Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 150: Yêu sự thật ở trước mặt (21)




“Cha, nó ——” “Cút đi.” Lần này không đợi Đông Đông Hải tố cáo vị trí bị thương, thì ông cụ đã gào lên với anh ta, anh ta nhìn Đông Bác Hải đang cười lạnh, thì uất nghẹn thở hổn hển, lại cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn anh, sau đó xoay người bước đi.

Thấy anh ta đã hoàn toàn biến mất rồi, thì Đông Bác Hải mới lạnh lùng mở miệng, “Nếu như ông và anh ta đều sợ gặp phải phiền toái, thì có thể cùng tôi đoạn tuyệt quan hệ cha con, tôi không sao cả.” Ông cụ lạnh lùng nhìn anh, ông thừa nhận cả đời này điểm nhơ lớn nhất của ông chính là sinh ra Đông Đông Hải đứa con củi mục rất sợ chết này.

Nhưng Đông Đông Hải nhát gan sợ phiền phức, thì không có nghĩa là Đông lão ông cũng giống như nó, ngược lại, có đứa cháu trai là thủ lĩnh của Mafia, thì ông cảm thấy cực kỳ vinh dự và kiêu ngạo.

Nhớ năm đó ông đã lớn như vậy, mà vẫn chỉ là một tên nhóc vô công rỗi nghề, làm chuyện dũng cảm nhất, chính là dùng pháo đốt nổ cái mông của một tên mập.

Ánh mắt của hai cha con nhìn nhau căng thẳng ở giữa không trung, giống như có dòng điện đang đụng nhau, ánh lửa bắn ra bốn phía, ông cụ hơi giận, còn Đông Bác Hải thì yên lặng cười, không khí lại đủ mạnh mẽ, lạnh lẽo! “Cha.” Lúc này, cậu bé khóc đi ra ngoài, thấy con khóc giống như con mèo hoa nhỏ, Đông Bác Hải đau lòng, rồi nghiêng người xuống nắm cánh tay nhỏ của con, vội vàng hỏi: “Nhóc con, đã xảy ra chuyện gì vậy, có người bắt nạt con sao?” “Mẹ không cần con.” Cậu bé đau lòng mà khóc thút thít.

“Tại sao mẹ không cần con.” Hỏi xong thì Đông Bác Hải cũng lập tức kịp phản ứng, “Mẹ đã biết thân phận của con rồi?” “Dạ.

.

.

.

.

.” Cậu bé gật đầu, nước mắt cũng không ngừng chảy.

Đông Bác Hải cũng không biết nên làm sao an ủi con, anh cũng không đành lòng thấy con khóc đến thương tâm như vậy, cuối cùng anh cố làm ra vẻ nghiêm nghị nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, con trai không dễ dàng rơi lệ, đừng quên con là nam tử hán, đổ máu không đổ lệ biết không?” “Ô ô.

.

.

.

.

.” Cậu khổ sở đến mức không ngừng nước mắt được, huống chi, “Mẹ nói, con không phải là nam tử hán chân chính, bởi vì con vẫn còn là một tiểu xử nam.” Nghĩ tới cậu đã từng nói với mẹ; mẹ con đã là nam tử hán rồi, con muốn bảo vệ mẹ.

Kết quả đổi lấy mẹ hỏi ngược lại một câu rất khiếp sợ: con trai, con phá thân rồi hả? Ai làm vậy, nói đi mẹ sẽ đi làm thịt nó, tại sao có thể làm bẩn tiểu xử nam mà mẹ chịu nhiều đau khổ để nuôi chứ, này nếu cho vợ tương lai của con biết, thì con sẽ bị ghét bỏ .

Khi đó thì cậu hiểu, cái gì mà gọi nam tử hán, cũng hiểu tầm quan trọng của trinh tiết, cho nên cậu âm thầm thề, phải để trinh tiết lại cho vợ tương lai, bởi vì cậu cũng không muốn bị vợ ghét bỏ.

.

.

.

.

.

Ách.

.

.

.

.

.

Lời này làm Đông Bác Hải bị nghẹn đến dở khóc dở cười, không nghĩ tới cô bé này lại giáo dục con của anh như vậy, ha ha ha.

“Không phải nam tử hán, vậy con chính là nam.

.

.

.

.

.

sinh, khóc sướt mướt, không có một chút khí phách của đại anh hùng.” Vẫn là lời này có hiệu quả, cậu bé lập tức lau nước mũi, nước mắt, rồi ngừng khóc.

“Lúc này mới ngoan chứ” Anbh bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của con, rồi hỏi: “Mẹ đâu?” “Mẹ chạy đi rồi.” “Mẹ chạy đi một mình sao?” Đông Bác Hải khẩn trương hỏi, hôm nay Vô Song đã chịu rất nhiều đả kích rồi, anh thật sự sợ cô sẽ làm ra việc ngốc.

“Không phải, có Bạch Dạ đuổi theo nữa ạ.” “A ~” Anh thả lỏng hơi thở, nhưng vẫn không yên lòng, buông ra bả vai nhỏ của con ra rồi anh đứng dậy muốn đi, cậu bé gọi anh, “Cha, con cùng đi với cha.” “Ừ.” Hiện tại để con ở nhà này một mình anh cũng không yên tâm, không phải là không yên tâm ông cụ, mà là tên củi mục Đông Đông Hải! “Cần cha phái người đi tìm không?” Hai cha con vừa xoay người, thì ông cụ mở miệng nói.

Không ngờ tới ông cụ sẽ nói ra lời có lương tâm như vậy, Đông Bác Hải giật mình một chút, nhưng tức thì lạnh lùng cự tuyệt: “Không cần đâu.” “Cháu ngoan trở về sớm chút, buổi trưa ông nội bảo người làm thịt kho cháu thích ăn nhất.” Cậu bé ngẩng đầu nhìn cha một cái, Đông Bác Hải cũng nhìn cậu, nhẹ nhàng chuyển động khóe môi, anh sao lại không hiểu lời này của ông cụ chứ, ông đang ngấm ngầm nói cho anh biết, ông không ngại thân phận của mẹ con cô.

***************************************************** “Phu nhân, ngài chậm một chút.” Vô Song chạy trốn rất nhanh, nên Bạch Dạ chỉ có thể theo đuôi ở phía sau, thân là thuộc hạ nhưng không có lệnh của chủ tử, thì cậu cũng không dám ngăn cô, hoặc là mạnh mẽ túm cô trở về.

Vô Song đang lâm vào đau đớn nên làm sao mà nghe anh, vẫn liều mạng xông về phía trước, Bạch Dạ không có biện pháp nên chỉ có thể cầu nguyện cô sớm mỏi gân mệt người một chút, như vậy cô sẽ không còn sức chạy nữa.

Trong lòng Vô Song thật sự có một loại tuyệt vọng, hôm nay cô đã đánh hai người đàn ông mà cô yêu nhất, cũng coi như là tự tay chặt đứt tình thân và tình yêu.

Đông Bác Hải phản bội cô, con trai cũng phản bội cô, đột nhiên cô cảm thấy mình sống vốn là dư thừa.

Bọn họ đều không cần cô! “Phu nhân, ngài còn chưa mệt sao?” Bạch Dạ chạy đuổi theo cô cũng cảm thấy có chút thở không nổi, cô cũng không thở một chút, mà chỉ một mình yên lặng chạy trốn, yên lặng rơi lệ.

“Phu nhân, tôi hiểu ngài là vì lo lắng cho an nguy của chủ tử, mới có thể giận cậu ấy như vậy.” Cái này gọi là yêu quá sâu nên khó cắt nha, “Nhưng mà chủ tử không có yếu ớt như ngài nghĩ đâu, chủ tử rất mạnh mẽ.” Hai người bất tri bất giác đã chạy lên đường nhựa, nghe cậu ấy nói như vậy, Vô Song dừng bước chân lại một chút, Bạch Dạ cũng tới sát, thở một chút, cuối cùng thì cô cũng dừng lại rồi! “Tôi không có giận nó, tôi chỉ là nhất thời không chấp nhận nổi thôi.” Vô Song thở hồng hộc mấy cái, rồi nói.

“Phu nhân, tôi bảo đảm với ngài, tôi sẽ dùng toàn bộ sinh mạng của tôi để bảo vệ an toàn cho chủ tử, không để cho cậu ấy chịu một chút tổn thương nào.” “Cám ơn cậu.” Vô Song cừơi lạnh lẽo, “Nó có các người chăm sóc, thì tôi cũng yên tâm rồi.” Bạch Dạ giật mình một chút, lời này của phu nhân là có ý gì, sao nghe như trăn trối vậy .

.

.

.

.

Vô Song xoay người, rồi thả chậm bước chân, “Con trai đã lớn rồi, nó có chủ kiến của mình, căn bản cũng không cần người mẹ như tôi nữa.” “Phu nhân, ngài đừng nói như vậy, chủ tử rất yêu ngài, cậu ấy không nói cho ngài biết, chính là sợ ngài không chấp nhận được sự thật này, mà lo lắng cho cậu ấy.” “A!” Vô Song cười khổ sở, nếu nó thật sự quan tâm đến cảm thụ của cô, thì nó cũng sẽ không có không nghe lời như vậy, nó có biết nó gạt cô như vậy, thì cô rất khổ sở hay không! Ngậm đắng nuốt cay mà sinh hạ nuôi lớn một đứa con, nếu gả cho người khác thì có ai có thể tiếp nhận nó đây! Lúc này, khúc quanh trước mặt truyền đến tiếng xe hơi.

.

.

.

.

.

“Mẹ.” Ở sau lưng cậu bé và Đông Bác Hải cũng đã đuổi theo rồi.

Bạch Dạ quay đầu nhìn về phía cậu bé rồi gọi, “Chủ tử, cậu tới rồi.” “Mẹ.

.

.

.

.

.” “Vô Song.

.

.

.

.

.” Nhìn phía trước mặt có một chiếc xe đang lái vùn vụt tới, Vô Song lại liều mạng mà chạy đến giữa đừơng, hai cha con cũng kinh ngạc đến ngây người, hít một hơi lạnh mãnh liệt Kinh thật, Vô Song vậy mà lại.

.

.

.

.

.

tìm chết!