Đông Bác Hải tức giận đi tới Đông Vũ hoàn cầu, đẩy cửa chính
phòng làm việc của chủ tịch ra, bên trong ông cụ và Kara đang bàn công việc
cũng ngẩn ra, quay đầu thấy là anh, thì càng khiếp sợ không thôi —— “Tam thiếu
gia.” Mặc dù, vị thiếu gia này là lần đầu tiên tới nơi này, nhưng đối với diện
mạo của anh Kara cũng không có xa lạ, nhìn một chút là có thể nhận ra.
Anh không nói lời nào, gương mặt tuấn tú xanh mét, cắn răng
nghiến lợi, và trong tròng mắt đen giận dữ nhìn ông cụ với khí thế bức người.
“Cô đi xuống đi!” Ông cụ để tài liệu trong tay xuống, ánh mắt
nhìn Đông Bác Hải một cái rồi nói.
“Dạ!” Kara khom người lo lắng nhìn Đông Bác Hải một cái, rồi
xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Cửa đóng lại, ông cụ liền ngồi trở lại cái ghế chủ tịch, đối
với tràn ngập lửa giận của anh, thì làm như không thấy, giả bộ không hiểu và hỏi:
“Tìm cha có chuyện gì?” “Ông đã làm chuyện tốt gì, trong lòng của ông tự hiểu?”
Đông Bác Hải cười lạnh.
“Láo xược!” Anh ngạo mạn vô lễ, đã chọc ông cụ giận đến mức
dữ tợn mà đập bàn một cái, mặt lạnh trừng lại anh, “Hôm nay là con muốn cãi
nhau với cha hay sao?” “Đông Hải Sinh ở đâu?” Anh cũng không quanh co lòng vòng
với ông, và hỏi gọn gàng dứt khoát.
Sự việc đã bại lộ, ông cụ hoảng sợ ngó anh một cái, nhưng dù
sao cũng là lão tướng đã trải qua chiến trường nhiều năm rồi, bản lãnh lâm nguy
không loạn vẫn phải có, “Khuyên người phải có lòng khoan dung, con cũng đã làm
cho nó bị trọng thương, còn muốn như thế nào nữa, chẳng lẽ thật sự phải đuổi
cùng giết tận mới cam tâm sao?” “Không sai, chỉ cần một ngày còn Đông Bác Hải
tôi, Đông Hải Sinh hắn nhất định phải chết.” Quả đấm vang sào sạt, cái trán nổi
gân xanh run rẩy, có thể thấy được Đông Bác Hải hận đến mức nào! “Khốn kiếp!” Rốt
cuộc cũng không nhịn được nữa, nên ông cụ vỗ lên bàn, sải bước chân đi tới trước
mặt của anh, mặc dù chiều cao kém hơn một chút, nhưng dáng vẻ khinh người bảo
đao không già, một chút cũng không thua Đông Bác Hải.
“Nó là anh cả của con, con thật sự muốn nó chết như vậy
sao?” Anh cả? Đông Bác Hải cau lông mày lại, ánh mắt sâu u ám có chứa cười lạnh
trào phúng, từ trong khinh bỉ phun ‘ xuy ’ một tiếng, “Tôi chỉ có một mình, ở
đâu ra anh cả?” Ba! Ông cụ tức giận nên đã cho anh một cái thật mạnh, anh chỉ
là hơi nghiêng mặt một chút, và thản nhiên cười lạnh, “Chẳng lẽ tôi nói sai
sao?” “Ông vẫn đem cái chết của mẹ đổ lên trên đầu của tôi, từ năm tuổi đến ba
mươi tuổi, ông có một câu quan tâm tới tôi không, nếu có thì chính là cho tôi một
sắc mặt tốt sao?” Ông cụ khẽ mở môi, anh lại tiếp tục nói: “Không sai, ông đối
với tôi là có công ơn nuôi dưỡng, nhưng ông có nghĩ tới hay không, những năm
này tôi sống thế nào không, năm tuổi ông nhận tôi đưa về nhà họ Đông, nhìn thấy
hai anh em bọn họ bắt nạt tôi, ông cũng chưa bao giờ lên tiếng, ở trong căn nhà
kia, tôi là con hoang bị người kỳ thị, ngay cả địa vị người giúp việc cũng
không so được, có biết mỗi lần người khác gọi tôi là Tam thiếu gia, thì tôi cảm
thấy rất châm chọc hay không? Thiếu gia chó má gì đó, cũng chỉ là một con chó
Đông Vũ Bằng ông tốt bụng chứa chấp mà thôi.” Ba! Là một bàn tay, đánh mạnh lên
trên gương mặt của anh, lần này ông cụ bị tức đến mức đỏ cả mắt.
“Nếu ta không xem con là con trai, ta có dẫn con trở về nhà
họ Đông hay không, càng sẽ không nhận con là con ruột của ta.” “Ha ha ha.” Đông
Bác Hải bị lời này của ông làm cho tức cười, đây thật sự là chuyện cười anh
nghe qua cực kỳ buồn cười nhất, hiện tại anh muốn lấy mạng chó Đông Hải Sinh,
thì ông liền nói anh là con trai của ông! “Đông Hải Sinh ở đâu?” Hiện tại, cho
dù ông muốn nhận đứa con trai này của ông, anh cũng sẽ không nhận người cha như
ông ấy nữa!