉ là đã lâu không có thấy ánh mặt trời thôi.” Anh cười có
chút hài hước với hai chú cháu, thật giống như đang cười nhạo bọn họ bị đùa bỡn.
“Cha.” Cậu bé chạy tới ôm chặt lấy cha, quá tốt rồi! Quá tốt
rồi! Cha nghĩ thông suốt rồi.
“Đây mới là Đông Bác Hải mà tôi biết!” Mặc Phi Tước cũng đi
tới, khoác lên bờ vai của anh ấy lộ ra khuôn mặt tươi cười thả lỏng.
“Chủ tử, có người muốn gặp ngài.” Bạch Dạ đi tới nói.
“Ai muốn gặp tôi?” Cậu bé lau nước mắt.
“Là thuộc hạ của Frankie.” “Là thuộc hạ của Frankie?” Đây thật
đúng là làm cho cậu cảm thấy ngoài ý muốn, “Frankie muốn tuyên chiến với tôi?”
Hắn ta không có gởi thư khiêu chiến tới, ngược lại hắn ta tự mình đưa tới cửa.
“Không phải, là bọn họ tới tìm chúng ta nương tựa.” Bạch Dạ
lắc đầu.
“Ha ha.” Cậu bé cười to hai tiếng, “Đấu tranh nội bộ à, đi,
mang tôi đi xem một chút!” “Không thể khinh địch.” Mặc Phi Tước nói.
“Cẩn thận có bẫy.” Đông Bác Hải nói.
“Mấy con tôm nhỏ có thể làm khó dễ được con?” Cậu bé chẳng
thèm quan tâm mà nói.
“Lòng người hiểm ác, nên có tâm phòng bị người, con trai cha
đi với con.” “Tôi cũng đi.” Mặc Phi Tước phụ họa, anh chỉ thuần túy là ôm tâm
tình xem trò vui, muốn biết oai phong của cậu nhóc một chút.
Bốn người tới phòng họp của bệnh viện, sau khi ngồi xuống,
Trương Đại Ma người dẫn đầu mới mở miệng, “Hắc thủ lĩnh, tôi và các anh em đều
nguyện thề chết theo ngài.”