Ở bên trong xe, vết thương của Đông Bác Hải không ngừng chảy
máu, mặc dù không tuôn ra như lúc trúng đạn, nhưng ngay vùng vết thương máu cô
đặc kết dính lại với nhau, người nhìn thấy mà kinh hãi, “Tổng giám đốc, hay là
chúng ta đi bệnh viện đi.” “Không.
.
.
.
.
.
Không được.” Anh nắm chặt cánh tay của An Sâm, lắc đầu mà mồ
hôi lạnh ứa ra lớn chừng hạt đậu, “Không giết Đông Hải Sinh, thì hậu hoạn vô
cùng.” Nhưng mà không đưa anh đến bệnh viện, thì anh cũng sẽ mất mạng đấy! An
Sâm đem lời muốn nói ra nuốt xuống, hầu hạ anh nhiều năm như vậy, tính khí anh
có bao nhiêu bướng bỉnh, cô lại rất rõ ràng, chỉ là! “Lái nhanh một chút.” Anh
đau đến mức thanh âm cũng phát run luôn, nhưng cố không kêu một tiếng đau.
Ngừơi đàn ông có thể mạnh mẽ đến nước này, An Sâm giả đàn
ông cũng có chút đỡ không nổi, cô thật sự hâm mộ Vô Song, có thể được tổng giám
đốc yêu bỏ qua tánh mạng như vậy, cuộc đời này có thể được ngừơi đàn ông tri kỷ
như vậy, là may mắn, vô cùng may mắn! Xe chạy ở trên đường nhựa tăng tốc điên
cuồng, may nhờ con đường bằng phẳng, nên vết thương của Đông Bác Hải mới không
bị xóc nảy, nếu không khẳng định anh sẽ không chịu nổi Đuổi theo đến gần nửa giờ,
thì cuối cùng cũng phát hiện xe của đối phương —— “An Sâm, đưa thuốc nổ cho
tôi!” Anh khó khăn mà nuốt xuống một ngụm nước miếng, bởi vì thiếu nước nên đôi
môi đã bị khô nứt.
An Sâm từ bên trong túi hành lý lấy ra thuốc nổ giống như một
quả lựu đạn cỡ nhỏ đưa cho anh, tay của anh mềm nhũn và súng rớt xuống.
“Tổng tài, để tôi làm đi!” Anh đã đau đến mức không có còn lại
bao nhiêu sức lực.
“Cô cầm súng nhắm ngay giúp tôi, để tôi nổ súng.” Người có
thể kiên cường đến nước này, Đông Tam Thiếu cũng coi là cực phẩm rồi ! An Sâm cầm
súng rồi gác lên trên cửa sổ xe, nhắm ngay chiếc xe phía trước giúp anh, “Tốt rồi,
tổng giám đốc.” Tốc độ gió quá mạnh thổi tóc An Sâm rối loạn, thổi tan lời cô
nói, Đông Bác Hải cũng không nghe, tay anh móc sẵn cò súng không ngừng run rẩy.
“Tổng giám đốc, !” An Sâm quay đầu lại, thấy bộ dạng anh mệt
mỏi buồn ngủ, siết chặt mồ hôi, chỉ sợ anh sẽ cứ như vậy mà ngủ mất “Để tôi làm
đi!” Dù anh mơ mơ màng màng nhưng cũng coi là nghe rõ lời nói của cô, không còn
hơi sức trở lời cô, nhưng lại cố chấp mà lắc đầu.
Không ép được anh, An Sâm chỉ có thể vô lực mà quay đầu trở
lại tập trung vào mục tiêu, Đông Bác Hải dùng sức nắm chặt vết thương bị
thương, đau, từng tế bào của cơ thể đều đang đau đớn, nhưng ý thức ở một khắc
này lại đặc biệt thanh tỉnh, anh cố gắng cắn chặt hàm răng để đè lên cò súng.
Vèo! Lựu đạn cỡ nhỏ tựa như hỏa tiển bay vụt ra ngoài, ngay
sau đó —— Bùm! Chiếc xe phía trước giống như là quả cầu lửa nổ tung, tan xương
nát thịt, sắt lá bay đầy trời, khói mù cuồn cuộn.
“Tổng giám đốc, tổng giám đốc.
.
.
.
.
.” Thả súng trong tay ra, An Sâm dùng sức gọi Đông Bác Hải
đã hôn mê, nhưng mặc kệ cô lo lắng gọi nhiều lần, anh vẫn bất tỉnh.
“Đi bệnh viện, mau!” Chiếc xe dừng lại, rồi lập tức quẹo cua
rồi lái trở về.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
“Tiện nhân, tao luôn coi mày là chị em tốt nhất, mà mày lại
quyến rũ chồng của tao!” Ba, một cái tát thật mạnh rơi lên trên khuôn mặt nhỏ
nhắn xinh đẹp của cô gái.
“Mày không phải là thích quyến rũ đàn ông sao, hôm nay tao
tìm rất nhiều đàn ông tới để phục vụ mày!” Ngừơi phụ nữ kia cười, còn nham hiểm
kinh khủng hơn hồ ly.
Cô gái bị tát ngã xuống đất lệ rơi đầy mặt rồi bò dậy nắm
mép váy của ngừơi phụ nữ kia: “Đừng, Viên Viên dầu gì chúng ta cũng là chị em,
cầu xin chị bỏ qua cho tôi, tôi sẽ dẫn đứa nhỏ rời đi, vĩnh viễn cũng sẽ không
xuất hiện ở trước mặt các người.” “Tiêu Mỹ Lệ, mày cảm thấy tao lại tin lời nói
dối của mày lần nữa sao?” Người phụ nữ kia khinh bỉ mà cười lạnh, rồi dùng sức
đẩy tay bẩn của cô ấy ra.
“Tôi không có nói dối, Viên Viên thật sự là tôi đã quyết định
mang Bác Hải rời khỏi nơi này rồi, đi đến một chỗ không ai biết chúng tôi, Viên
Viên tôi cầu xin chị bỏ qua cho tôi, bỏ qua cho tôi.” Cô gái ấy tinh thần bất
khuất mà bò dậy lần nữa, kéo lấy mép váy của người phụ nữ kia.
“Tao rất muốn bỏ qua cho mày, nhưng bọn họ không muốn bỏ qua
cho mày!” Người phụ nữ đó dùng sức đá cô gái văng ra, tiếng cười gian của đám
đàn ông cũng ở một khắc này vang lên.
“Mẹ.” Đông Bác Hải đứng ở trên hành lang nhìn tình cảnh ở dưới
lầu, thấy mẹ bị bắt nạt, nên chạy xuống, đông đông đông.
“Tiểu nghiệt chủng? !” Ba, một cậu bé gần hai tuổi rưỡi vẫn
chưa chạy được vào trong ngực mẹ, thì đã bị ngừơi phụ nữ kia tát một cái ngã xuống
đất.
“A ~ con trai.” Tiêu Mỹ Lệ đau lòng đến mức nước mắt chảy
ròng ròng, muốn tiến lên xem thương thế của con trai một chút, thế nhưng đã bị
người ta kéo lại, cô ấy chỉ có thể khổ sở cầu khẩn ngừơi phụ nữ kia, “Viên Viên
tôi cầu xin chị đừng thương tổn đến con trai của tôi, nó vô tội, chị tức giận
thì trút lên trên người tôi đi!” “Vô tội, nghiệt chủng này căn bản cũng không đựơc
tồn tại ở cái thế giới này.” Người phụ nữ đem toàn bộ oán khí ở trong lòng trút
lên trên người một đứa nhỏ, giày cao gót đá lung tung lên trên chân của cậu bé
một trận, giẫm loạn, cậu chỉ là một đứa nhỏ, đau thì sẽ khóc, sẽ ầm ĩ.
“Mẹ, con đau.
.
.
.
.
.” Thanh âm trẻ con non nớt nghẹn ngào của đứa bé xen lẫn với
đau đớn, truyền vào trong lỗ tai của Tiêu Mỹ Lệ, giống như là có vô số cây châm
nhỏ đang đâm vào trái tim của cô ấy, cô ấy đau đến mức nước mắt giống như là hạt
châu đứt dây, càng ra sức giãy giụa hơn, muốn đi cứu con trai, thế nhưng hơi sức
của của cô lại không thể đánh lại hai người đàn ông dáng người vạm vỡ.
“Ô ô, mẹ, con đau, con đau.
.
.
.
.
.” Tiếng gào khóc lóc của đứa nhỏ, đứt quãng, nức nở rầu rĩ.
Cậu vẫn chỉ là một đứa bé trẻ người non dạ, cậu không biết,
cuối cùng là mình đã phạm vào cái lỗi gì, tại sao ngừơi lớn muốn đánh cậu như vậy,
đánh đến mức cả người cậu đều đau quá.
“Đừng đánh nữa, van cầu chị đừng đánh nữa, chị giết tôi đi,
cầu xin chị giết tôi bỏ qua cho đứa con của tôi.” Tiêu Mỹ Lệ rốt cuộc cũng
không nhịn được nữa, giống như bị tâm thần mà gào thét với Lưu Viên Viên, cô ấy
nguyện ý dùng mạng của mình để đổi mạng của con trai.
“Giết người là phạm pháp.” Rốt cuộc ngừơi phụ nữ ấy cũng dừng
tay, cô ta ngồi xổm người xuống, nhìn tiểu Bác Hải nằm khóc ở trên mặt đất, một
tay kẹp sau cổ của cậu bé, giống như là xách con gà con mà xách cậu lên, quỳ
trên mặt đất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cậu đều là bụi bậm, bởi vì bị
nước mắt làm ướt, nên biến thành một con mèo hoa nhỏ, trên lỗ mũi còn treo hai
dòng nứơc mũi nhỏ, bộ dáng đau đớn cực kỳ đáng yêu, cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ
đau lòng không dứt, nhưng ngừơi phụ nữ ác độc này lại cảm thấy chói mắt đến
đáng ghét, bởi vì cậu là cái đinh trong mắt cô ta, đâm vào trong thịt, là sỉ nhục
của cô ta, là bằng chứng chồng của cô ta ngoại tình.
“Thật xấu xí.” Cô ta chán ghét nhìn tiểu Bác Hải, lại liếc
nhìn vẻ mặt lo lắng sợ hãi của Tiêu Mỹ Lệ, bỗng chốc nhếch môi cười lạnh, “Có
biết mẹ mày làm cái gì hay không?” “Hít ~” Đứa bé lạnh run nhìn người phụ nữ ác
độc mà không dám khóc, sợ lại bị cô ta đánh tàn nhẫn một trận nữa, ánh mắt đầy
nước mắt nhấp nháy trong suốt như tuyết, thuần khiết, hít hít hai dòng nước
mũi, mới vừa hút về lại rớt xuống.
Thật ghê tởm! “Mẹ mày là gái điếm!” “Viên Viên, tôi cầu xin
chị đừng ở trước mặt trẻ con mà nói cái này.” Như vậy sẽ dạy hư đứa trẻ “Thế
nào, mày làm mà còn sợ thừa nhận ở trước mặt con trai mày sao.” Người phụ nữ
chanh chua, ánh mắt sắc bén tràn đầy khinh bỉ.
“Tôi không có.” Cô chỉ là cùng yêu một ngừơi đàn ông với cô
ta mà thôi, cũng không có bẩn thỉu như cô ấy tưởng tượng.