“Vô Song, đừng sợ, anh tới cứu em, đừng sợ.
.
.
.
.
.” Ánh mắt của anh chỉ nhìn vị trí vách đá, không có tiêu cự,
bàn tay thô ráp bị cục đá cắt chảy máu, trên cục đá còn dính máu thịt của lòng
bàn tay, anh không thèm để ý, mà cố chấp bò lên phía trước.
.
.
.
.
.
Vô Song của anh phúc lớn mạng lớn như thế, nhất định cô ấy
có thể bình an thoát hiểm, may mắn sống sót ở chỗ nào đấy chờ anh đến cứu cô ấy,
trời tối như vậy rồi, cô ấy sống sót sau tai nạn nhất định là rất sợ! Rất sợ!
Anh phải đuổi gấp đến bên người cô ấy an ủi cô ấy, an ủi cô ấy, có anh ở đây, đừng
sợ, anh sẽ bảo vệ em.
.
.
.
.
.
! Ngoại trừ những khả năng này, anh cự tuyệt suy nghĩ khác!
Anh chỉ là cùng với Đông phu nhân của anh thất lạc thôi, hoặc là, Đông phu nhân
của anh đang trách anh không đủ thẳng thắn với cô ấy, cho nên tức giận mà trốn
anh, ha ha.
.
.
.
.
.
Đúng, nhất định là như vậy! Anh muốn nhanh chóng tìm ra Đông
phu nhân bướng bỉnh, cô ấy muốn biết cái gì, anh đều nói cho cô ấy biết, không
giấu giếm cô ấy nữa .
.
.
.
.
.
Anh một lúc khóc, một lúc cười, có chút điên điên khùng
khùng, không ai đoán được lúc này trong lòng của anh đang suy nghĩ gì, ngay cả
bạn thân Mặc Phi Tước cũng không suy đoán được! “Bác Hải, anh bình tĩnh một
chút.” Mắt thấy anh đã bò đến bên vách đá, nhưng không có ý dừng lại, nên Mặc
Phi Tước đã ngồi xổm người xuống đè anh lại, không cho phép anh tiến lên trước
một bước nữa, “Anh tỉnh táo lại đi, phía dưới là vách đá, cho dù muốn tìm người,
cũng phải chờ trời sáng đã!” “Không! Không đợi được trời sáng đâu, Đông phu
nhân cô ấy sợ tối, hiện tại cô ấy ở dưới đó một mình nhất định là rất sợ! Rất sợ!
Tôi phải đi xuống cùng với cô ấy!” Lời nói của anh không có mạch lạc lại mê sảng,
Mặc Phi Tước bị cái bộ dáng này của anh hù dọa, “Anh đi đâu giúp cô ấy? Chị dâu
nhỏ , cô ấy.
.
.
.
.
.” Anh nói không được, để lộ tức giận.
“Tôi biết cô ấy đang ở dưới đó chờ tôi!” Anh cười nhạo một
chút, nước mắt cũng không cầm được mà chảy xuống.
Anh ấy như vậy, khiến lòng của Mặc Phi Tước cũng giống như
là bị vũ khí sắc bén hung ác đâm vào, đau đến á khẩu, người đàn ông ở trước mắt
đang ngây ngô, có chút bất thường, thật sự là Đông Bác Hải vô địch của trước
kia sao? Anh bắt đầu hoài nghi, Đông phu nhân đối với anh ấy mà nói thật sự
quan trọng như vậy sao? Tại sao lúc ban đầu anh mất đi tình cảm chân thành, thì
cũng không có đau đến tê tâm liệt phế như vậy, đến tột cùng cái dạng tình yêu
gì mới xem như là tình yêu chân chánh? “Cha.” Cậu bé cũng đang khóc, trái tim
trước đó chưa từng có trải qua đau đớn, đau đến mức hô hấp của cậu cũng rất khó
chịu, thật sự khó chịu, chỉ có nước mắt là chỗ để phát tiết.
“Không phải nói không cho phép con khóc sao! Không cho khóc!
Không cho phép khóc!” Giọng của anh khàn khàn gầm thét với con trai, hai mắt đỏ
thẫm cũng không có ngừng nứơc mắt, cậu bé cũng rất muốn nhịn, nhưng lại thấy
cha khóc, nên cậu cũng nhịn không được —— “Không được khóc, con trai ngoan, mẹ
nhìn thấy con khóc mẹ sẽ đau lòng , ngoan.
.
.
.
.
.” Anh quỳ dậy, một tay nắm cánh tay nhỏ của con, dùng bàn
tay dính đầy bùn đất và máu tươi lau chùi nước mắt cho con, nhưng lau thế nào
cũng lau không khô, lại vẫn lau gương mặt bụi bậm cùng vết máu của con.
Anh đau đến mức cắn hàm răng thật chặt, nhắm mắt lại không
nhìn tới mặt đầy nước mắt của con trai, chỉ cho đây là một giấc mộng, mong mỏi
cái cơn ác mộng này có thể sớm tỉnh lại một chút.
.
.
.
.
.
Đột nhiên, mặt của anh giống như là bị cái gì đó đụng vào,
anh chợt mở mắt, chỉ thấy tay nhỏ bé của con trai lau chùi ở trên mặt anh, thấy
anh mở mắt ra, cậu nhóc ngừng nước mắt giắt trên lông mi, và nói, “Cha, chúng
ta đều không được khóc, không được để cho mẹ đau lòng!” Anh khóc sao? Anh không
biết, anh còn tưởng rằng là trời mưa! Hút hút lỗ mũi, anh buông cánh tay con
trai, chống tay lảo đảo đứng dậy, mấy người đều không rõ cho nên nhìn anh, xem
anh muốn làm gì? “Bác Hải, Vô Song cô ấy đã chết rồi.” Mặc Phi Tước sợ anh ấy
làm chuyện điên rồ, nên cả gan mở miệng, nếu có thể làm cho anh ấy hả giận,
đánh một trận, cũng tốt hơn là anh ấy làm chuyện điên rồ, tìm cái chết! “Cút.”
Anh lạnh lùng nhìn anh ta, từ trong hàm răng phun ra từ này, lại lạnh như băng.
Tính tình của Đông Bác Hải từ trong xương là thiên về lạnh,
lúc tức giận nổi giận, thì anh luôn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương, giống
như đang cười nhạo đối phương tìm cái chết.
Nhưng mà, trước kia cho dù lạnh lùng thế nào, cũng không có
loại ánh mắt lạnh này, trong lạnh như băng lộ ra tuyệt vọng, ngoại trừ lạnh
lùng còn có căm hận thật sâu, giống như là chỗ đau nhất sâu nhất bị người đụng
vào, nên theo bản năng mà lộ ra móng nhọn cảnh cáo đối phương, đây là Mặc Phi
Tước chưa từng thấy qua.
Nhìn Đông Bác Hải giống như tẩu hỏa nhập ma, người đứng xem
là Bạch Dạ cũng không nhịn được mà lạnh run một cái, cậu ấy đem tay khoác lên
trên bả vai của Ảnh Tử.
Thu hồi ánh mắt, Đông Bác Hải lảo đảo đi về phía trước một
bước, Mặc Phi Tước lập tức cầm lấy cánh tay của anh ấy, đi lên trước nữa chính
là vách đá đó! “Cút.” Vẫn chỉ có phun ra chữ này, mặt của anh không thay đổi mà
quay mặt sang, hất cánh tay của anh ta ra, lúc này Bạch Dạ và Ảnh Tử không đứng
yên nữa mà đi tới, không cần chủ tử ra lệnh, bọn họ cũng biết nên làm như thế
nào, tiến lên ngăn trở anh.
“Cút.” Giống như anh chỉ có biết một chữ này, thở hổn hển,
nhìn chằm chằm lại bọn họ, bộ dáng kia như gặp phật giết phật, gặp thần giết thần,
hiển nhiên đem bọn họ thành kẻ thù không đội trời chung, ai dám ngăn cản anh đi
cùng với Đông phu nhân, anh liền không khách khí với người đó.
“Bác Hải, anh tỉnh táo lại đi, chị dâu nhỏ đã chết rồi! Chết
rồi!” Mặc Phi Tước kéo thân thể anh ấy qua, nắm chặt hai cánh tay của anh ấy gầm
thét gào thét với anh ấy, hy vọng có thể rống cho anh ấy tỉnh lại, tỉnh táo để
đối diện với sự thật “Tôi không tin, không tin ——” Rốt cuộc, anh cũng có phản ứng,
không còn lặp đi lặp lại một chữ nữa, dùng sức đẩy Mặc Phi Tước ra sau đó ôm đầu
thật chặt, đầu ~ thật là đau, đau đớn như tê liệt, “Vô Song cô ấy không có chết,
không có chết, cậu gạt tôi, các người đều đang gạt tôi.
.
.
.
.
.” Anh cười, cười lạ thường.
“Tất cả các người đều biến cho tôi, tôi muốn đi tìm Vô Song
của tôi, cô ấy sẽ không chết, cô ấy mới đáp ứng lời cầu hôn của tôi, làm sao có
thể chết!” Anh tức giận! Anh phát điên! Anh mất khống chế! Anh gầm thét! Chỉ vì
anh không chịu chấp nhận sự thật này! “Cha.” Cậu bé đã chạy tới, quỳ ở trên mặt
đất ôm lấy bắp đùi của cha.
“Con trai.
.
.
.
.
.” Hút hút lỗ mũi, anh cúi đầu nhìn về phía con trai, giống
như nắm được cây cỏ cứu mạng, nắm bả vai nhỏ của con, thanh âm quá kích động
không ngừng run rẩy, “Con trai, con nói cho bọn họ biết, mẹ không có chết, cô ấy
ở dưới đó chờ chúng ta đi cứu.” “Cha!” Cậu bé đã khóc đến khàn cổ họng, rầu rĩ
nức nở mà nói: “Mẹ đã chết rồi.” Mặc dù cậu cũng không muốn thừa nhận, nhưng cậu
thật sự đã mất mẹ, cậu không thể ngay cả cha cũng mất đi.
“Con trai, không phải là con thích mẹ nhất sao, làm sao con
có thể nói dối chứ?” Giọng điệu của anh rất khiếp sợ, ngay cả con trai cũng muốn
liên kết cùng bọn họ lừa gạt anh.
“Con không có, cha là thật, mẹ thật sự đã không còn nữa!” Cậu
liều mạng lắc đầu, nước mắt văng đầy trời.
“Cha không tin.” Anh khó tin, chính xác mà nói là khó tiếp
nhận, anh cúi người xuống gỡ tay con trai ra, “Tôi muốn đi tìm Đông phu nhân trở
về, chứng minh cho các người thấy, cô ấy còn sống!” Cậu bé đã khóc đến khàn cổ
họng, nên không phát ra được tiếng nào, chỉ có thể ôm cha thật chặt không buông
tay, không muốn cha đi tìm cái chết —— “Buông tay!” Gỡ không ra tay nhỏ bé của
con, anh gấp đến độ rống giận một tiếng với con, cậu bé lắc đầu! Không nhịn được,
lần đầu tiên anh đưa tay đánh lên trên người con trai, rất đau, thân thể nho nhỏ
run rẩy một chút, nhưng cậu mặc nhiên không chịu buông lỏng ra, để mặc cho cha
đánh, nếu như đánh cậu mà làm cha cảm thấy dễ chịu hơn một chút, thì cậu tình
nguyện bị cha đánh chết.
“Chủ tử.” Ảnh Tử đau lòng thay cho chủ nên hơi nhích người,
muốn đi lên giải vây thay chủ tử, nhưng bị Bạch Dạ kiềm chế lại, cậu lo lắng
thân thể nho nhỏ của chủ tử không chịu nổi điên cuồng của Đông Bác Hải, Bạch Dạ
thấy vậy cũng có chút không đành lòng, hai người cũng hận không thể chịu thay
cho chủ tử, nhưng đây là chuyện nhà của chủ tử, Bạch Dạ hiểu cậu bé, hai người
bọn họ là người ngoài nếu mà nhúng tay vào sẽ khiến cho chủ tử mất hứng.
“Buông tay!” Mỗi một cái đánh đều kèm theo nước mắt của Đông
Bác Hải, đánh mấy cái, thì tim của anh cũng đau như thế, anh cũng không có đánh
mất lý trí, anh chỉ là đau nên muốn tê dại mình, nhưng càng muốn trốn tránh,
thì nỗi đau càng rõ ràng, người đáng chết là anh! Không phải Vô Song, ông trời
mắt mờ rồi, hãy để cho anh chết đi, trả Vô Song của anh lại cho anh, trả lại
cho anh.
.
.
.
.
.
“A!” Mặc Phi Tước đánh một phát vào cổ của anh ấy, anh ấy
rên lên một tiếng, rồi té xỉu ở trên bả vai của anh.
“Chủ tử.” Lúc này, Bạch Dạ và Ảnh Tử vội vàng đi tới đỡ cậu
bé dậy, Bạch Dạ ngồi xổm người xuống, Ảnh Tử hiểu ý ôm cậu bé lên lưng của cậu
ta, sau đó Ảnh Tử giúp đỡ Mặc Phi Tước nâng Đông Bác Hải lên xe.
“Chủ tử, đau không?” Cõng cậu bé, Bạch Dạ nhẹ giọng hỏi.
Nằm ở trên lưng ấm áp của cậu ấy, cậu bé lặng yên không lên
tiếng, chỉ là nức nở một lúc, đau! Cả người đều rất đau! Đau quá! Bạch Dạ nặng
nề thở một hơi, không nói gì nữa, cõng cậu bé leo lên xe ngồi ——
******************************************************* Trong bệnh viện.
Chúc Kỳ nhận được điện thoại liền hấp tấp chạy tới, váy lễ
cũng không kịp thay, cởi bỏ chân không đứng chờ ở hành lang, người đi đường đi
ngang qua không khỏi lộ ra ánh mắt kinh ngạc đối với anh, anh thấp thỏm mà dựa
vào tường, nghiêng cổ nhìn chằm chằm vào cửa chính phòng giải phẩu, quá lo lắng
nên khiến cho sắc mặt của anh thoạt nhìn rất tái nhợt, cái trán còn đổ đầy mồ
hôi lạnh ~ Thầm mến là một loại hạnh phúc cô đơn, không nhớ rõ là bắt đầu từ
khi nào, thì anh đã thầm mến Thư Yên lớn hơn anh một tuổi, cũng là từ khi đó,
anh bắt đầu chú ý đến hình tượng của mình, mỗi ngày đều ăn mặc rất bảnh bao, vì
chính là muốn hấp dẫn ánh mắt của anh, cho dù là ánh mắt cười nhạo dừng lại ở
trên người của anh, anh đều sẽ hưng phấn xấu hổ thật lâu ~ Ba năm trước đây, mẹ
Chúc bị bệnh qua đời, trước khi chết Chúc Kỳ và Thư Yên đều ở bên cạnh bà, mẹ
Chúc ngàn căn vạn dặn, cái chết của bà phải tuyệt đối giữ kín với Vô Song, nếu
như chị có hỏi thì nói là đã dọn nhà rồi, hai người rơi lệ mà gật đầu.
Sau khi xử lý xong hậu sự của mẹ Chúc, thì ngay sau đó nhà của
Thư Yên xảy ra biến cố, công ty của ông Thư có nguy cơ phá sản đóng cửa, Chúc Kỳ
rất muốn tận lực một phần để có thể giúp được cho nhà bọn họ, chỉ tiếc là có
lòng mà chưa đủ, anh chỉ là một học sinh nghèo, căn bản không có tiền.
Vì có thể kiếm tiền nhanh chóng, nên anh gạt Thư Yên mà đi đấu
quyền anh, nói trắng ra thì cũng chính là bia thịt, những công việc đè ép kia đều
là giải trí cho thành phần tri thức, mỗi ngày đều bị đánh đến sưng mặt sưng
mũi, nhưng tiền kiếm được cũng chỉ là trả nợ được một góc, sau có một ông chủ
coi trọng anh, sau khi hỏi thăm thì biết được anh đang thiếu tiền, liền hỏi anh
có hứng thú làm sát thủ hay không, trước tiên ông ta có thể tạm ứng cho anh một
trăm ngàn, Chúc Kỳ cũng có nghĩ tới cự tuyệt, nhưng đối mặt với sự hấp dẫn của
kim tiền, anh đã không thể ngăn cản được, bởi vì khi anh đến nơi này, thì trong
lòng cũng đã trang bị một ý niệm, đó chính là nhất định phải gom đủ tiền để
giúp nhà Yên nhi vượt qua nguy cơ, sống chết sớm đã bị anh ném ra ngoài tám tầng
mây.
Cứ như vậy, anh ký giấy sinh tử! Nhưng ngay khi anh cầm tiền
đi tìm Thư Yên, thì lại nhìn thấy cô được một chiếc Audi A8 đón đi, anh chờ cô ở
cửa nhà trọ ước chừng một ngày một đêm.
Một ngày kia, anh biểu lộ tiếng lòng với cô! Một ngày kia,
cô cự tuyệt tình yêu của anh! Một ngày kia, anh nhìn thấy vết hôn trên cần cổ
cô, giận đến mức mất khống chế, chất vấn có phải cô bán mình để đổi lấy tiền
không, cô không nói lời nào, chỉ là một mực trốn tránh vấn đề của anh, anh dây
dưa không nghỉ, cô hung hăng cho anh một cái tát, hơn nữa nói rất nhiều lời tuyệt
tình! Một ngày kia, sau khi anh rời đi, không xuất hiện ở trước mặt cô nữa, giống
như là anh biến mất khỏi nhân gian, không có dấu vết để mà tìm! Phanh! Cửa
phòng giải phẩu bị đẩy ra, bác sĩ mặc áo khoác trắng phẫu thuật đi ra ngoài,
Chúc Kỳ lập tức chạy tới, nắm hai cánh tay của bác sĩ, run giọng nói: “Bác sĩ,
bệnh nhân thế nào rồi?” Bác sĩ áo khoác trắng lấy khẩu trang xuống, ánh mắt
quái dị quan sát trang phục của anh một chút, bằng trực giác cho rằng anh là
Gay, ho khan một tiếng, ông ta nói rất nghiêm túc: “Bệnh nhân uống thuốc phá
thai là chất kích thích, mới có thể chảy lượng máu lớn như thế, chậm một chút nữa,
thì đừng nói đứa nhỏ không giữ được, cả người lớn cũng sẽ có nguy hiểm.” Chúc Kỳ
ngơ ngẩn một lúc, rồi mới chậm rãi tỉnh lại, muốn hỏi là cô mang thai sao,
nhưng bật thốt lên lời nói lại là: “Bác sĩ, ông nói là cô ấy và đứa nhỏ đều
không có chuyện gì?” “Ừ, nhưng đây chỉ là tạm thời, thể chất của bệnh nhân rất
suy yếu, tốt hơn hết nên điều dưỡng một thời gian, thì thai mới có thể an toàn.
“Tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ, cám ơn.” Chúc Kỳ liên tiếp gật
đầu cảm tạ với bác sĩ, bác sĩ khoát khoát tay, rồi đi ra.
Một lát sau, Thư Yên được người đẩy ra ngoài, cô nhắm mắt lại
thật chặt, nguyên nhân là vì không có tiêm thuốc tê, nên mặt của cô tái nhợt
đau đến mức nhăn nhó không nói nổi, sợi tóc trên trán cùng tóc mai hai bên sớm
đã bị mồ hôi thấm ướt, hai tay mảnh khảnh xanh mét nắm cái mền thật chặt, đau,
từng tế bào của cơ thể đều đang kêu gào, đau.
.
.
.
.
.
“Yên nhi.” Chúc Kỳ cầm lấy một tay của cô, đi cùng với người
ta đẩy cô vào phòng bệnh.
Ai? Là ai đang gọi cô, cô muốn mở mắt xem người gọi cô,
nhưng mà mí mắt quá nặng, cô không mở ra được.
.
.
.
.
.
“Hải Sinh.” Bỗng chốc, từ đáy trái tim cô kêu ra cái tên, nắm
tay Chúc Kỳ thật chặt, coi anh như Đông Hải Sinh, trong nháy mắt hai mắt của
Chúc Kỳ lóe lên chán nản ảm đạm, cuối cùng anh cũng không phải là người ở trong
lòng cô.
“Hải Sinh, Hải Sinh.
.
.
.
.
.” Thư Yên không ngừng gọi tên của hắn, nhưng lại không nhận
được câu trả lời của hắn, cô thật sợ hãi! Thật sự sợ hãi! Giống như một mình bị
đặt trong ở trong bóng tối vô biên, cô thật hy vọng có hắn ở cùng với cô, cho
cô an ủi, để cho cô biết cô có hắn mà không phải một mình! “Anh ở đây.” Chúc Kỳ
hít mạnh một hơi lạnh, đem phần khổ sở cùng đau khổ ở trong lòng chôn xuống tận
đáy lòng, tại sao người trong lòng của cô ấy luôn là Đông Hải Sinh!