Một tuần lễ sau, Vô Song bình an mà xuất viện, ngày xuất viện
cậu bé vẫn cùng với cô, nhìn cô dọn dẹp hành lý, cậu bé nằm ở trên giường ăn đồ
ăn vặt.
Đồ mới vừa dọn dẹp đóng gói xong, thì có khách quý giá lâm,
động tác của cô hơi chậm lại và kinh ngạc nói: “Chủ tịch.” Sao ông ấy lại tới
nhỉ? “Vô Song, ta tới đón con về nhà!” Ông cụ cười híp mắt nói với cô, quản gia
đi theo thấy tay của Vô Song xách valy hành lý thì rất thức thời nhận lấy từ
trong tay cô.
“Về nhà?” Trợn to hai mắt, hiển nhiên là cô quên mấy lời nói
ngày đó của Đông Bác Hải.
“Bác Hải không có nói cho con biết sao?” Ông cụ hơi nhăn mặt
cau mày, rõ ràng là không vui.
Vô Song chợt hiểu ra, “Có ~ anh ấy có nói cho con biết, là
con quên mất ạ.” “Mẹ, ông ấy là ai vậy?” Cậu bé cầm khoai tây chiên đi tới,
nhìn Đông lão không rõ chân tướng mà hỏi.
“Cấp trên của mẹ, cũng là.
.
.
cha của cha!” Hai chữ Cha, cô nói rất nhẹ, và gương mặt hơi ửng
hồng, bọn họ còn chưa kết hôn mà cô đã cho kỷ tử bạo như vậy, thật là thất lễ.
“A ~ vậy chính là ông nội?” Cậu bé phản ứng kịp, rất lễ phép
mà lên tiếng kêu: “Ông nội ngài khỏe chứ.” “Ha ha, cháu nội ngoan.” Một tiếng
ông nội chưa đủ nặng nhẹ, lại dụ dỗ làm cho ông cụ vui vẻ cười to, ông đưa tay
sờ sờ đầu cậu bé, từ trong túi lấy ra một phong bao tiền lì xì đưa cho cậu bé,
“Cháu nội ngoan, đây là ông nội tặng cho con làm lễ ra mắt.” “Chủ tịch, ngài
quá khách khí rồi, chúng con không thể nhận.” Vô Song đẩy trả về cho ông, ôm bả
vai nhỏ của kỷ tử.
“Sao có thể gọi là khách khí, đây là quà gặp mặt cho cháu
trai của ta.” Đông lão cố ý, và cứng rắn nhét bao tiền lì xì vào trong tay Q Tử.
Nghĩ đến quan hệ của ông và Bác Hải, nên Vô Song cũng không
từ chối nữa, nếu cô từ chối nhất định ông cụ sẽ cảm thấy là cô không muốn đồ của
ông, cậu bé cầm bao tiền lì xì mà buồn bã, sau đó ngẩng đầu nhìn cô hỏi: “Mẹ,
con nhận hay không nhận đây?” “Ha ha ha.” Nghe cậu bé nói như vậy, Đông lão cừơi
sang sảng một trận, đứa bé này hiểu chuyện như vậy, làm cho ông thích.
“Cầm đi!” Ấn bả vai nhỏ của kỷ tử, Vô Song cũng mím môi cười,
cô biết kỷ tử chỉ là quái lạ, cũng không phải là rất muốn nhận lấy bao tiền lì
xì này.
“Dạ, nghe mẹ , hì hì.” Cậu bé đem bao tiền lì xì để vào
trong túi áo của mình, rồi ngẩng đầu lên hỏi: “Mẹ, thật sự chúng ta phải dọn đến
nhà ông nội ở sao?” “Ách.
.
.
Cái này?” Vô Song có chút xấu hổ nhìn Đông lão, cô cũng hơi
rối rắm, Bác Hải đúng là muốn cô và kỷ tử đến nhà họ Đông ở, nhưng cô cảm thấy
không đựơc tốt lắm, dù sao cô vẫn là con dâu chưa có xuất giá, đã vậy còn mang
theo đứa bé, vào ở thì nhất định sẽ có rất nhiều chuyện linh tinh.
“Vô Song, con có băn khoăn gì thì hãy nói ra đi.” Nhìn thấu
vấn đề ở trong lòng cô, thì ánh mắt của Đông lão hiền lành nói.
Do dự một chút, thì cô cũng ấp úng thốt ra: “Ách.
.
.
Chủ tịch, con cảm thấy bây giờ con mang kỷ tử vào ở nhà các
người, có thể sẽ khiến cho các người thêm nhiều phiền toái không cần thiết.”
“Cái này con cần lo ngại, các con vào ở có thể giúp cho lão già như ta đây giải
buồn, ta cầu còn không được đó chứ, ha ha, quyết định như vậy đi.” “Chủ tịch.”
“Ừ ~ đều là người một nhà, nên thay đổi gọi cha đi.” Ông cụ không vui nói.
Ách.
.
.
.
.
.
Lúc nào thì thành người một nhà, sao cô không biết nhỉ.
Thấy cô mờ mịt, Đông lão cừơi ha ha “Không phải người một
nhà, không vào nhà người, thế nhưng tiến vào cửa nhà họ Đông, thì sau này sẽ là
người của nhà họ Đông.” “A ~ còn có quy tắc này?” Cậu bé thất kinh, cậu lớn như
vậy đã tiến vào vô số cửa, vậy cậu coi như là người của nhà ai đây? ? “Bác Hải.”
Lúc này, Đông Bác Hải tới đón Vô Song xuất viện đang đi vào, nhìn thấy ông cụ,
thì chân mày của anh hơi nhăn một chút, nhưng ở trước mặt kỷ tử và Vô Song anh
vẫn ngụy trang cười nói: “Cha, sao ngài lại tới?” “Ta thuận đường đi ngang qua,
nghe nói hôm nay Vô Song sẽ xuất viện nên tới đón con bé về nhà.” Nhìn thấy anh
thì vẻ mặt của ông cụ chính là nghiêm túc, thay đổi gương mặt thân thiện mới vừa
rồi.
Đông Bác Hải chau chau mày, vén từng sợi tóc rớt xuống của
Vô Song, cười nói dịu dàng: “Vô Song, em xem cha quan tâm đến em rất nhiều đó,
phải biết, ông cũng không tốt với anh như vậy.” Nghe lời này của anh, mặt của
ông cụ rõ ràng thoáng qua chút lúng túng, nhưng cũng không biến sắc nói: “Đi
thôi!” Ông xoay người, và quản gia xách hành lý đi theo.
“Đi thôi!” Đông Bác Hải ôm vai của Vô Song, nhẹ nhàng cười
nói.
Kéo cánh tay của anh, Vô Song ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực
nhìn anh và nói: “Bác Hải, thật ra thì chủ tịch vẫn rất quan tâm đến anh.” “A
~” Anh kinh ngạc một chút, nhìn chằm chằm thần sắc của cô, bị anh nhìn lâu thì
Vô Song có chút không chịu nổi, ánh mắt lấp lánh một chút.
Anh cười lạnh một tiếng, sau đó bóp bóp cái mũi của cô,
“Không biết nói dối, thì cũng đừng học người ta nói dối.” “Bác Hải.” Cô cũng chỉ
là muốn cho anh vui vẻ một chút nha, ai biết anh lại thông minh như vậy, cái gì
cũng chạy không khỏi ánh mắt của anh.
“Muốn anh vui vẻ thì có rất nhiều phương pháp, tỷ như ~ hôn
anh một cái, hử?” Tay của anh ôm chặt lấy bả vai cô, lông mày tuấn tú hếch lên
nói.
“Không muốn.” Vô Song đẩy anh ra, rồi quay mặt đi.
“Ách, con lên xe chiếm chỗ ngồi trước đây.” Thấy cha mẹ anh
anh em em thì cậu bé rất thức thời không làm kỳ đà cản mũi của hai người, tìm cớ
chuồn mất.
.
.
“Anh xem anh đi cả ngày đều là t*ng trùng lên não, không có
nghiêm chỉnh gì cả, sớm muộn gì kỷ tử cũng sẽ bị anh dạy hư đấy!” Vô Song nũng
nịu trách anh một tiếng.
“Kỷ tử của anh, đương nhiên là phải giống anh.” Anh không lấy
làm hổ thẹn, mà ngược lại còn cho là quang vinh, đắc chí a! Đây vốn là một câu
nói rất uất ức, lại làm dấy lên nổi đau sâu nhất trong lòng Vô Song, thần sắc của
cô ảm đạm, rồi vội ôm chặt eo của Đông Bác Hải, rúc vào trong ngực anh, tự đáy
lòng cô nói: “Bác Hải, cám ơn anh tiếp nhận em, tiếp nhận kỷ tử, tiếp nhận tất
cả của em.” “Bé ngốc.” Đông Bác Hải nhẹ nhàng cười nhạo, chỉ có anh biết, anh mới
là ngừơi nên cảm tạ cô nhất, có thể thiên tân vạn khổ mà sinh hạ kỷ tử cho anh.
“Có thể gặp được em, thật sự là may mắn lớn nhất của cuộc đời
anh.” Vô Song ngẩng đầu lên, cười với anh vô cùng sáng rỡ, khi anh còn chưa kịp
có phản ứng, thì cô đã nhón chân lên, ở trên mặt anh hôn một cái, mặc dù chỉ
như chuồn chuồn lướt nước, nhưng nụ hôn này lại kích thích cảm xúc mênh mông
trong lòng anh, cái rung động này đã thả phanh, bàn tay của anh kéo cô trở về,
cúi đầu bá đạo hôn lên môi anh đào mềm mại của cô, giống như là lữ khách đói
khát, đang khao khát tìm kiếm nguồn nước vậy, tình cảm khó tự kiềm chế đã liên
tục làm cho nụ hôn này sâu hơn —— Mãi cho đến khi hơi thở của cả hai không đựơc
thông, thì anh mới nhả ra! Vô Song mệt mỏi thở hồng hộc, mà anh chỉ là hít sâu
chín lần, thì người xem như không có chuyện gì, thân thể nam nữ chênh lệch nhau
không thể không nói là rất lớn.
Bỗng chốc, điện thoại của anh reo lên, vừa nhìn số điện thoại
anh liền nhíu chân mày, nhàn nhạt liếc về Vô Song một cái, thấy cô đang thở dốc,
thì anh cầm điện thoại lên đi tới bên kia nhận.