“Sao đánh tôi?” Đông Bác Hải liếc nhìn cái gối đập trúng đầu
anh một cái, nhíu mày cười, “Nhìn cậu khó chịu vậy?” Khó chịu? Cái rắm a! “Bác
Hải, lúc nào tôi cũng có thể khoan dung anh làm bừa, duy chỉ hôm nay ở nhà tôi.
.
.
.
.
.
không được!” Mặc Phi Tước càng vòng chặt hai cánh tay hơn, đỉnh
lông mày bướng bỉnh nhíu thật chặt, thú tính của người này hoàn toàn không có
nhân tính.
“Xin lỗi, Phi Tước.” Đông Bác Hải đập đập đầu, bày tỏ SORRY,
thiếu chút nữa thì anh quên hôm nay là ngày kị của Mặc lão.
“Không tiễn!” Mặc Phi Tước lạnh lùng tặng anh hai chữ, rồi
xoay người đi xuống lầu.
Anh hạ lệnh đuổi khách, cũng không phải là giận bạn tốt, mà
là để cho bọn họ đi đến thế giới hai người.
Đông Bác Hải nhìn bóng lưng cậu ấy đi ra ngoài mà mím môi cừơi
cười, Vô Song ngượng ngùng mà ngẩng đầu lên, và lúng túng hỏi: “Anh ta tức giận
à.” “Đi thôi!” Bỏ qua vấn đề của cô, anh nắm tay nhỏ bé của cô, vội vã đi ra
ngoài ~ “Bác Hải, chúng ta cứ như vậy mà đi à, không phải anh.
.
.
.
.
.” “Không thì thế nào? Chẳng lẽ còn muốn anh ở lại dụ dỗ cậu
ấy?” Đông Bác Hải buồn cười và hỏi.
“.
.
.
.
.
.” Chẳng lẽ không phải sao? “Đông phu nhân, anh phát hiện em
thật đáng yêu.” Bóp bóp sống mũi thanh tú của cô, anh bật cười ra tiếng, tình bạn
giữa đàn ông, không giống như tình bạn giữa phụ nữ, không có nhiều tính toán
chi li như vậy.
Vô Song liếc anh một cái, cười cái gì mà cười, cô là tốt cho
anh thôi! Hai người rất nhanh đã tới trước xe, Đông Bác Hải mở cửa xe ngồi phía
sau ra cho cô, Vô Song ngồi vào, thì ngay sau đó Đông Bác Hải cũng cùng vào, cô
kinh ngạc mà nhìn anh, anh không lái xe à? “Đông phu nhân, hai tháng nay em có
nhớ anh hay không?” Hơi thở đàn ông ấm áp phun lên trên mặt của cô, có một dòng
điện xẹt qua làm toàn thân tê dại, từ trong ánh mắt màu xanh của anh lộ ra giống
như sài lang hổ báo vồ lấy thức ăn, cô cũng hiểu được anh muốn cái gì, không phải
là cô không muốn cho, chỉ là không đúng chỗ, “Bác Hải, anh lái xe trước đi,
chúng ta đổi chỗ rồi nói tới vấn đề này được không.” “Anh hiện tại muốn biết
đáp án của em.” Anh đã sớm không thể chờ đợi rồi, hai tháng nay lúc nào anh
cũng nhớ cô, nhớ đến phát điên rồi, cho nên một khắc anh cũng không muốn chờ! “.
.
.
.
.
.
Nhớ.” Vô Song im lặng một chút, rồi gật đầu, anh cười nhẹ và
gương mặt tuấn tú càng lúc càng rơi xuống, cô có chút sợ nên theo bản năng mà
lui về phía sau.
“Nhớ nhiều không?” Cô lui anh tiến, rất nhanh anh đã ép cô
không còn đường lui, bàn tay nhấn lên trên cửa kiếng cửa xe, chóp mũi hai người
chạm vào nhau, hơi thở nặng nề của anh làm nóng đỏ môi của cô.
“.
.
.
.
.
.” Vô Song khẩn trương đến mức nói không ra lời, nhịp tim đập
thật nhanh, giống như là muốn nhảy ra vậy.
“Nhớ nhiều không, hử?” Rốt cuộc anh cũng không chịu đựng nữa,
như chuồn chuồn lướt nước mà hôn môi anh đào của cô, và nhẹ nhàng gặm mút cánh
môi của cô.
“Rất.
.
.
.
.
.
nhớ.” Một lúc lâu, Vô Song mới ấp úng ra hai chữ, anh hài
lòng cong khóe miệng lên, không còn là lướt qua nữa mà là nụ hôn sâu nóng bỏng,
Vô Song cũng nhắm mắt nhiệt tình đáp lại anh, nụ hôn say sưa giống như là đốm lửa
cháy lan ra đồng cỏ, hết sức căng thẳng, hai người cũng khát vọng lấy được nhiều
hơn, để xua tan nóng ran kia ở trong lòng, vừa mới bắt đầu Đông Bác Hải vẫn
không nóng không vội mà cởi nút áo y phục của cô, nhưng mới cởi ra hai nút thì
anh đã không còn bình tĩnh nữa, mà thô lỗ xé rách y phục của cô, mấy cái nút áo
rớt ở trên sàn.
“.
.
.
.
.
.
Ưm, anh có thể đừng thô lỗ như vậy hay không?” My god, đang ở
trong xe đó nha, không phải ở nhà của mình đâu, anh xé nát quần áo của cô thì
cô mặc cái gì, đáng ghét “Về sau không cho phép mặc y phục có nút.” Mẹ nó, mở
quá khó khăn, mở từng nút một không ép anh điên khùng mới là lạ.
“Tại sao?” Dừng hôn, Vô Song nâng mặt của anh lên, cau mày
không hiểu.
“Anh không thích.” “Em thích!” “Đông phu nhân nghe lời, về
sau đổi mặc váy, được chứ?” “Váy?” Vô Song nhíu mày, lại gần anh và cười nói dịu
dàng, “Có phải tốt nhất là thấp ngực hay không, còn phải là cái loại kéo một
cái là có thể cởi ra …?” Anh cười và gật đầu, làm sao anh lại nghe không ra ý
chế nhạo trong lời nói của Đông phu nhân, tuy là chế nhạo, nhưng một câu của cô
đã nói toạc ra suy nghĩ trong lòng anh! “Bại hoại.” Vô Song mặt lạnh, khiển
trách một tiếng.
“Ha ha.” Anh không giận mà ngựơc lại cười, “Nếu không thích
em cũng có thể không mặc gì cả.” “Lưu manh.” Vô Song giận đến mức ở trên cổ anh
cắn một cái, vốn là kích tình lắng đọng xuống đã bị đốt cháy, Đông Bác Hải cởi
quần bò của cô ra, kể cả nội y cũng lột ra, sau đó anh cởi sạch của mình, giang
rộng chân cô ra rồi ôm ngồi lên trên đùi của mình, cởi ra nội y của cô, Vô Song
không còn áo ngực, đuôi ngựa thật dài rơi lả tả xuống, giống như là loại rong
biển rũ xuống đọng lại ở trên vai trần trơn của cô.
Mặc dù có tóc che, nhưng Vô Song vẫn cảm thấy không yên
lòng, sợ bị người đi đường đi ngang qua nhìn thấy, đây là lần đầu tiên cô to
gan nhất, xe chấn động “Bác Hải, tắt đèn đi.” “Tại sao?” Từ trước ngực của cô
truyền đến một âm thanh buồn bực.
“Em sợ bị người ta nhìn thấy.” “Nhìn thấy thì nhìn thấy,
chúng ta là vợ chồng hợp pháp mà.” Anh mới mặc kệ người khác nói chuyện linh
tinh.
“Cái gì vợ chồng hợp pháp, chúng ta còn chưa có giấy chứng
nhận!” “Giấy chứng nhận thì rất đơn giản.” Anh nâng đầu lên, nụ cười gian xảo
như hồ ly, “Đông phu nhân, ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký.” “Ách.
.
.
.
.
.
A.
.
.
.
.
.” Anh đột nhiên tập kích, đem tượng trưng phái nam của mình
chen vào lối nhỏ hẹp của cô, Vô Song không đề phòng mà kêu lên một tiếng, Đông
Bác Hải đựơc như ý mà cười một tiếng, này chỉ là mới bắt đầu.
.
.
.
.
.
Tiết tấu của anh càng lúc càng nhanh, Vô Song không nhịn được
mà muốn kêu lên, nhưng lại không dám kêu, chỉ có thể cắn lên bả vai tráng kiện
của anh.
Xe thể thao đung đưa, kích tình ở bên trong xe thẳng tắp lên
cao.
.
.
.
.
.
********* Sáng sớm hôm sau, Vô Song từ trên giường tỉnh lại,
đầu cô có chút choáng váng, đây là chỗ nào? “Đông phu nhân, sớm!” Đông Bác Hải
đã mặc chỉnh tề, anh thấy Vô Song từ trên giường ngồi dậy, khẽ mỉm cười và bưng
điểm tâm đi tới, cúi người hôn một cái lên trên trán cô.
“Sớm.” Vô Song cong môi, “Đây là đâu? Tại sao em lại ở chỗ
này?” Cô nhớ bọn họ ở trong xe, sao lúc tỉnh lại thì ở chỗ khác.
“Đây là tân phòng của chúng ta, về phần tại sao em phải ở chỗ
này, thì đương nhiên là anh ôm em trở về.” Anh ngồi xuống mép giường, “Đây là bữa
ăn sáng anh làm cho em, mau dậy ăn đi!” “Ừ.” Vô Song gật đầu một cái rồi kéo
chăn ra, phát hiện mình không mặc gì nên mặt đỏ lên.
“Em chờ anh chút.” Anh đứng dậy, từ trong tủ quần áo cầm lấy
một cái váy màu trắng cùng với áo lót đi tới đưa cho cô, Vô Song không chần chờ
mà nhận lấy, cô biết, anh biết số đo của nàng xích mã.
Cô nhìn anh một cái, anh cũng không có ý tránh, cô chần chờ
một chút, rồi cũng không cố kỵ mà mặc vào ở trước mặt hắn, dù sao nên nhìn, hay
không nên nhìn, anh cũng đã nhìn thấy rồi, còn có cái gì mà phải che che giấu
giấu .
“Sau đó anh không thể đưa em về nhà.” Anh đưa vào túi và nói.
Vô Song mới vừa mặc xong áo lót, đang chuẩn bị mặc váy thì dừng
tay lại, nhìn anh không hiểu, “Anh phải đi đâu sao?” “Anh muốn đi làm chút chuyện.”
Anh cười nói.
“Em muốn đi theo anh.” Cô sẽ không để anh một thân một mình
mạo hiểm.
“Đông phu nhân, em đang lo lắng cho anh sao?” Đôi mắt đào
hoa hẹp dài của anh hơi híp lại, đẹp trai tự nhiên lộ ra một chút hơi thở côn đồ,
tròng mắt sâu thẳm tựa như sao trời gần như si mê nhìn cô, thật giống như một
cái động tối đen to lớn muốn thu nạp cô vào, Vô Song có chút chống đỡ không được,
nên tránh khỏi ánh mắt của anh, rũ lông mi xuống và gật đầu, “Ừ, em lo lắng.”
Anh đi tới cạnh cô quỳ một gối xuống ở bên giường, một tay chống giường đến gần
cô, nâng cằm của cô lên, đưa mắt nhìn loại tư thái lúng túng của cô, nheo mắt lại
khẽ mỉm cười, “Đông phu nhân, anh nghĩ.
.
.
.
.
.” “A ~ em đói rồi.” Vô Song vốn định đổi chủ đề, nhưng
không ngờ lại gãi đúng chỗ ngứa của anh.
Anh siết chặt cằm của cô hôn lên, bàn tay to chống giường lại
kéo váy ở trong tay để qua một bên, chân của Đông Bác Hải nhún về phía trước,
làm cho thân thể của Vô Song nghiêng tới trước, ngón tay của Đông Bác Hải linh
hoạt đỡ phía sau, vừa quấn lấy môi của cô, bàn tay lại không an phận mà cởi ra
dây áo lót vừa mới cài của cô, giữa răng môi, anh thì thầm quyến rũ: “Tiểu yêu
tinh.” “Ưm ~” Vô Song bị anh hôn đến mức lâng lâng, dùng một chút lý trí còn
sót lại để khước từ anh, mơ hồ không rõ mà nhắc nhở anh: “Anh.
.
.
.
.
.
không phải.
.
.
.
.
.
có việc bận sao?” Hình như chuyện kia rất quan trọng, nên
Đông Bác Hải buông cô ra, thở mạnh một hơi, nhẹ nhàng nắm eo thon nhỏ của cô,
nhưng cũng không thể cứ như vậy mà thả cô, anh mở một đôi mắt to xinh đẹp, lông
mi dài cong kia nháy nháy mắt, dùng giọng cực kỳ yếu thế mà nói: “Bà xã, chờ
anh xử lý xong mọi chuyện, thì chúng ta nắm chặt thời gian sinh cho con trai đứa
em trai em gái.” “.
.
.
.
.
.
Ừ.” Vô Song gật đầu, cô cũng rất là muốn có một đứa con nữa.
“Đứng dậy ăn điểm tâm đi!” Anh nỗ lực khắc chế mình không
nhìn xuống hai vú trần trụi của cô, sợ sẽ không khống chế được thú tính của
mình.
Vô Song mặc quần áo tử tế rồi đi rửa mặt, sau khi ăn xong bữa
ăn sáng, thì Đông Bác Hải và cô cùng nhau đi xuống lầu, cô kéo cánh tay của
anh, yêu cầu cùng đi làm việc với anh, nhưng Đông Bác Hải lại nhẹ nhàng cười rồi
cự tuyệt.
“Đông phu nhân em yên tâm, nhất định anh sẽ cho em một hôn lễ
đẹp nhất.” “Có hôn lễ hay không cũng không quan trọng, quan trọng là em muốn
cùng với anh trải qua mưa gió.” Anh cúi đầu, in lên trên trán cô một cái hôn:
“Đông phu nhân, một giây anh cũng không muốn rời khỏi em, nhưng hôm nay anh có
chuyện phải làm thật sự không thể dẫn em đi, nghe lời, về nhà ngủ một giấc thật
ngon, cái gì cũng đừng nghĩ, cũng không cần lo lắng cho anh, anh không có việc
gì.” “Bác Hải.
.
.
.
.
.” Bảo cô làm thế nào mà yên tâm chứ.
“Tổng giám đốc, xe của phu nhân đã chuẩn bị tốt rồi.” Lúc
này An Sâm đi tới nói.
“Ừ.” Anh gật đầu rồi nhìn về phía Vô Song, “Đi thôi, anh tiễn
em lên xe.” “Em muốn đi theo anh.” Cô không đi mà kéo cánh tay của anh.
“Đông phu nhân, nói một tiếng em yêu anh, có lẽ anh sẽ suy
tính.
.
.
.
.
.” “Em yêu anh.” Vô Song không chút nghĩ ngợi mà cắt đứt lời
của anh.
Anh bật cười, lộ ra hàm răng trắng tinh đều đặn, tròng mắt
đen sâu thẳm hài hước gian xảo như lão hồ ly.