Trong đêm khuya, Vô Song len lén lẻn vào thư phòng của ông cụ,
cầm đèn pin cầm tay, nhẹ nhàng kiểm tra tìm toàn bộ manh mối.
Cô đã từng nghe Ngả Mễ nói qua, dáng dấp của mẹ Bác Hải rất
đẹp, khuynh quốc khuynh thành, là người phụ nữ ông cụ yêu nhất, cho nên trong
thư phòng của ông ấy chắc sẽ có cất dấu hình của bà ấy.
Đợi cô lấy được tấm hình, thì tin tưởng tất cả sự thật cũng
sẽ xuất hiện.
Tìm một hồi lâu mà cũng không có kết quả, nhưng Vô Song cũng
không bỏ cuộc, cô tin tưởng chắc chắn sẽ có kỳ tích xuất hiện! Lại tiếp tục tìm
một lúc, đột nhiên cô phát hiện đựơc một cái tủ sắt, Vô Song vui mừng đến mức mắt
cũng phát sáng, giống như là phát hiện ra Đại Lục mới, vội vã kiểm tra cái tủ sắt
này, không phải là quá lớn, chắc chắn là không phải dùng để đựng tiền, vậy chắc
là dùng để dấu bí mật! Liếc mắt nhìn khóa của tủ sắt này, là khóa mật mã điện tử,
hơn nữa còn là khóa điện tử lâu năm, đối với điểm cao học thuật điện tử của cô
mà nói, muốn phá mật mã của nó không khó, thật, tuyệt đối không khó khăn.
Cô ngậm đèn pin cầm tay ở trong miệng, một tay đặt ấn lên
phím, một tay vặn khóa mật mã, ngừng thở nghe thanh âm của bánh răng, nếu như
đúng thì thanh âm của bánh răng sẽ không như vầy, mấy phút sau, cô nghe được
con số mật mã mở khóa tủ bảo hiểm.
“Hô ~” lấy đèn pin cầm tay ra, đầu tiên là cô thở mạnh mấy
hơi, ngộp chết cô rồi, thở dốc cũng đủ rồi, và cô bắt đầu tìm kiếm đồ vật ở bên
trong Cô lấy tập văn kiện đầu tiên phủ ở phía trên ra nhìn, phía trên viết rõ
ràng hai chữ《
di thư 》,
khóe miệng của Vô Song co quắp lại một chút, đặt nó trở về rồi lại từ phía dưới
móc ra một sấp văn kiện, trên đó viết 《 giám định DNA 》, cô
nhíu mày suy nghĩ, đây không phải là của ông cụ và Đông Bác Hải chứ! Xuất phát
từ tò mò, cô mở tập văn kiện ra, rút tờ đơn từ bên trong ra, vừa nhìn thì hai
con mắt cũng trợn tròn, và sắc mặt nhanh chóng biến đổi.
Đông! Đèn pin cầm tay từ trong tay cô rơi xuống, cô rũ đôi
tay xuống, cả người cũng ngồi liệt ở trên đất, vẻ mặt khó tin! Phần giám định
DNA này, không phải là của ông cụ và Đông Bác Hải, mà là, Đông Bác Hải với con
trai, trên đó viết độ tương tự huyết thống của hai người là 99.
99% Không thể nào, cái này không có khả năng, tuyệt đối tuyệt
đối là không có khả năng! Vô Song không tin, cô che môi và cuộn tròn người khóc
lên.
Khuôn mặt hai cha con tương tự, không phải là Vô Song chưa từng
hoài nghi tới, chính là không bằng không cớ nên cô cảm thấy rất hoang đường khi
hoài nghi anh, nhưng hôm nay chứng cớ đã đặt ở trước mặt cô, cô không muốn tin
cũng không được.
Tại sao lại có thể như vậy? Đây không phải là sự thật, nhất
định là không, cô không tin.
Ở trong kinh hoảng luống cuống, thì Vô Song nghĩ tới Thư
Yên, cảm thấy hình như Thư Yên có biết cái gì đó, bởi vì ở thời điểm có Đông
Bác Hải, thì ánh mắt của Thư Yên nhìn cô sẽ trở nên trốn tránh, hình như giấu
bí mật gì đó mà không thể cho ai biết, và không dám nói cho cô biết.
Yên nhi nhất định biết nội tình chuyện này, cô phải gọi điện
thoại hỏi cô ấy.
.
.
.
.
.
************************************* Trong phòng ngủ, tình
dục nồng nặc đến điên loan đảo phượng, tiếng thở hổn hển điên cuồng, ầm ầm tựa
như tiếng gào thét, thì thầm như tiếng nức nở, tất cả bị bóng đêm chôn vùi.
Cửa sổ mở phân nửa có chút ánh trăng chiếu vào, không chút
kiêng kỵ mà vung vẩy ở trên thân thể khoẻ đẹp, một tiếng gầm nhẹ nặng nề như sấm
đi qua, đã kết thúc loại triền miên kịch liệt nguyên thủy của loài người và
cùng xốc xếch ở trong tiếng thở hổn hển.
Người đàn ông thoả mãn nên nằm rạp ở trên người cô gái, thở
hồng hộc, mà cô gái ở phía dưới giống như là tượng gỗ không có linh hồn, mắt mở
to nước mắt ròng ròng, lẳng lặng ngắm nhìn trần nhà, trút giận.
.
.
.
.
.
“Bảo bối, hơn một tháng nay nhốt em ở nhà, chắc ngộp chết rồi
nhỉ!” Bàn tay to của người đàn ông lau khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, rồi
cười nhẹ nói.
Cô gái không thèm liếc gã một cái, lại càng không thèm nói
chuyện với gã.
“Niệm tình tối nay em phục vụ tôi tận tâm như vậy, tôi quyết
định bán cho em một đặc ân.” Nghỉ ngơi đủ rồi, nên người đàn ông từ trên người
cô bò, và chuẩn bị đi đến phòng tắm tắm rửa.
“Đặc ân gì?” Gã xoay người, lúc này Thư Yên mới đem ánh mắt
chứa hận nhìn về phía gã.
Đông Hải Sinh chống nạnh, rồi ngoái đầu lại nhìn cười cười,
thật sự là yêu nghiệt mị hoặc chúng sanh, một giọt mồ hôi tình dục từ trên
gương mặt tuấn tú của gã nhỏ xuống.
Khuôn mặt tuấn tú tao nhã như thế, cho dù là ai nhìn thấy
cũng sẽ không đem hai chữ ác ma gắn ở trên người của gã! Nhưng, gã lại chính là
một con sói khoác da người không hơn không kém! “Em có thể làm cho chị em tốt của
em chia tay với Đông Bác Hải, thì tôi sẽ đáp ứng em cho cô ta một con đường sống,
nhớ, em chỉ có một ngày!” Nụ cười của gã âm u lạnh lẽo, quay đầu lại đi tới
phòng tắm.
“Đông Hải Sinh, anh không phải là người!” Thư Yên tức giận đến
phát điên nên cầm lấy một cái gối đầu ném tới chỗ gã, và đập trúng phía sau
lưng của gã, nhưng gã một chút cũng không quan tâm, đầu cũng không quay lại mà
bứơc vào phòng tắm.
Bùm! Tay cầm cửa mang theo nặng nề, như là một loại cảnh cáo
đối với Thư Yên, đừng cố gắng chọc giận gã, hậu quả cô sẽ đảm đương không nổi.
“Ô ô.
.
.
.
.
.” Lâm vào thống khổ nên Thư Yên lựa chọn kéo chăn lên khóc ở
trong đó, cô không hy vọng Vô Song không hạnh phúc, nhưng cô càng không muốn Vô
Song gặp chuyện không may.
Mặc dù hơn một tháng nay cô đều bị nhốt ở chỗ này, nhưng cô
vẫn nghe nói Vô Song bị sảy thai, cô biết là tên ác ma này làm, nhưng cô không
thể ra sức, ngay cả vận mạng của mình cô còn không nắm trong tay được, thì làm
sao cô có thể thay đổi vận mệnh của người khác.
Cô không phải là chưa từng nghĩ tới sẽ giết ác ma này, nhưng
mà cô không xuống tay đựơc, thật sự không xuống tay! Bởi vì cô phát hiện mình hận
gã đồng thời cũng rất yêu gã.
Bỗng chốc, điện thoại của Thư Yên reo lên, vang lên một lúc
lâu thì cô mới nghe thấy, cô lau khô nước mắt rồi lấy điện thoại bắt máy, là giọng
của Vô Song, cô ấy nói: “Yên nhi, ngày mai lúc nào có thời gian vậy, mình muốn
mời cậu uống cà phê.” Nghe giọng của Vô Song, vốn là Thư Yên đã dừng nước mắt
nhưng lại vỡ đê một lần nữa, cô lấy tay che miệng thật chặt, không để lộ ra tiếng
khóc, nhưng Vô Song ở bên đầu điện thoại kia, vẫn mơ hồ nghe đựơc cô nức nở, hỏi:
“Yên nhi, cậu đang khóc sao?” Che điện thoại, cô hít một hơi thật sâu, rồi hắng
giọng nói: “Không có, bị cảm thôi.” “A ~” Hai người đều lâm vào trầm mặc một lần
nữa, trò chuyện lần này, các cô trước nay chưa từng có xa lạ như vậy, thường
ngày điện thoại vừa được thôi thì hai người đều nói rất nhiều, và nói không hết
đề tài, nhưng, giờ phút này họ lại không tìm được đề tài để tán gẫu.
Một lúc sau, Vô Song nhắc lại câu hỏi: “Ngày mai lúc nào cậu
có thời gian vậy? Có một số việc mình muốn hỏi cậu.” “Có, vừa đúng lúc mình
cũng có chút chuyện muốn nói cho cậu biết.” “Vậy ngày mai gặp.” “Ừ, ngày mai gặp.”
“.
.
.
.
.
.” Lại trầm mặc một lúc, hai người cũng không có cúp điện
thoại, nhưng cũng không có ai nói với nhau lời nào, chỉ lẳng lặng nghe tiếng
hít thở của nhau.
Họ đều rất rõ ràng, có vài thứ mất đi chính là mất đi, dù
cho hai bên có làm gì đi nữa thì cũng không thể trở về như ngày trước đựơc.
Nhưng, có một số tình cảm giao ra, cũng là nước đổ khó hốt.
Cuối cùng vẫn còn Vô Song cúp điện thoại trước, khoảnh khắc
để điện thoại xuống, thì trong lòng Thư Yên cũng đã có quyết định!