rước ngực của Đông Bác Hải có một đóa hoa nhỏ màu đen, mà biệt
thự trước mặt lại chìm trong không khí bi thương trầm lặng, nắm chặt cánh tay của
Đông Bác Hải, cô thận trọng hỏi, “Đây là?” “Tang lễ của chú Mặc.” Anh nói nhẹ.
Vô Song kinh ngạc đến mức trợn mắt, theo bản năng mà bật thốt
lên: “Noãn đã trở về chưa?” “Chưa.” Đông Bác Hải nhẹ nhàng lắc đầu, bàn tay thô
ráp lau gò má trắng ngọc của cô, nghiêng người ở trên môi cô trộm một cái môi
thơm, “Phi Tước đã phái người đi tìm, nhưng mà vẫn không tìm được cô ấy.” “Đã
thử thông qua truyền thông chưa?” Xã hội hiện nay, tốc độ truyền bá của truyền
thông là phổ biến nhất cũng là rộng nhất, có thể nói là không có lỗ hỗng, chỉ cần
không phải sống ở rừng rậm nguyên thủy, đáy biển thế giới, hoặc là Sa mạc
Sahara mênh mông bát ngát, đều có thể nhìn thấy! “Không có.” Mặt của Đông Bác Hải
lộ vẻ lúng túng, nhẹ nhàng ôm eo thon nhỏ của cô, ghé vào lỗ tai của cô thì thầm:
“Đông phu nhân, ở trước mặt Phi Tước tốt nhất là đừng có nhắc tới chuyện liên
quan với Mặc Noãn.” “Tại sao?” Đông phu nhân không hiểu.
“Đừng hỏi nhiều như vậy, dù sao chồng em sẽ không hại em.”
Anh cười nhẹ, dẫn cô vào biệt thự, bên trong bố trí thành linh đường, Mặc Phi
Tước quỳ tế chân dung của Mặc lão ở trước mặt, tới tham gia tang lễ hôm nay đều
là bạn làm ăn khi Mặc lão còn sống, làm bạn tốt của ông ấy, nên đương nhiên
không thể thiếu Đông lão.
“Bác Hải, sao vậy?” Vô Song muốn đi qua chào hỏi ông cụ, lại
bị Đông Bác Hải ôm thật chặt, anh không để cho cô đi, cho nên cô mờ mịt mà nhìn
anh, Đông Bác Hải không nói gì, cũng chỉ có ánh mắt rét lạnh nhìn, như là đang
nhìn Mặc Phi tước, nhưng thật ra thì ánh mắt bay qua ông cụ.
Anh không nói lời nào, nên Vô Song cũng thức thời ngậm miệng
lại, nhìn vị trí của ông cụ một cái, vừa đúng lúc bắt được trong mắt ông cụ là
không vui, cô rùng mình một chút, bọn họ đang cãi nhau sao.
Thu hồi ánh mắt, bàn tay nhỏ bé ấm áp của cô bọc lại bàn tay
lạnh như băng của anh, Đông Bác Hải nghiêng đầu nhìn cô một cái, cô trả về cho
anh một nụ cười nhẹ, tựa đầu ở trên bả vai của anh, “Mặc kệ lựa chọn của anh,
quyết định của anh là cái gì, em đều ở cùng anh!” Ủng hộ anh, ở cùng với anh
vĩnh viễn ~ Cô quyết định không trốn nữa, bởi vì cô hiểu rất nhiều.
Lúc cô đang tự thương tiếc tự buồn bã, đúng là rất ích kỷ,
chưa từng nghĩ cho anh, tình cảnh của anh nước sôi lửa bỏng như thế, lừa gạt
tính là cái gì? So với anh đang đau khổ giãy giụa ở trong thù hận hơn hai mươi
năm, cô bị thương một chút thì có là gì? Nếu không phải là cùng với anh trải
qua trận khảo nghiệm sinh tử kia, cô nghĩ cả đời này cô sẽ không biết mình ích
kỷ đến cỡ nào, một chút ngăn trở nhỏ liền xem nó như khó khăn lớn không qua được,
Chúc Vô Song à Chúc Vô Song, mày thật đúng là ngây thơ ~ Cô cười tự giễu, rồi
nâng cằm lên nhìn mặt bên tuấn tú của anh: “Bác Hải, thật ra thì chuyện của con
trai em đã biết?” Anh theo bản năng chau chặt chân mày, có chút bối rối mà mở
miệng: “Vô Song.
.
.
.
.
.” “Em không trách anh.” Giọng nói của cô dịu dàng cắt đứt lời
của anh, và nụ cười dịu dàng treo ở bên khóe môi như ánh mặt trời buổi chiều, một
chút tức giận oán trách cũng không có.
“Anh không phải cố ý lừa gạt em.” Giọng nói trầm thấp khêu gợi
của anh hơi khàn khàn, xin lỗi viết ở trên mặt, chính là vì quá quan tâm, quá sợ
mất đi, nên anh mới không dám mạo hiểm.
“Em cũng nói rồi, em không trách anh.” Bàn tay trắng nhẹ
nhàng vòng lên hông bền chắc của anh, cô lại tựa đầu vào trong lồng ngực rộng
rãi của anh.
“Cám ơn em, Đông phu nhân.” Nếu như đổi hoàn cảnh, trường hợp,
nhất định anh sẽ vì hưng phấn quá mức mà không nhịn được cho cô một cái ôm hôn
nhiệt liệt, để diễn tả tâm tình của anh vào giờ phút này, là có hạnh phúc cùng
may mắn cỡ nào, cái loại cảm giác đó như trút được gánh nặng, giống như là cục
đá chận đè ở ngực rốt cuộc cũng đi xuống, hít thở được thoải mái, cả người cũng
nhẹ nhõm đi nhiều.
Anh vươn cánh tay ôm cô thật chặt, hạnh phúc có được đến
không dễ, anh sẽ quý trọng mỗi một phút mỗi một giây cùng đi chung với cô! Sắc
trời dần dần tối xuống, khách đến đây tham gia đưa linh cữu đi cũng từng người
một đi trở về nhà, lúc này, ông cụ đi tới, ấn bả vai Mặc Phi Tước đang quỳ trên
mặt đất và nói: “Con à, người chết không thể sống lại, cũng đừng quá đau khổ,
hãy đứng lên đi!” “Cám ơn chú Đông, con muốn tận hiếu đạo với cha của con một
chút, không thể tiễn ngài.” “Ai.
.
.
.
.
.” Ông cụ nhìn hình bạn tốt một cái rồi lắc lắc đầu, thở một
hơi nặng nề, bất chợt ông hâm mộ ông ấy, trong mắt già nua tràn đầy nước mắt,
thỏ chết cáo khóc một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, sớm muộn gì ông cũng sẽ có một
ngày như vậy, chỉ là đến lúc đó có được mấy đứa con lo ma chay, thằng thứ hai củi
mục đó là ông không trông cậy được rồi, Đông Bác Hải thì ông lại cũng không dám
ôm hi vọng, có thể trông cậy duy nhất cũng chỉ có thằng lớn, nhưng mà.
.
.
.
.
.
Ai! Ông xoay người, nâng con mắt già nua nhìn Đông Bác Hải một
cái, cái gì cũng không nói, có chút bi thương chán nản mà rời đi, thân là cha,
đau nhất chính là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ông bao che Đông Hải Sinh
cũng không phải là thiên vị ai, chỉ là không hy vọng bọn họ tàn sát lẫn nhau
thôi, đứa nào chết, ngừơi bị đả thương nhất không phải là ông sao.
Thấy ông cụ cũng đi rồi, Mặc Phi Tước đứng dậy gọi quản gia,
“Ở chỗ này coi chừng lão gia thật tốt.” “Dạ thiếu gia.” Quản gia cung kính đáp.
“Đi.” Anh ấy nhìn hai người bọn họ một cái, rồi xoay người dẫn
đi lên lầu, Vô Song có chút không rõ cho nên nhìn Đông Bác Hải, làm gì thần thần
bí bí như vậy? “Đi thôi!” Anh cũng không giải thích, mà ôm nàng đi lên lầu.
Hai người tới gian phòng, thì Vô Song kinh ngạc đến ngây người
—— “Nhận lấy.” Mặc Phi Tước đem một cây súng thượng đẳng ném cho Đông Bác Hải,
anh đưa tay nhận lấy, áp súng hơi một cái, một thanh âm vang lên rắc rắc, lanh
lảnh dễ nghe, cực phẩm! “Các anh đây là? .
.
.
.
.
.” Trên giường của Mặc Phi Tước để một cái rương đen, đã mở
nắp, bên trong trừ mấy chuôi súng lục còn có đạn và mấy trái lựu đạn, Vô Song bị
dọa sợ rồi, súng thật đạn thật, bọn họ đang chơi buôn lậu sao? “Làm sao cậu tránh
thoát được kiểm an?” Đông Bác Hải tò mò hỏi.
Mặc Phi Tước cầm một cây súng lục lên, cũng áp súng hơi một
cái, khóe môi mỏng hơi nhếch, nhíu mày, một khuôn mặt tuấn tú không thay đổi lạnh
lùng tàn khốc giống hàn băng không thay đổi và nói, “Bọn họ dám xét sao?” Đông
Bác Hải cười lạnh, “Nhóc con nhà cậu càng ngày càng điên cuồng nhỉ.” Mấy tháng
không gặp, anh phát hiện Mặc Phi Tước chín chắn không ít, hơi thở côn đồ ở trên
người của cậu ấy đã hoàn toàn lột xác thành khí phách đàn ông, có phong phạm
vương giả! “Đông phu nhân, chuyện ngày hôm nay em cũng thấy rồi, anh và Đông Hải
Sinh nhất định có một người phải chết, trận chiến này mới có thể vĩnh viễn kết
thúc.” “Súng này từ đâu tới?” Cô tò mò là cái này.
“Tôi từ mang về Mỹ!” Mặc Phi Tước thẳng thắn.
“Hàng của nước Mỹ?” Vô Song cẩn thận nhìn cây súng trong tay
Đông Bác Hải một chút, hơi nhíu mày, hàng của nước Mỹ cũng chả có gì đặc biệt,
kiểu dáng khó coi như vậy, một chút bề ngoài cũng không có.
“Em cũng có nghiên cứu súng?” Đông Bác Hải thấy bộ dáng cô
nhìn chuyên chú, không nhịn được lên tiếng hỏi cô một câu.
Cô liên tục khoát tay, “Không có, là em cảm thấy súng này
không tốt chút nào.” .
.
.
.
.
.
Nhìn “Chỗ nào không tốt?” Anh nhiệt tình kiểm tra lại cái
súng này, nhưng không phát hiện có chỗ nào không tốt! Cạc cạc.
.
.
.
.
.
Một đám quạ bay qua đỉnh đầu! “Ách.
.
.
.
.
.” Cô im lặng.
“Chị dâu nhỏ, không nhìn ra cô cũng có nghiên cứu với súng,
muốn tôi thử uy lực của nó một chút cho cô xem đựơc không?” Thả súng trong tay
ra, Mặc Phi Tước cầm lấy súng trong tay Đông Bác Hải, hướng về phía ngoài cửa sổ,
Vô Song khuyên cũng không được, cô có nghiên cứu với súng cái rắm á, cô chỉ là
không hài lòng với kiểu dáng mà thôi.
Hưu —— Viên đạn với tốc độ ánh sáng xông ra ngoài, sau đó.
.
.
.
.
.
Bùm —— Một tiếng nổ tung ầm vang, nổ sáng một góc trời, cả
tòa biệt thự giống như là gặp một trận động đất, dùng sức mãnh liệt sáng ngời mấy
cái! Vô Song giống như đà điểu, vùi đầu vào trong ngực của Đông Bác Hải, cô là
tội nhân, thật sự cô không nên nhiều chuyện, lắm mồm, uy lực kia đúng tiêu chuẩn,
cô thề, về sau sẽ không bao giờ nhìn bề ngoài của đồ vật! “Chị dâu nhỏ.” Mặc
Phi Tước quay đầu lại nhưng không thấy đựơc thân ảnh của cô, ngừơi nào đó không
còn cách nào khác đành bảo Đông Bác Hải đưa lưng về phía anh, Vô Song nhỏ nhắn
như vậy, nên cô được che kín, đương nhiên là anh không nhìn thấy cô rồi, cho
nên anh hỏi: “Chị dâu nhỏ đâu?” Không phải là hù dọa chạy chứ? “Dạ.” Anh mới
nghiêng người sang, lúc này anh mới nhìn thấy Vô Song giống như là một con thỏ
bị sợ cong người ở trong lòng anh ấy, anh không nhếch môi, lộ ra một nụ cười
không thể nghe thấy, có hâm mộ, đố kỵ.
.
.
.
.
.
không có hận! Trong mấy năm nay phí thời gian cùng với anh
ta, hâm mộ duy nhất của anh chính là vợ con của Đông Bác Hải.
“Hiện tại muốn hành động sao?” Đưa mắt nhìn anh, Mặc Phi Tước
chuyển đề tài.
Đông Bác Hải nhìn cô gái nhỏ trong ngực một cái, lắc đầu, “Tối
nay không được.” “OK.” Anh gật đầu, cất khẩu súng trở lại.
“Bác Hải.” Nghe bọn họ nói chuyện, Vô Song ngẩng đầu lên,
trên gương mặt trơn mềm còn giữ màu hồng nhạt chưa rút đi, giống như là một cây
đào mật chín đúng lúc, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một cái, nơi
này không ai ~( anh không đem Tước làm người, hắc ) Đông Bác Hải không cần cực
khổ ẩn nhẫn một mặt cầm thú của mình, anh cúi đầu, hôn lên cánh môi đỏ hồng của
Vô Song, giống như là loại sa mạc khát khao nước … Nóng bỏng, điên cuồng như muốn
một ngụm nuốt cô xuống bụng.
“Ô ~” Vô Song kêu ưm một tiếng, cũng không phải là muốn phản
kháng, mà là trong phòng còn có ‘ người thứ ba ’ nhìn, nhưng Đông Bác Hải mới mặc
kệ Mặc Phi Tước có thèm nghía đến bọn họ không, dù sao nhìn khó chịu là cậu ấy,
không phải là anh.
Mặc Phi Tước thật đúng là nhìn bọn họ một cái, từ trong cánh
mũi lạnh lùng xì một tiếng, thu hồi ánh mắt dọn dẹp súng đạn, miễn phí cũng
không cảm thấy hứng thú, anh mới không tự tìm khó chịu! Dần dần Vô Song bị kỹ
thuật hôn thuần thục của anh trêu đùa đến mức mụ mị, trong lòng không vì có người
đang đứng xem mà ngượng ngùng kháng nghị, mà nghênh đón nụ hôn của anh, mặc cho
anh đoạt lấy, hai người cũng hôn rất say mê, tay cầm thú dừng lại ở trên eo
thon nhỏ của cô dần dần có phản ứng, bắt đầu ma sát ở trên eo cô, không cẩn thận
mà đẩy cao y phục của cô một chút xíu, lúc này bay tới một vật thể không rõ đập
trúng đầu của anh —— Hôn dừng lại! Đông Bác Hải chợt ngẩng đầu lên, nhìn về
phía vật thể không rõ bay tới, chỉ thấy người gây chuyện lạnh lùng ôm hai cánh
tay và chau mày, anh cũng hơi nhăn mày, mà Vô Song lại thẹn thùng, mặt đỏ bừng!