Ban đêm, tẩy rửa đi thân thể mệt mỏi, tháo ngụy trang xuống,
lộ ra hình ảnh yếu ớt mà sầu não nhất của mình ở trong kính của phòng tắm đầy
sương mù.
Hai mắt thật to không còn tươi sáng nữa, giống như dòng nước
bị bụi bậm che mờ, khóe môi luôn là hơi cong nhẹ, giống như cành liễu bất lực lại
hết sức mềm mại, làm cho người ta không khỏi muốn nhẹ nhàng kéo cho cô, chỉ hy
vọng có thể nhìn thấy cô cười.
Đang ở trong phòng hơi nước sương mù đó, đột nhiên bóng dáng
cao lớn xông vào, nhìn không xót một chút đau buồn của cô , anh dừng bước chân
lại, rồi nhăn đầu lông mày, lẳng lặng nhìn cô.
Rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng lại có một loại cảm
giác cách xa tận chân trời.
Cuối cùng bọn họ cũng không trở về được như lúc ban đầu sao?
Anh phải làm sao thì mới có thể nhận được sự tha thứ của cô.
.
.
.
.
.
Khi Vô Song phát hiện sự tồn tại của anh thì giật mình kinh
hãi, theo bản năng mà cô cầm lấy cái khăn tắm bao lấy thân thể mềm mại trần trụi
của mình, ấp úng : “.
.
.
.
.
.
Em tắm xong rồi, anh tắm đi!” “Vô Song” khi cô vội vã lướt
qua bên cạnh anh, thì Đông Bác Hải mệt mỏi mà thở dài, “Anh thật sự không được
tha thứ sao?” Vô Song lặng yên một chút, rồi cúi đầu xuống nói, “Em đã tha thứ
cho anh.” “Anh muốn tha thứ không phải là tha thứ ở trên miệng em, mà là tim của
em.” Anh xoay người, ánh mắt nhìn cô đau đớn, bộ dạng có vẻ rất đau thương, quả
thực, anh đang bị tổn thương, không chiếm được sự tha thứ thật lòng của cô, thì
cuộc hôn nhân này có ý nghĩa gì.
Vô Song ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh, nước mắt lập lòe, từ
trong lòng cô cũng rất muốn tha thứ cho anh, nhưng mà cô không làm được, thật sự
không làm được! Là anh phá hủy mối tình đầu của cô! Là anh đảo lộn cuộc sống vốn
là yên bình của cô! Là anh khiến cho cô sống ở trong lừa gạt nói dối, lo được
lo mất.
Là anh hại cô mất đi tất cả, cô phải tha thứ thế nào đây? Cô
xoay người nhanh chóng đi trở về phòng, và nứơc mắt lặng lẽ rớt xuống, Đông Bác
Hải cũng không có đưa tay giữ lại, mà là cào cào tóc phiền não, bất lực thất bại
đè ở lồng ngực, cảm thấy muốn nghẹt thở giống như là một tảng đá lớn đang ngăn
chận hơi thở.
“Shit” Anh không nhịn được mà nói tục, nếu không trút giận
anh sẽ chết ngộp.
*** Rất nhanh, Đông Bác Hải cũng tẩy rửa cả người mệt mỏi và
quấn khăn tắm đi ra, liếc mắt nhìn kiểu giường cung đình khổng lồ cho hai người,
Vô Song đã nghiêng người ngủ thiếp đi, quấn chăn bông vải thật chặt, anh khẽ cau
mày, ở trong đầu thật nhanh hiện lên một quỷ kế, anh kéo môi, khóe miệng cong
lên lộ ra một nụ cười xấu xa tà ác.
Anh đi về phía ghế sa lon, rồi chỉnh nhiệt độ máy điều hòa
không khí đến mức cao nhất, sau đó ngồi ở trên ghế sa lon nhàn nhã tự đắc, mở
ti vi, trong miệng ngậm một điếu thuốc.
“Hô ~” Sau mấy lượt hút thuốc, thì gian phòng bắt đầu ấm
lên, anh quay đầu nằm ở trên ghế sa lon, con mắt chăm chú nhìn quá trình biến
hoá của thân thể mềm mại kia.
Vô Song vừa mới bắt đầu cảm thấy hơi nóng, thì buông lỏng
chăn một chút, nhưng sau đó thì càng ngày càng nóng, và cô bắt đầu đá chăn, cuối
cùng nóng đến mức không chịu nổi, cô đã kéo kéo cổ áo.
Đông Bác Hải thấy thời cơ chín muồi rồi, thì dập tắt đầu thuốc
lá trong tay, và đi tới nằm xuống ở bên cạnh cô! Khi bàn tay của anh khoác lên
phía trên eo thon của cô thì Vô Song nhạy cảm mà tỉnh giấc, đột nhiên mở mắt một
chút, trên trán còn rịn ra mồ hôi nóng, Đông Bác Hải thấy thế, thì không biến sắc
mà cười cười: “Ầm ĩ đến giấc ngủ của em sao?” “Không có.
.
.
.
.
.
Không có.” Vô Song liếc mắt nhìn cánh tay dài của anh, muốn
đẩy ra.
“Trời nóng như vậy mà em còn mặc quần áo, cởi ra đi, em xem
trán em cũng đã đổ đầy mồ hôi rồi.” Anh vừa nói, vừa đưa ma trảo tới, cởi nút
quần áo của cô ra.
“Không ~ không, em không nóng.” Vô Song giữ quần áo của mình
thật chặt, không để cho anh cởi.
“Em thật sự không nóng?” Anh lại đến gần cô một tấc, hai tay
của Vô Song ôm mình thật chặt, mặt đỏ tim đập mà lắc đầu.
“Vậy ngủ đi!” Đông Bác Hải cũng không làm khó, mà kéo chăn
qua đắp lên trên người của hai người, Vô Song rất nhanh đã nóng đến không chịu
nổi, sợ quấy nhiễu đến anh nên không dám nhúc nhích trở mình, chỉ có thể thỉnh
thoảng ngọ nguậy thân thể, nhưng cho dù là như vậy, thì cũng làm ảnh hưởng đến
nghỉ ngơi của anh.
“Không ngủ được?” Anh mở mắt, nhìn thấy cô quẫn bách, biết
rõ mà còn cố hỏi.
“Anh phải mở điều hòa hay không hả?” Nếu không sao nhiệt độ
lại đột ngột tăng cao như vậy.
“Đúng vậy, anh bị cảm.” Đông Bác Hải nói không chút giấu giếm.
“.
.
.
.
.
.” Vô Song tức giận.
“Máy điều hòa không khí hình như mở quá lớn, em hơi nóng,
còn anh thì sao?” Cô kéo chăn bông ra, lộ ra lồng ngực trắng của anh, Vô Song
theo ánh mắt nhìn xuống, không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái, cô hồi hộp
đến mặt đỏ tim đập.
“Bà xã, không phải em nóng sao?” Vẻ mặt anh tươi tỉnh mà
nhìn 囧khuôn
mặt nhỏ nhắn hồng của cô, dịu dàng cười nói: “Nóng thì cởi quần áo ngủ ra đi,
anh giúp em.” “.
.
.
.
.
.” Vô Song còn chưa kịp phản đối, thì đột nhiên cảm thấy
trên người có con vật khổng lồ đè xuống, cô sợ hết hồn, không còn kịp kêu lên nữa,
môi của anh đã mạnh mẽ bao phủ xuống, đôi tay ôm hông của cô thật chặt, hung
hăng mút môi của cô vào, Vô Song sợ hãi than một tiếng, người này luôn thô lỗ
như thế.
Mặc dù anh bá đạo, nhưng hôn lại hết sức cẩn thận, nụ hôn
làm như có thuật đầu độc đã kích động đốt lửa lên, Vô Song rất nhanh mà chìm đắm
trong nụ hôn đầy ý loạn tình mê của anh, đôi tay bất tri bất giác ôm cổ của
anh, nghênh hợp nhiệt tình của anh, hiển nhiên loại khác thường này của cô khiến
cho Đông Bác Hải cố chấp bất an sợ hãi, mừng rỡ như điên, còn tưởng rằng cô sẽ
cự tuyệt cầu hoan của anh.
Anh ngừng lại, đôi môi hơi rời khỏi đôi môi đang dán lên,
ánh mắt sáng sâu lóe lên hi vọng, ánh mắt kia mang theo cảm xúc sâu không thấy
đáy, anh nhìn cô chăm chú, Vô Song bị anh nhìn nên rất ngượng ngùng, cô né
tránh ánh mắt nóng bỏng của anh, và có chút mất tự nhiên.
Nhưng, nghĩ đến sau khi đám cưới thì hai người sẽ mỗi người
đi một ngả, cô lại lấy hết dũng khí nhìn về phía Đông Bác Hải, chỉ thấy anh
đang dắt nụ cười thản nhiên nhìn mình, giống như một cảnh quan đẹp không sao tả
xiết, làm cho người ta không thể dời mắt được.
Vô Song hít sâu một hơi, cô quyết định sẽ chủ động một lần,
nghĩ đến việc này nên cô câu cổ của anh xuống, rồi hôn lên, cái này gọi là
phong thủy luân chuyển, lúc này Đông Bác Hải đã bị chấn động đến sợ ngây người,
anh bỗng nhiên mở to hai mắt, nhìn Vô Song khép mắt chặt.
Khó tin là cô sẽ chủ động! Vô Song học giống anh, dùng cái
lưỡi thơm dây dưa với lưỡi linh hoạt của anh, mặc dù kỹ thuật hôn không được lưu
loát, nhưng cô vẫn thành công trêu đùa đến dục vọng nguyên thủy nhất của anh,
nhiệt tình của cô hoàn toàn là ‘ nóng ’ với người đàn ông ở trước mắt, một đôi
tay nóng bỏng ma sát sống lưng của Vô Song, mặc dù cách lớp vải, nhưng Vô Song
vẫn có thể cảm thấy nóng rực của anh, cơ thể của Đông Bác Hải là thuộc về đông ấm
hè mát, với nhiệt độ ở trong phòng này, làn da của anh vẫn như cũ có thể giữ được
lạnh như băng, nhưng lúc này không biết nhiệt độ bàn tay của anh nóng rực hơn
làn da của cô gấp mấy lần, Vô Song gần như là theo phản xạ mà rụt người, né
tránh bàn tay ở trên sống lưng của mình.
“Bà xã, anh thích em chủ động.” Đông Bác Hải đột nhiên hơi
tăng sức lực ôm cô vào lòng, tròng mắt đen nhánh kia lóe lên một tia sáng săn bắn,
có loại cảm giác như sói như hổ.