Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 144: Yêu sự thật ở trước mặt (15)




“Chị, chị không sao chớ?” Vương Hạo thấy cô nôn mửa đến mức như thế, thì không yên tâm mà hỏi một lần nữa.

“Không sao.

.

.

.

.

.

Không sao đâu.

.

.

.

.

.” Cô dùng sức lau lau môi mấy cái, nghĩ đến mới vừa rồi bị tên đó cường hôn, cô liền cảm thấy ghê tởm muốn ói, nước mắt rơi xuống tí tách, trong lòng khó chịu giống như là bị đổ 90 lọ dấm lâu năm, trong chua có khổ, có đố kỵ có hận, chưa từng nghĩ qua, yêu một người đàn ông lại vất vả, đau khổ như vậy.

Cô nghĩ không ra, anh dĩ nhiên không thương cô, tại sao lại muốn trêu chọc cô, không đụng đến cô, tại sao lại muốn cô làm tình nhân của anh! Cũng đã muốn kết hôn rồi, tại sao đối với cô còn không buông tay! Anh ấy —— đến tột cùng là người đàn ông như thế nào? “Nôn.

.

.

.

.

.” Cô càng ói càng mãnh liệt, Vương Hạo nhìn thấy mà đau lòng, cậu cầm điện thoại lên gọi qua một dãy số, chỉ nói đơn giản đôi câu rồi cúp máy, sau khi cất điện thoại cậu vuốt lưng giúp cô: “Chị, nếu thật sự khó chịu, vậy chúng ta đi bệnh viện đi.” “Không, chị không muốn đi bệnh viện, không muốn đi ——” Cô hình như là rất sợ đi bệnh viện, sợ tới mức mà nắm chặt ống tay áo của Vương Hạo, vì bị giật mình quá mức mà tay đều run rẩy.

“Bọn họ còn chưa đi xa đâu ——” Đột nhiên từ sau lưng truyền đến một giọng cao, giọng nói này nghe có chút quen tai, hai chị em xoay đầu lại, thì thấy năm sáu tên đàn ông béo gầy khác nhau và trong tay đang nắm gậy gỗ, tên đàn ông bị đánh đang dùng tay chỉ cậu.

Vương Hạo đỡ Vương Lôi Lôi dậy, ánh mắt sắc bén nhìn đám người trước mắt đang di chuyển tới phía bọn họ, cậu bình tĩnh nói: “Chị, chị đứng sang một bên đi.” “Hạo Hạo, đối phương rất nhiều người, em đánh không lại bọn chúng đâu, chúng ta mau chạy đi!” Vương Lôi Lôi lo sợ hốt hoảng mà nắm chặt cánh tay của cậu đề nghị.

Nhưng Vương Hạo lại không nghe, kéo tay của chị xuống, rồi nghênh đón bọn họ đi qua —— “Hạo Hạo.” Cô lo lắng kêu lên, trong lòng sợ đến mất bình tĩnh, làm sao đâu? Làm thế nào đây? .

.

.

.

.

.

“Nhóc con chết tiệt, mày rất mạnh nha!” Tên đại ca cầm đầu lãnh xích một tiếng, phun qua bên cạnh một ngụm nước miếng, “Đxm mày chứ, anh em của tao mà mày cũng dám động.” Cây gậy của tên đại ca cầm đầu vung lên, ba bốn tên còn lại liền quơ múa cây gậy xông lên, tuy cậu chỉ là một cảnh sát giao thông quèn, nhưng mà cũng đã tiếp nhận đặc huấn qua, nên thân thủ cũng không tồi , rất dễ dàng tránh được cây gậy bọn họ vung tới, hơn nữa chỉ hai ba cước liền quật ngã hai tên.

“Mẹ kiếp .” Tên đại ca cầm đầu phun ra một ngụm nước miếng, rồi tự mình ra trận.

Đại ca chính là đại ca, một chọi hai, hắn ta ở phía sau đánh lén, Vương Hạo không có lưu ý nên bị hắn ta đánh trúng một gậy, thân thể lảo đảo lao về phía trước, đạp mạnh chín bước mà ổn định bước chân.

“A.

.

.

.

.

.

Hạo Hạo cẩn thận!” Vương Lôi Lôi sợ tới mức kinh hãi mà la một tiếng, nước mắt chảy ròng ròng.

Vương Hạo nhìn tên đàn ông bị đánh ngã đang rên rỉ nằm trên mặt đất, ngồi xổm người xuống ròi nhặt cây gậy trong tay hắn ta lên, xông qua tên đại ca kia, sau chín chiêu thức thì tên đại ca đó rõ ràng bị thua, mặt cũng bị đánh một gậy, một cái răng bay ra ngoài, phun máu mũi.

.

.

.

.

.

Hai tên thuộc hạ thấy đại ca bị đánh như thế, thì lập tức gác lại mà ngồi xổm người xuống đỡ hắn ta lên, dò hỏi: “Anh Phi, anh làm sao vậy? Anh Phi.

.

.

Anh Phi, em là a cẩu, anh còn nhận ra em không?” “F**k.” Tên đàn ông gọi là anh Phi mơ mơ màng màng mở mắt ra, lắc lắc đầu bị đánh choáng váng, đẩy cái tên gọi là a cẩu ra.

“Hạo Hạo” Vương Lôi Lôi thấy em trai thắng thì nín khóc mà mỉm cười, hưng phấn vọt tới phía cậu, tiếp đó còn chưa đến gần cậu, thì đã bị người ta ghìm chặt từ phía sau, hơn nữa còn siết cổ của cô.

“Chị.” Vương Hạo thấy thế thì sợ hãi lo lắng và gầm thét lên: “Buông chị tao ra.” “Muốn cứu chị mày, thì để cây gậy xuống.” Cái tên kẹp Vương Lôi Lôi không phải là ai khác mà chính là cái tên đàn ông có ý đồ bỉ ổi với cô.

“Hạo Hạo.” Trong nháy mắt, hai mắt của Vương Lôi Lôi đẫm lệ, bộ dáng đau lòng.

Cậu mới vừa để cây gậy xuống, thì đã có người xông lên trước cho chân của cậu một cái đòn thật nặng, cậu đứng không vững, nên quỳ một gối xuống, đau đến mức tê tâm liệt phế mà tru lên một tiếng như sói.

“Hạo Hạo.” Vương Lôi Lôi sợ tới mức mặt mày không còn chút máu, do cô căng thẳng quá mức nên dùng sức động thân thể mấy cái, không cẩn thận liền cắt đứt cổ của cô, máu tươi tràn ra.

“Chị ——” Vương Hạo đau đến mức cổ cũng ồm ồm, nhưng vẫn còn lo lắng cho sự an nguy của cô.

“A ~ thật đúng là chị em tình thâm.” Bên đường bên trong một chiếc xe thương vụ, người đàn ông cười nhẹ tự lẩm bẩm, khuôn mặt thần bí chôn ở trong buồng xe tối tăm, xuyên thấu qua cửa sổ xe, gã vừa nhấp nhẹ rượu ngon, vừa thưởng thức kịch hay.

“A.

.

.

.

.

.

A.

.

.

.

.

.

A.

.

.

.

.

.” Một cây gậy to, từng gậy một đánh vào trên người của Vương Hạo, một tiếng đau đớn đến tê tâm liệt phế kia, làm cho Vương Lôi Lôi nghe thấy mà kinh hãi, cô ta khóc đến đau đớn và quát: “Dừng tay, mau dừng tay.

.

.

.

.

.

Van cầu các người dừng tay.” “Chị.

.

.

.

.

.” Vương Hạo bị đánh đến mức chỉ còn một hơi thoi thóp, nhưng vẫn lo lắng cho an nguy của cô.

“Tên nhóc chết toi, nếu cầu xin tha thứ, thì hôm nay ông sẽ tạm tha cho mày, phì.” Anh Phi phun ra một búng máu, đá lên thân thể chồng chất vết thương của cậu và nói.

Quật cường như cậu, cho dù chết Vương Hạo cũng sẽ không cúi đầu với những tên cặn bã tạp chủng này! “Đánh cho đến chết cho tap.” Có lẽ chưa từng thấy qua một tên không biết điều như vậy , nên anh Phi cực kỳ tức giận mà hô quát một tiếng với đám thuộc hạ.

Mọi người lần nữa dồn sức lên, lại một trận gậy gộc quật vào người cậu, cho dù là Vương Hạo mình đồng da sắt cũng không thể chịu đựng được bọn họ đánh liều mạng như vậy a! “Nôn.

.

.

.

.

.” Rất nhanh đã có một ngụm máu tươi từ trong miệng cậu phun ra, ngay cả sức để tránh né cậu cũng không còn, chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

“Đừng… Hạo Hạo.

.

.

.

.

.

đừng đánh nữa, em.

.

.

.

.

.” Cổ họng của Vương Lôi Lôi cũng sắp hét đến khàn, nhưng bọn ác ôn này vẫn còn không chịu bỏ qua.

“Đủ rồi!” Anh Phi rốt cuộc cũng hết giận mà kêu lên một tiếng, lấy một điếu thuốc ra đốt, thật ra thì hắn ta rất bội phục dũng khí của tên nhóc này.

Thấy cuối cùng bọn họ cũng dừng tay, Vương Lôi Lôi cũng khóc đến khan cổ họng, tên đàn ông kẹp cô cuối cùng cũng buông tay thả cô ra, cả người cô xụi lơ ngồi xuống, giống như tất cả sức lực bị rút cạn, chỉ có thể dựa vào bò để mà bò từng bước một đến chỗ em trai.

“Chị.” Vương Hạo nằm ở trên mặt đất, không nhúc nhích, bể đầu chảy máu mà ánh mắt của cậu cũng không mở ra được, chỉ có thể hơi hé ra nhìn cô.

“Hạo Hạo.

.

.

Hạo.

.

.

.

.

.” Thấy bộ dáng này của em trai, tâm của cô ~ đau đến cùng cực, nước mắt cũng sắp chảy khô rồi.

“A!” Đột nhiên, một tên đàn ông bị đánh không cam lòng đã cầm gậy lên, đánh vào trên đầu của Vương Hạo, nhất thời, máu tươi chảy xuống làm mờ nhạt khuôn mặt của cậu.

“Không ——” Vương Lôi Lôi tê tâm liệt phế đến mức gầm thét một tiếng, sau đó trợn to hai mắt, cứ như vậy im lặng nhìn cậu, hô hấp cũng giống như bất động, nhìn cậu nhắm mắt lại, và trút ra hơi thở cuối cùng, cô cảm giác trời đều sập xuống, thế giới tối sầm lại! “Lôi Lôi.” Trước khi hôn mê, hình như cô nghe thấy có người đang gọi tên của cô.