Sao anh lại tới đây?” Vô Song cũng rất ngoài ý muốn, không
phải là anh có chuyện vội phải đi sao.
Đông Bác Hải cười nhạt, đuôi mắt quét mắt bốn phía một chút,
vừa đúng lúc nhìn thấy Chúc Kỳ bao bọc như xác ướp không hề chớp mắt mà theo
dõi anh và nhìn Vô Song, điều này làm cho anh cảm thấy rất không thoải mái, nên
thu lại nụ cười, mi tâm của anh nhăn lại, và bàn tay chuyển qua mặt của cô, giọng
nói hơi lạnh: “Anh tới đón em và con trai về nhà .” Vô Song sửng sốt một chút,
bọn họ vừa mới ăn 诶,
mà cô cũng chưa ăn no.
“Cha, mọi người vừa mới động đũa cũng còn chưa ăn cơm nữa.”
Cậu bé không thuận theo rồi, làm thế nào thì cũng phải cơm nước xong mới đi chứ.
“Tam thiếu gia, ngài ăn cơm chưa, chưa ăn thì ngồi xuống
cùng nhau ăn đi!” Uông Dương ở bên cạnh, đứng dậy cười nói lấy lòng, lại bị mắt
lạnh của Đông Bác Hải làm cho đứng yên, anh ta lúng túng ngồi xuống, các thầy
cô ở chỗ này thấy thế cũng không khỏi hít một hơi thở lạnh thật sâu, không khí
trong lúc nhất thời lạnh lẽo.
“Con trai, chưa ăn no thì chúng ta về nhà ăn.” Anh đưa tay
ôm con trai ở dưới cái ghế, dịu dàng cười nói.
Cậu bé bĩu môi với anh, hiển nhiên đối với cách làm này của
anh không hài lòng, cậu nhìn về phía mẹ, chỉ thấy sắc mặt của mẹ cũng không được
tốt.
“Bác Hải.
.
.” Cô kéo tay của anh, ánh mắt nhấp nháy và có chứa cầu xin,
“Ở lại ăn một bữa cơm đi!” “Anh đã ăn rồi.” Anh cười nhạt, vẻ mặt không biến sắc
lại hết sức uy nghiêm.
“Vậy anh để cho em và con trai ăn cơm xong đã, nếu không thì
quá thất lễ rồi.” Vô Song nhỏ giọng nói, nhưng Đông Bác Hải không những không
thèm nể mặt mũi, mà còn hơi nâng cao âm lượng: “Cái này thì có cái gì mà ăn, về
nhà anh chuẩn bị cho em.” Lời này vừa nói ra, toàn bộ lại một trận lạnh quất tới.
.
.
.
.
.
Uông Dương nhẹ nhàng chạm đến một cánh tay của Chúc Kỳ, anh ấy
không có coi là quan trọng, vẫn cúi đầu ăn cơm của mình, người anh rể này đúng
là bá đạo đáng ghét một chút, nhưng nhìn ra được là anh thật lòng che chở cho
chị, đối với chị là thật tâm, cho nên anh miễn cưỡng tha thứ vô lễ của anh ấy.
“Không cần, anh đi đi!” Bình thường anh bá đạo vô lễ còn
chưa tính, hôm nay anh lại ở tiệc sinh nhật thầy giáo người ta, mà trong mắt
không có người, Vô Song thật sự rất tức giận.
“Em kêu anh đi?” Trong nháy mắt, Đông Bác Hải liền thay đổi
cả mặt, nguyên khuôn mặt tuấn tú đen giống như khối than, ánh mắt sắc bén giống
như tên, khó có thể tin cô lại giúp người ngoài bảo anh đi.
.
.
.
.
.
(ai biểu anh quá đáng chi, sinh nhật em trai người ta mừ) Vô
Song không có đáp ứng, mà xoay người cầm đũa lên, bới hai miếng cơm.
“Ai.” Cậu bé thở dài một hơi, tán thưởng mẹ đồng thời cũng mặc
niệm cho cha.
Anh nắm chặt thành nắm đấm, thể diện mất sạch làm trong lòng
có thể tưởng tượng có bao nhiêu khó chịu, anh nghiến răng tức giận bước đi ——
“Cha.” “Để cho anh ta đi.” Vô Song quay đầu nhìn con trai rồi thản nhiên nói:
“Con trai ăn cơm!” “Dạ” Cậu nhóc gật đầu một cái, rồi ngồi trở lại ghế lần nữa.
Các thầy cô khác cũng len lén liếc Vô Song, không nhìn ra,
bên ngoài cô ấy dịu dàng nhưng lại có kiên quyết như vậy, thần tượng a! “Chị cậu
rất có cá tính.” Uông Dương không nhịn được mà khen ngợi.
Chúc Kỳ mấp máy khóe môi, hai mắt nhìn Vô Song, chị mạnh mẽ
hơn so với trước kia! “Tiểu Kỳ, sinh nhật vui vẻ!” Thầy toán đứng lên, dùng sức
mà lắc lư sâm banh mấy cái, lúc mở ra thì bọt nước văng khắp nơi, trong lúc nhất
thời một tiếng ầm vang lên, vốn là trong cảnh trầm mặc giờ lại náo nhiệt lên.
“Con cũng muốn một ly.” Thấy thầy tự rót rượu cho mọi người,
nên cậu nhóc cũng đưa cái ly lên, cười hì hì đòi một ly.
Vô Song liếc mắt nhìn con trai, vốn định ngăn cản con uống
rượu bởi vì con còn quá nhỏ, nhưng thấy con vui vẻ như vậy, cô lại không đành
lòng làm con mất hứng, hãy để cho con uống một ly đi! Bởi vì Vô Song là phụ nữ
có thai, thầy toán liền không rót rượu cho cô, Uông Dương rót cho cô một ly sữa
đậu, mọi người đứng dậy, và giơ ly rượu lên chúc mừng ông thầy bảnh bao —— “Tiểu
Kỳ, chúc cậu càng lớn càng đẹp trai, mỹ nữ nhiều hơn, ha ha.” “Thầy Tiểu Kỳ,
chúc tâm tư của anh được thành, Vạn Sự Như Ý.” “Thầy bảnh bao, chúc thầy lẳng
lơ đại đại truyền, hì hì.
.
.
.
.
.” “Ha ha ha.
.
.
.
.
.” Cậu nhóc thật đúng là bất minh tắc dĩ nhất minh kinh nhân
(không lên tiếng thì thôi, mà lên tiếng thì kinh người), tích cực đẩy không khí
tới cao triều! Mọi người nâng ly cùng uống, sau khi một ly rượu lớn uống xuống
bụng, cậu nhóc cảm thấy mùi vị rượu sâm banh cũng không tệ lắm, lại tự rót cho
mình một ly, ừng ực ừng ực uống vào bụng, đợi Vô Song ngồi xuống chú ý đến cậu,
thì mặt của cậu ấy đã hun đỏ rồi.
“Mẹ, đầu con thật choáng váng nha.” Cồn rượu tạo nên tác dụng,
cậu nhóc cảm giác trước mắt một mảnh rối mắt, trời đất quay cuồng.
“Một ly đã say rồi hả ?” Tửu lượng của con trai cũng không
khỏi quá kém.
“Hô ~zZ” Cậu chóng mặt rồi gục xuống bàn, thở to ngủ.
“Ha ha.” Uông Dương vuốt vuốt đầu của cậu, “Nhóc con, tửu lượng
này cũng không tệ đâu.” Về sau không cho thằng nhóc uống nữa.
Uông Dương ngẩng đầu về phía Vô Song, ánh mắt từ từ tỏa sáng
có chứa một tia nóng rực, Vô Song theo bản năng tránh ánh mắt của anh ta, cúi đầu
bới ra cơm lên.
Cơm tối ăn gần hai giờ, các thầy giáo từng người một uống đến
choáng váng đầu óc cũng không phân rõ Đông Tây Nam Bắc, thầy toán chỉ sợ thiên
hạ không loạn coi như là thảm nhất, say đến nổi họ gì cũng không biết.
Chúc Kỳ và Uông Dương chỉ dính một ly rượu, cho nên không có
gì, thấy các thầy giáo cũng đã uống say, Uông Dương nói: “Tiểu Kỳ, cậu lái xe
đưa bọn họ trở về, tôi đưa Vô Song và tiểu QQ.” Chúc Kỳ gật đầu một cái và đi đến
nhà để xe.
Vô Song đứng dậy, từ chối khéo: “Không cần làm phiền thầy
Uông rồi, tôi và con trai mình thuê xe trở về là được rồi.” “Đã trễ thế này, một
mình cô l phụ nữ có thai lại còn mang theo một đứa bé say là không an toàn.”
Uông Dương cười cười, thuận tay bế cậu nhóc lên.
“Vậy cám ơn ngài.” Vô Song cảm kích cười cười với anh ta,
hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng.
Ngồi ở sau xe, cậu bé ôm eo của cô ngủ rất ngon, vừa mới bắt
đầu thì bên trong xe im lặng một chút, hai người cũng không có nói chuyện, một
lúc lâu, thì Uông Dương mới đánh vỡ im lặng, mở miệng dò hỏi: “Vô Song, cô và
Đông Tam thiếu gia biết đã lâu rồi!” “Ách.
.
.” Vô Song ngẩn ra, nhưng cũng không ngẩng đầu, “Cũng không
phải là quá lâu.” “Ừ?” Uông Dương nhíu mày, thông qua kiếng chiếu hậu nhìn cô một
cái, chỉ thấy mặt của cô ửng đỏ không giống như là nói láo.
Chỉ là câu này không phải quá lâu là có ý gì.
.
.
.
.
.
Chẳng lẽ Chúc Sử không phải là con trai ruột của Đông Bác Hải?
! “Thầy Uông, tôi muốn hỏi một chút, thầy Tiểu Kỳ họ gì?” Cái vấn đề này ở trên
bàn cơm cô đã muốn hỏi, nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp để mở miệng.
“.
.
.
.
.
.
Tiểu Kỳ họ Chu.” “Họ Chu.
.
.
.
.
.” Không phải họ Chúc, hiển nhiên là Vô Song có chút thất vọng.
“Thế nào, bộ dáng thầy Tiểu Kỳ rất giống như người cô quen
biết sao?” Anh ta liếc mắt nhìn biểu tình mất mác của Vô Song nên nói giỡn.
“Không phải, là do thầy ấy chăm sóc con tôi thời gian dài
như vậy, tôi thật xấu hổ ngay cả họ của thầy ấy cũng không biết, nên muốn hỏi một
chút thôi.” “À.” Kế tiếp lại im lặng nữa, Vô Song ngáp một cái, cô có chút mệt
mỏi muốn ngủ rồi.
“Mệt mỏi thì nằm ngủ đi, đến nơi tôi gọi cô.” “Ừ, cám ơn thầy,
thầy Uông.” Cô thật sự mệt mỏi, nên vừa dựa vào con trai đã rất nhanh ngủ mất.
Sau khi thấy cô ngủ, Uông Dương tháo xuống khuôn mặt tươi cười
ngụy trang, ánh mắt phản chiếu ở trong kiếng chiếu hậu từ từ lóe lên, tản ra thần
thái không đoán được.