Mới sáng sớm, thì cậu bé đã gõ cửa phòng của Vô Song, “Mẹ,
thức dậy ăn điểm tâm.” Vô Song ăn mặc chỉnh tề đi ra, mang túi xách rồi nói với
con: “Mẹ có việc, không ăn.” “Muốn đi đâu, anh đưa em đi.” Đông Bác Hải đi tới
ân cần nói.
“Không cần, anh đưa con trai đến trường học đi!” Cô cúi đầu
nói chuyện, ánh mắt cũng không chạm đến anh một giây, cô nói xong rồi xoay người
đi.
Mất mác, đau lòng, là tâm tình giờ khắc này của anh! “Cha,
cho mẹ một chút thời gian đi.” Cậu bé kéo kéo chéo áo của cha, và lộ ra một nụ
cười khích lệ với cha.
“Ừ.” Anh lãnh đạm trả lời và gật đầu, sờ sờ đầu của con
trai, vẻ mặt có chút xin lỗi, “Con trai, cha phải vội bay về Anh quốc mở cuộc họp
khẩn cấp, có lẽ không thể đưa cho con đến trường học.” “Công việc quan trọng
hơn, con hiểu mà.” Cha không đưa cậu đi, vừa đúng dịp! “Cám ơn con.” Anh
nghiêng người hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con một cái.
“Cha, lên đường bình an.” Có qua có lại, nên cậu cũng hôn trả
lại một cái lên mặt cha.
Vô Song vội vã ra cửa nên thiếu chút nữa đã đụng phải người
giúp việc nữ từ bên ngoài trở về, hai người cũng kinh sợ một chút, người giúp
việc nữ lui nửa bước, rồi vội vàng tạ lỗi: “Tam thiếu phu nhân, thật xin lỗi.”
“Không sao, là do tôi.” Cô quá lỗ mãng.
“Trong tay cô cầm là?” Thấy khung hình poster trong tay người
giúp vịêc nữ khiến cho cô có một chút hiếu kỳ.
“A, đây là ảnh chụp chung của lão gia và các thiếu gia, lão
gia nói muốn dùng trong hôn lễ.” Người giúp việc nữ đem ảnh gia đình được máy
tính ghép đưa cho Vô Song, cô nhận lấy nhìn một chút.
Ánh mắt dừng lại ở trên khuôn mặt tuấn tú của đại thiếu gia,
chân mày không khỏi nhíu lên, đại thiếu gia nhìn qua là một người lịch sự nho
nhã như thế, sao lòng dạ lại ác độc như vậy.
“Tiểu Thúy, đại thiếu gia là người như thế nào?” Cô hỏi dò.
“Đại thiếu gia rất nho nhã, rất quân tử, rất thân thiết,
cũng rất thân thiện, chưa từng phát giận với chúng tôi!” Nói đến bạch mã hoàng
tử trong suy nghĩ, trong mắt người giúp việc nữ có ánh sáng không che giấu được.
“Vậy quan hệ của anh ta và Tam thiếu gia thì thế nào?” Cô
giúp việc lộ ra một chút lúng túng, liếc nhìn bốn phía thấy không có ai mới dám
ấp úng nói: “Quan hệ của bọn họ.
.
.
.
.
.
không tốt chút nào!” “Vì sao?” “Tam thiếu phu nhân, tôi chỉ
là một người giúp việc nhỏ bé, chuyện cũng không biết nhiều.” Ngụ ý đừng làm
khó cô ta, cô ta vẫn không muốn chết.
“À, cám ơn cô, Tiểu Thúy.” Sau khi cô trả lại khung hình cho
cô ta, thì người giúp việc nữ khom người, và đi vào.
Liếc mắt nhìn ngôi biệt thự giống như tòa thành này, Vô Song
chợt cảm thấy nơi này trống rỗng giống như là một ngôi mộ, ở nơi này đều có mùi
vị của người chết, không giải được ân oán, thì ai cũng đừng nghĩ vui vẻ!
************************************************************ Đi tới quán cà phê
đã hẹn với Vương Lôi Lôi, sau khi cô ngồi xuống, thì tao nhã bưng ly cà phê ở
truớc mặt lên, và uống một hớp, “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?” Đối mặt với kẻ
thứ ba, giọng nói lãnh đạm của cô như trước áp đảo tinh thần của đối phương.
Hôm nay Vương Lôi Lôi dịu dàng xinh đẹp mềm mại, lại dày
công mà chải chuốt trang điểm cho mình, váy dài đơn giản nhưng thanh lịch và
sang trọng, trang điểm đậm xinh đẹp, đôi môi xinh xắn bôi thành hai cây ớt, muốn
dùng loại phương thức ngây thơ nông cạn, có một cảm giác tự tin có thế xuất hiện
ở trước mặt Vô Song.
Nhưng mà, khi Vô Song giơ tay nhấc chân, khí chất nữ vương hồn
nhiên trời sinh, vô hình trung đã đánh bại cô ta, hơn nữa từ đầu đến cuối cô ấy
chưa bao giờ thật sự nhìn qua cô ta một cái, ai mà đi chú ý đến những thứ này của
cô ta.
Vương Lôi Lôi sợ rồi, cô ta e sợ rồi, hèn nhát rồi, cô ta đã
bị bình tĩnh của Vô Song đánh bại, nên cô ta khó chịu, và ánh mắt nhìn ra phía
sau lưng của Vô Song một chút, sau khi nhận được một cái mắt lạnh cảnh cáo, thì
cô ta âm thầm hít vào một hơi lạnh, nhắm mắt lại, rồi giả vờ tỉnh táo nhìn cô ấy,
và đi thẳng vào vấn đề: “Tôi mang thai đứa con của Bác Hải.” Những lời này, đối
với bất kỳ một ngừơi con gái nào sắp bước vào điện đường hôn lễ mà nói, thì
cũng sẽ là một quả bom đánh nát hạnh phúc.
Cô ta cho rằng cô ấy sẽ rất khiếp sợ, tâm tình sẽ mất khống
chế.
.
.
.
.
.
Nhưng, tay cầm tách cà phê của Vô Song dừng lại, lông mày nhứơng
lên nhàn nhạt, vẻ mặt không quá ngoài ý muốn lại quá mức bình tĩnh, khiến cho
Vương Lôi Lôi phải trợn tròn mắt.
Cô ta mang thai đứa nhỏ của chồng sắp cưới của cô ấy, mà cô ấy
còn có thể bình tĩnh như vậy? “Cô tìm tôi, chính là muốn tôi tặng anh ấy cho
cô, đúng không?” Để tách cà phê xuống, giọng của Vô Song ôn hoà, giống như là
nói về khí trời hiền hoà vậy.
“Không sai.” Vương Lôi Lôi siết chặt ngón tay, dùng hết sức
để trả lời.
Vô Song nở nụ cười giễu cợt, “Cô nghi ngờ chính là con của
anh ấy, thì cô nên tìm anh ấy chịu trách nhiệm, mà không phải tìm tôi.” Lại một
lần nữa, Vương Lôi Lôi bị cô ấy nói đến nghẹn họng, và sắc mặt trắng bệch! “Muốn
tôi gọi điện thoại cho anh ấy, bảo anh ấy ngay lập tức tới xử lý không?” Một
câu giễu cợt nữa, đâm vào gò má tái nhợt của cô ta.
Ba! Đột nhiên Vương Lôi Lôi đứng dậy cho Vô Song một cái
tát, sức lực kia khiến cho tiếng bàn tay vang lên cả quán cà phê.
“Chúc Vô Song, tại sao cô không từ bỏ, đứa nhỏ của tôi mới
chính là con ruột của Bác Hải, tôi yêu anh ấy, tôi và đứa nhỏ đều không thể rời
khỏi anh ấy.” Vương Lôi Lôi căng cổ họng lên, vì yêu, vì báo thù, mà quyết tâm
hung ác.
Vô Song giận quá hóa cười, cười cô ngây thơ, cười cô ngu ngốc,
cái gì gọi là con trai của cô ta mới chính là con ruột của Bác Hải, con trai của
cô cũng vậy mà.
Tôi và đứa nhỏ đều không thể rời khỏi anh ấy? Những lời này
càng làm cho cô cười đến vành mắt đều đỏ hồng, lúc trẻ tuổi nói yêu thương, cô
cho rằng đời này mình cũng không thể rời khỏi Kiều Lệ Vũ, nhưng không phải cô rời
khỏi cuộc sống của anh ấy chín năm sao? Cảm giác cũng giống như từng có trên
người Đông Bác Hải, ở trong lừa gạt và nói dối, cuối cùng cô cũng thấy rõ nhạt
nhẽo của tình yêu.
“Trên thế giới này, không có ai rời khỏi người nào đó thì
không thể sống, xin lỗi, tôi sẽ không làm khó chính mình, để xoắn xuýt cái vấn
đề có yêu hay không, thời gian lâu dài, yêu nồng sâu hơn cũng sẽ biến đổi, tôi
chỉ muốn giờ khắc này, người anh ấy nguyện ý cưới là tôi, vậy thì tôi nguyện ý
gả cho anh ấy.” Vương Lôi Lôi bị cô phản kích đến mức cả người phát run, cô ta
cho rằng những lời này có thể đánh tới cô? Lại không biết rằng, cô đã sớm mặc
áo giáp lì lợm, ắt phải hoàn thành hôn lễ lần này, vài ba lời của người khác,
sao có thể tổn thương đến cô? Vương Lôi Lôi nhất thời im lặng, đôi tay níu chặt
tấm trải bàn.
Bởi vì, cô ta không nghĩ tới Vô Song sẽ bình tĩnh như vậy,
cho dù mức độ kiêu ngạo của phụ nữ lớn hơn nữa, một khi lâm vào tình yêu, thì
không phải đều sẽ sinh ra ghen tỵ mà ngay cả mình cũng không thể khống chế sao?
“Cô rất tò mò, vì sao tôi không tức giận?” Vô Song cười hỏi.
Vương Lôi Lôi do dự một chút rồi gật đầu.
Cô ta tò mò, là rất tò mò, là cô ấy yêu quá sâu, nên lựa chọn
bao dung, hay là căn bản không yêu, cho nên hời hợt.
Vô Song dựa vào thành ghế, nói gằn từng chữ: “Bởi vì, cô và
tôi đều không phải là phụ nữ đầu tiên của anh ấy, tin rằng cũng sẽ không phải
là người cuối cùng Vương Lôi Lôi trợn to hai mắt ngây ngẩn cả người, cô thua rồi,
thua hoàn toàn, cô ấy nhìn thấu như thế, sao cô lại là đối thủ của Vô Song! Bởi
vì quá mức khẩn trương, nên Vương Lôi Lôi đổ tách cà phê của Vô Song, chất lỏng
màu nâu sẫm chảy đến trên y phục màu trắng của Vô Song, bỗng nhiên cô đứng dậy
—— “Thật xin lỗi.” Vương Lôi Lôi lộ ra bản tính hèn nhát.
Vô Song ngẩng đầu lên, nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái,
khóe môi cong lên như có như không, xoay người đi, thì ánh mắt vừa đúng lúc đối
diện cùng với một đôi mắt ưng, theo bản năng cô siết chặt ngón tay, nhưng cũng
không dừng lại ở trên người gã thêm một giây, quay tầm mắt đi rồi sải bước đi tới
toilet, rửa sạch vết bẩn trên người! “Thật xin lỗi.
.
.
.
.
.
Tôi, tôi không ngờ cô ta.
.
.
.
.
.” Vương Lôi Lôi run run rẩy rẩy đứng ở sau lưng Đông Hải
Sinh nói xin lỗi, cô không nghĩ tới Vô Song lại sâu không lường được như vậy.
Đông Hải Sinh giơ tay lên, chặn câu nói sau của cô ta, hiển
nhiên là gã cũng không ngờ tới, cô em dâu này lại không đơn giản như thế, là gã
đánh giá cô ấy quá thấp! “Lần này, nên làm cái gì?” Cô ta rụt rè hỏi.
“Chuyện kế tiếp giao cho tôi, cô đi đi!” Gã nhàn nhạt đuổi
cô ta đi, nhưng Vương Lôi Lôi có chút không cam tâm, muốn biết gã sẽ làm thế
nào mà đối phó với Vô Song.
“Còn không đi?” Gã nhăn đầu lông mày không vui.
“Tôi.
.
.
.
.
.” “Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành rồi.” Âm lượng khẽ cất cao
lộ ra vẻ giận dữ.
Vương Lôi Lôi không thể trêu chọc gã, mà cũng không dám chọc
giận gã, nên yên lặng gật đầu một cái, rồi xoay người rời đi.
Trong toilet, Vô Song mở khóa vòi nước, dùng nước lạnh ra sức
rửa sạch mặt của mình, rửa thật lâu, mặt của cô cũng chà xát đến trắng, rồi cô
ngẩng đầu nhìn mình ở trong kính, cô nghẹn ngào cười, cười đến cặp mắt sưng đỏ.
Thật ra thì cô cũng không có ngụy trang kiên cường như vậy!
Nắm lấy áo trước ngực thật chặt, lòng của cô đau đến độ giống như thối rữa, giống
như có ngàn vạn con kiến đang leo vào gặm cắn, cô đau đến mức thiếu chút nữa là
không nhịn được mà rơi lệ.
Chỉ là cô cảnh báo mình, không được khóc, không được mềm yếu,
không được để cho gian kế của tên hung thủ sát hại cục cưng được như ý.
Từ lúc cô đi vào quán cà phê, thì cô đã chú ý tới người giống
như đại thiếu gia ở trong hình nhà họ Đông, Đông Hải Sinh! Cho nên, rất nhanh
cô đã phản ứng kịp, đây là một ván cờ, mà Vương Lôi Lôi chính là con cờ trong
ván này, cô không biến sắc mà yên lặng theo dõi biến hóa, chơi cùng với gã gặp
chiêu phá chiêu! Điều chỉnh lại cảm xúc của mình xong, Vô Song xoay người tinh
thần ngẩn ngơ đi ra ngoài, cô mới vừa đi ra quán cà phê không xa, thì một chiếc
xe hơi màu đen lái tới chỗ cô, rồi xe dừng ở trước mặt cô, ngay sau đó từ trong
xe nhảy ra hai người con trai áo đen, mạnh mẽ bắt cô lên xe, hơn nữa sau khi cô
lên xe, thì dùng thuốc mê làm cho cô hôn mê! Vương Lôi Lôi vẫn lo sợ bất an mà
bước đi ở trên đường phố, cô không phải lo lắng cho Vô Song, mà cô đang lo lắng
cho mình, lo lắng nếu là cô ấy nói chuyện này cho Đông Bác Hải biết, vậy nhất định
cô phải chết! Hiện tại cô chỉ mong, Đông Hải Sinh có thể giúp cô giải quyết phiền
toái này, gã đã nói qua gã sẽ giúp cô mà! “A.
.
.
.
.
.” Đột nhiên bụng của cô đau, cũng không biết là do đứa nhỏ
trong bụng đang ghét mình có ngừơi mẹ ác độc như vậy, mà cố ý giày vò cô hay
không.
Từng trận quặn đau co rút, đau đến độ cô cắn chặt môi dưới
và ôm bụng, cô gọi một chiếc xe taxi, rồi ngồi lên.
“Bạch Dạ, đuổi theo bà ta.” Cậu bé ở sau lưng theo dõi cô ta
và nói.
Xe taxi mới chạy được một nửa, thì ở trên xa lộ yên tĩnh, đột
nhiên vang lên một tiếng”Chi”, dừng ngay, một tiếng “Phanh” va chạm, xe bị đụng,
Vương Lôi Lôi ôm bụng, bị sợ tới mức không nhẹ.
“Bác tài, xảy ra chuyện gì?” Bụng không còn đau buốt nữa, cô
hỏi mà nắm chặt đệm dựa.
Nhưng mà tài xế đang bận, căn bản không rảnh quan tâm tới
cô, hắn đang bận cãi lộn.