“Cậu, thương thế của cậu tháng sau có thể tốt chứ?” Cậu nhóc
nằm sấp ở trên giường giống như Chúc Kỳ và nghiêng đầu nhìn anh ấy hỏi.
“Dĩ nhiên có thể tốt.” “Khoác lác.” Cậu bé chép miệng, “Mới
vừa rồi con có hỏi bác sĩ, ông ấy nói vết thương của cậu ít nhất phải điều dưỡng
hai tháng, thì mới có thể xuống giường.” “Ông ta cố ý nói lung tung để lừa gạt
con đó.” Chúc Kỳ cười lạnh.
“Ông ấy gạt con?” Trợn mắt hạt châu nhìn, cậu bé không hiểu
mà hỏi: “Tại sao ông ấy muốn gạt một đứa bé như con?” “Ông ta không phải gạt
con, mà là lừa gạt tiền thuốc thang.” Bộ dáng của Chúc Kỳ ra vẻ như rất hiểu
giá thị trường, thật sự là hù dọa cậu bé đến sững sờ.
Theo ý của anh thì bệnh viện là con đường phát tài, chính là
không có bệnh mà kiểm tra thì ra đựơc vài bệnh tật, chỉ cần an dữơng một tháng,
cũng muốn nói thành năm ba tháng.
Vậy nói thì chỉ tin một nửa, bác sĩ nói hai tháng, thì giảm
xuống chỉ còn một tháng! “Mẹ.” Cậu bé thấy mẹ mang canh tới, thì nói với mẹ: “Cậu
nói tháng sau là cậu ấy có thể xuất viện.” “Tháng sau? Mới vừa rồi bác sĩ chủ
trị của cậu con còn nói chuyện với mẹ, nói cậu con tối thiểu phải ở đây hai
tháng.” Vô Song vừa đổ canh, vừa nói.
“Cậu nói là ông bác sĩ đang dối gạt người, lừa tiền.” Nghe
con trai nói như vậy, thì Vô Song khinh bỉ nhìn Chúc Kỳ một cái, rồi châm chọc:
“Ơ, em có bao nhiêu tiền mà khiến người ta lừa gạt, nói cho chị nghe một chút,
để xem người ta có đủ mở chi nhánh bệnh viện hay không.” “Chị, ông ta lại không
chỉ gạt một mình em, chưa từng nghe qua tích tiểu thành đại à, em đoán chừng bệnh
viện này là lừa gạt tiền, cũng đủ để mở ra mấy chi nhánh bệnh viện.” Chúc Kỳ
nói xong, thì suy nghĩ giống như là được người kính ngưỡng, là ngừơi siêng năng
vì nhân dân phục vụ, tại sao giáo viên và thầy thuốc lại có chênh lệch lớn như
vậy chứ? Mỗi tháng giáo viên chỉ nhận được chút tiền lương ít ỏi như vậy, nghèo
đến vang lách cách.
Mà bác sĩ tiền lương thì cao, đã vậy còn cộng thêm khoản thu
nhập bên ngoài nữa, thật là ân hận trước kia đã không nhìn rõ việc này! Ba! Một
hạt dẻ đánh vào trên đầu của anh, anh đau đến mức kêu ngao ngao ngao ~, cậu
nhóc cười khì khì, nhìn cậu thật sự không có đồng tình, ánh mắt kia nhìn có
chút hả hê dường như đang nói: đáng đời cậu, ha ha.
“Nhóc con thối tha.” Chúc Kỳ nhìn chằm chằm vào cậu bé, nhỏ
giọng thầm nói, cậu bé le lưỡi với anh một cái, khiêu khích anh, có bản lãnh
thì nhảy dựng lên đánh con đi, tới nha, tới nha.
“Bác sĩ là nghề nghiệp cao quý, mới không có thấp kém giống
như em nghĩ đâu.” Vô Song nói.
Chúc Kỳ bĩu môi, vào tai trái, ra lỗ tai phải.
.
.
.
.
.
“Mẹ, cậu đối với lời nói của mẹ không phục 诶, mới vừa rồi
con nhìn thấy cậu bĩu môi đó.” Cậu bé làm một cái báo cáo nhỏ.
Ba! Lại một hạt dẻ đánh lên trên đầu của anh, lần này thì cậu
nhóc cười rút, còn Chúc Kỳ thì khóc không ra nước mắt, cái tên tiểu ác ma này,
chờ anh khoẻ hẳn thì nhất định sẽ dạy dỗ nó một phen.
“Không được kỳ thị bác sĩ.” Vô Song lạnh giọng mà cảnh cáo,
cô bảo vệ hình tượng bác sĩ như vậy là có nguyên nhân, khi còn bé giấc mộng của
cô chính là làm một bác sĩ cứu giúp ngừơi bị thương, vậy mà giấc mộng này cuối
cùng cũng chỉ là mơ ước, mặc dù không thể thực hiện đựơc, nhưng cô đã mặc nhiên
xem nó như là một phần nghề nghiệp thiêng liêng, cần phải tôn trọng! Tay của Vô
Song mới vừa bưng lên một chén canh gà cho Chúc Kỳ, thì Đông Bác Hải đã vội vã
vọt vào kéo tay của cô, canh gà nóng văng ra ngoài, làm nóng đỏ tay của Vô
Song, và chén canh thì rơi trên mặt đất bể nát.
A! Cô đau đến cau mày kêu một tiếng, ngẩng đầu lên rồi giận
dữ nhìn chằm chằm vào Đông Bác Hải.
“Mẹ ——” “Chị ——” “Thật xin lỗi, anh không phải cố ý, anh dẫn
em đi.
.
.
.
.
.” “Không cần.” Vô Song rất xa lạ mà mở bàn tay bóp chặt cổ
tay của cô, rồi nhẹ nhàng thổi tay bị phỏng đỏ.
Chúc Kỳ và cậu nhóc đều rất đồng tình nhìn vẻ mặt bi thương
của Đông Bác Hải, sự lạnh nhạt của Vô Song, thật sự là sắp ép anh đến điên rồi,
nộ hỏa công tâm nên anh đột nhiên dã man túm lấy tay của cô, không nói lời nào,
mà sải bước đi ra ngoài.