Mở vòi nước ra, nước cứ như vậy mà rửa sạch thìa, hai mắt của
Vô Song vô hồn mà nhìn về phía trước, đang suy nghĩ có lẽ cô quá nhớ em trai và
mẹ, nên mới có thể nghe lầm thanh tuyến của em trai thành của thầy giáo, nếu
Chúc Kỳ thực sự ở bên cạnh cô, sao có thể không nhận cô, cô lắc đầu một cái, rồi
hít sâu một hơi, lấy tâm tình kích động xong tới ở trong lòng ép nó xuống, đóng
vòi nước lại rồi trở về bàn cơm.
Mặc dù cô biết rõ thầy bảnh bao không thể là Chúc Kỳ em trai
của cô, nhưng con người đều có bệnh đa nghi, vì xác định trăm phần trăm, Vô
Song quyết định muốn nghe thanh âm của anh ta một lần nữa, cô cầm ly rượu lên,
và chủ động kính một ly bia, “Thầy Tiểu Kỳ, ly rượu này là tôi cám ơn thầy mấy
ngày nay đã chăm sóc cho con tôi.” Cô cũng không biết họ của anh ta, nhưng nghe
các thầy cô khác gọi anh ta là Tiểu Kỳ, vậy cô cũng sẽ theo họ gọi như thế đi!
Chúc Kỳ lập tức cầm một ly rượu lên, ánh mắt né tránh nhìn cô, nhẹ nhàng đụng
ly với cô một cái, rồi bối rối uống rượu xuống bụng.
“Ai ai ai ai.
.
.
.
.
.
, Tiểu Kỳ sao cậu cũng không nói cái gì vậy?” Lại Thầy toán
chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Vô Song lúng túng giật mình, tay nắm chặt cái ly cứng ngắc dừng
lại ở trong không khí, có chút không xuống đài được.
Uông Dương lập tức tìm cho cô bậc thang xuống, lấy phương thức
nhạo báng đáp lại thầy toán đang quấy rối: “Lão Lương, không thấy Tiểu Kỳ là xấu
hổ đến mức nói không ra lời sao.” “Đúng, ha ha ha ha.
.
.
.
.
.” Hiểu ý, thầy toán cười lên ha hả, các thầy cô giáo khác ở
chỗ này cũng đều cho là đùa giỡn, nên cười nhẹ mấy cái.
Chúc Kỳ lại cúi đầu làm người ngoài cuộc, buồn bực cào vài
miệng cơm.
Không có thử thanh âm của Chúc Kỳ, Vô Song có chút thất vọng
không nói ra được, nhưng rượu đã kính đi rồi, nên không thể không uống, lúc cô
lấy ly rượu về đang muốn uống cho xong thì, Q Tử lên tiếng, “Mẹ, phụ nữ có thai
là không thể uống rượu.” “Ách, con trai mẹ chỉ uống một chút rượu thôi, không
quan trọng!” Cô thử thoả thuận với con trai.
Nhưng cậu nhóc không thèm nể mặt, “Không được, cha đã nói rồi,
phải nghiêm khắc cấm chỉ mẹ uống rượu, hút thuốc, hít thuốc phiện.” Lời này vừa
ra khỏi miệng, ánh mắt mọi người đồng loạt phóng tới, một nhóm người thật nhiều
chuyện —— Vô Song 囧 đỏ mặt, cảm giác có lửa đang đốt cháy mặt của mình vậy,
thật muốn đem cái miệng của thằng nhỏ này vá lên, nó nói những thứ lung tùng
này, vĩnh viễn cũng không chút dính dáng với cô có được hay không, nhưng mà cô
là một công dân tốt tuân thủ kỷ luật, nhiều lắm chỉ là dính chút ít rượu, chắc
không phạm pháp chứ! “Con trai, nói thật hay!” Đột nhiên ở cửa truyền đến một
giọng nói tràn đầy từ tính, tầm mắt mọi người lại dời đi lần nữa, chỉ thấy một
anh chàng phóng khoáng ngọc thụ lâm phong, sải bước chân đi tới , mọi người xuỵt
xuỵt.
.
.
.
.
.
“Tam thiếu gia!” Gương mặt của mấy thầy cô trong nháy mắt cứng
ngắc, lại gượng cười nhìn thẳng anh, ở trong lòng nói thầm: ôn thần này sao lại
tới đây.
Ở trong mắt phụ nữ tự nhận xinh đẹp, anh ta là thần tài.
Nhưng ở trong mắt người bình thường cùng với ngừơi đàn ông
nhan sắc bình thường, anh ta chính là ôn thần, nếu không chú ý mà đắc tội với
anh ta, vậy nấm mốc sẽ bắt đầu lớn! Chúc Kỳ chỉ là nhàn nhạt liếc anh ấy một
cái, rồi đem tầm mắt chuyển về phía Vô Song, hiện tại ánh mắt của cô cùng với
ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người Đông Bác Hải, anh có thể không cố kỵ
gì mà nhìn cô, chính anh nhìn thấy cũng có chút mê mẫn, chỉ cảm thấy nhìn chị
thế nào cũng đều không đủ.
.
.
.
.
.
“Cha.” Cậu bé hưng phấn gọi anh một tiếng.
Anh cười nhẹ với con trai, sau đó đi tới bên cạnh Vô Song,
anh đoạt lấy ly rượu từ trong tay cô, nhẹ nhàng ngửa đầu, và toàn bộ rượu đều
chảy vào bụng của anh, để ly rượu xuống, anh đưa tay vuốt đầu Vô Song, cưng chiều
cười một tiếng, “Con trai có kiến thức hơn so với người phụ nữ có thai như em.”