“Mẹ, thầy bảnh bao thật sự là cậu của con?” Trong phòng bệnh
của bệnh viện, cậu bé mở to mắt không thể tưởng tượng nổi, vẻ mặt khiếp sợ nhìn
mẹ đang gọt trái táo cho mình, có lầm hay không, cái thế giới này cũng quá nhỏ
đi! “Ừ.” Vô Song gật đầu một cái, rồi cắt ra gần một nửa quả táo đưa cho con,
hơn nữa sờ sờ đầu của con, nhẹ nhàng cười nói: “Con trai, về sau không được kêu
cậu là thầy bảnh bao nữa, phải đổi giọng gọi cậu, biết không?” “Dạ!” Cậu bé cắn
quả táo một cái, buồn bực mà ừng ực gật đầu, quay đầu nhìn về phía Chúc Kỳ đang
nằm ở trên giường, chân mày chau chặt, bảnh bao là cậu, cậu là sát thủ, ai, thật
phức tạp.
Đột nhiên, một giọng sợ hãi truyền đến làm hai mẹ con giật
mình.
“Vô Song.” Đông Bác Hải lòng như lửa đốt xông tới, tận mắt
thấy Vô Song bình yên vô sự đang ngồi ở trước giường bệnh, thì anh mới thở phào
nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, tiến lên ôm cô vào trong ngực của mình.
Vốn là anh đang họp ở Anh quốc, nhưng một khắc kia khi nghe
người ta nói trong nhà đã nổ tung, thì anh cảm thấy trời cũng sập rồi, thật sự
có một loại cảm giác bỗng tối sầm ở trước mặt, lúc này liền vọt ra khỏi phòng họp,
nhanh chóng bay về nước, dọc đường đi tim của anh đều treo ở trên mũi dao, mặc
dù nghe nói Vô Song không sao, nhưng mà anh vẫn không yên lòng, anh muốn tận mắt
thấy cô không sao anh mới tin.
“Đừng lo lắng, em và con đều không sao.” Vô Song ôm lại anh,
cũng có thể cảm thấy nhịp tim của anh sục sôi, hẳn là anh bị dọa sợ rồi.
“Mẹ, bảnh bao.
.
.
, không đúng, cậu đã tỉnh.” Thấy thân thể thầy bảnh bao giật
giật, thì cậu bé hưng phấn nói.
“Tỉnh rồi.” Vô Song nới lỏng vòng tay ôm anh, quay đầu nhìn
về phía em trai, chỉ thấy anh chàng ấy ngọ ngoạy hình như muốn bò dậy, cô muốn
đưa tay dìu.
Nhưng không ngờ, bị anh ấy chận lại nói: “A ~ chị đừng chạm
vào em, đau, đau, đau.
.
.
.
.
.” Dược hiệu của thuốc tê qua, bây giờ cả người anh ấy đều
đau đớn nằm ở trên giường, anh ấy động cũng không dám động.
“Ha ha ha ha.
.
.” Thấy anh ấy nằm giống như con rùa, cậu bé rất không hợp
thời mà mở miệng cười thật to.
“Nhóc con, có chút lương tâm được hay không hả.” Thấy anh
như vậy mà nó còn cười được, thật là không có lương tâm.
“Thầy bảnh bao.
.
.
Không đúng, cậu à con cảm thấy cái tư thế này của cậu, khốc
muốn chết.” Nhất thời kích động, bàn tay nhỏ mềm đánh lên lưng của anh ấy một
chút, Chúc Kỳ đau đến mức như sói tru một tiếng, “Ngao ~” “A, Sorry.” Cậu bé
hít một hơi lạnh, và bày tỏ xin lỗi.
“Cậu ấy là?” Đông Bác Hải im lặng đứng ở một bên không lên
tiếng một lúc giờ mới mở miệng.
“Em trai em, Chúc Kỳ.” Vô Song giới thiệu: “Cậu ấy cũng là
thầy của con.” “A.” Kiểu tóc của cậu ấy khiến Đông Bác Hải có chút ấn tượng,
hình như ngày đó đã gặp qua trên tiệc sinh của Mỗ sư phụ con trai, cậu ấy vẫn
nhìn chằm chằm vào Vô Song, nên anh còn tưởng rằng cậu ấy không có ý tưởng thuần
khiết với cô, thì ra là.
.
.
.
.
.anh đa tâm.
“Tiểu Kỳ, đây là bạn trai chị, Đông Bác Hải, chắc em đã gặp.”
Vô Song lại kéo Đông Bác Hải giới thiệu cho Chúc Kỳ biết.
“Ừ, xin chào Đông tổng.” Chúc Kỳ liếc mắt nhìn Đông Bác Hải,
và lên tiếng.
Đông Bác Hải cười nhạt, “Gọi như vậy quá xa lạ rồi, kêu anh
rể đi, cậu là em trai của Vô Song, đương nhiên cũng là em trai của anh, đúng
không, Vô Song.” Vô Song nũng nịu mà nhẹ nhàng đánh anh một cái, nhưng cũng
không phủ nhận, bởi vì ở trong lòng cô đã sớm cho rằng kiếp này ngoài anh ra
thì sẽ không lấy chồng.
Đông Bác Hải cười ha ha, ôm bờ vai của cô, Vô Song tựa vào
trên người của anh rồi mới chậm rãi nói ra nghi ngờ ở trong lòng: “Bác Hải, có
phải anh chọc tới người nào hay không?” Anh ngẩn ra rồi chợt cười nói: “Thương
trường như chiến trường, nếu muốn đặt chân ở trên xã hội, đắc tội với người ta
hẳn là không thể tránh được, yên tâm đi, chuyện như vậy anh sẽ xử lý, anh bảo đảm
những nguy hiểm như vậy, về sau cũng sẽ không xảy ra nữa, tin tưởng anh.” Anh
cúi đầu in một cái hôn ở trên đỉnh đầu của cô.
“Em tin tưởng anh.” Cô ôm chặt lấy anh và nói: “Oan gia nên
cởi không nên buộc, nếu có thể hoà giải, thì hãy sắp xếp hài hoà đi!” “Ừ.” Anh
lạnh lùng đáp ứng, con ngươi ác độc lại tỏa sáng, thù hận lâu nay, nhất định là
đến chết không rời.
Vỗ nhẹ nhẹ lưng của cô, anh nói: “Mới vừa rồi anh từ trên đường
chạy tới đây, ông lão gọi điện thoại cho anh, bảo em và con trai dọn qua chỗ ông
ấy ở.” “À?” Vô Song kinh ngạc đến há hốc mồm cứng lưỡi, cô còn chưa có xuất giá
thì đã đến nhà cha chồng ở, hơn nữa còn mang theo một con riêng đến, ách ~
không tốt lắm đâu! “Anh nghĩ ở chỗ đó cũng tốt, lúc anh không có ở bên cạnh em,
thì cũng có người chăm sóc cho em.” Hiện tại chỗ an toàn nhất hẳn là biệt thự
nhà họ Đông của bọn họ.
“Bác Hải, không tốt lắm đâu.” Vô Song bối rối nhìn anh,
không danh không phận mà vào ở thì người khác sẽ nhìn cô thế nào.
“Sớm muộn gì em cũng sẽ là con dâu của nhà họ Đông, ở nhà họ
Đông thì có sao đâu, anh đáp ứng em, chờ anh xử lý công việc trong tay xong,
thì chúng ta lập tức đám cứơi.” “Được đó ạ.
.
.
Con muốn làm hoa đồng.” Lời này là cậu bé thích nghe nhất,
nên cậu bé hưng phấn mà xen vào nói.
“Em làm phù rể.” Chúc Kỳ cũng tham gia náo nhiệt.
“Đừng á, cậu mà làm phù rể thì sẽ không có ai nguyện ý làm
dâu phụ đâu.” Cậu bé không cho phép, hình tượng của cậu quá thô tục, sẽ dọa dâu
phụ chạy.
“Chết tiệt, cậu mà làm phù rể, thì sẽ không biết có bao
nhiêu mỹ nữ tranh giành làm dâu phụ đó, không tin, hãy đợi đấy!” Chúc Kỳ rắm
thúi mà hừ một tiếng.
Cậu bé lạnh run, “Đừng á, cậu ~~ cậu sẽ làm ảnh hưởng cảnh đẹp
của cả hôn lễ.” Thấy hai người bọn họ đùa giỡn, Vô Song không nhịn được cười rồi
“Xì” một tiếng, gương mặt ửng hồng, nhìn về phía ánh mắt sâu thẳm của Đông Bác
Hải, gật đầu một cái rồi ngả vào trong ngực của anh.
“Chúc tiểu thư, phiền ngài đến phòng phụ khoa để khám thai.”
Một cô y tá đi vào phòng bệnh nói với Vô Song, Vô Song ngồi thẳng người, nhìn
cô ấy rồi nhíu mày một cái, không phải sáng sớm đã kiểm tra rồi sao, sao còn phải
kiểm tra nữa.
Tuy có nghi vấn nhưng cô vẫn đứng lên, Đông Bác Hải nói: “Muốn
anh đi cùng em không?” (Đi đi anh ơi, anh không đi là hối hận đó) “Không cần, lập
tức xong thôi.” Cô cười nhẹ, rồi xoay người đi theo cô y tá.
“Cha, ra ngoài với con một chút.” Cậu bé nhảy xuống giường,
nắm bàn tay to của anh ra khỏi phòng bệnh, đi tới cuối hành lang, rồi cậu dừng
bước chân lại, “Cha, cha có phiền toái sao?” “Thế nào, con muốn giúp cha giải
quyết?” Đông Bác Hải nhíu mày cười một tiếng, sờ sờ đầu của con, trêu chọc.
“Nếu như cha cần con, thì cứ mở miệng.” Khuôn mặt nhỏ nhắn
nghiêm trang lạnh lùng.
“Con trai, con mạnh như thế.” Đông Bác Hải nhíu nhíu mày,
đôi tay cầm gương mặt của con, “Làm cho cha con có áp lực lớn đó.” “Cha, cha
cũng không tệ nha!” Như nhau thôi.
Anh cười “Ha ha”, dãn lông mi ra, “Thay cha chăm sóc mẹ tốt
là được.” Đột nhiên, điện thoại của anh vang lên tiếng tin nhắn, anh lấy điện
thoại ra mở ra vừa nhìn vào, thì khuôn mặt đẹp trai trong nháy mắt thất sắc ——