Uông Dương liếc mắt nhìn anh ấy chán chường, thở dài một
hơi, từ trong ví lấy ra một điếu thuốc đưa cho anh ấy, rồi lại đốt lửa cho anh ấy,
sương khói lượn lờ trong lúc này con ngươi của Chúc Kỳ chợt lóe chợt lóe, sáng
chói như sao.
“Chị cậu rất nhớ cậu.” Uông Dương cũng đốt một điếu thuốc,
cũng giống như anh ấy mà tựa lên trên tường, nghiêng đầu liếc nhìn anh ấy, chỉ
thấy tay của anh ấy run rẩy.
Bọn họ biết nhau gần ba năm, nhưng sự hiểu biết của anh đối
với anh ấy cũng như là một tờ giấy trắng, chưa từng nghe Chúc Kỳ nói qua chuyện
quá khứ của mình, nếu không phải hôm nay biết anh ấy có một người chị, anh còn
tưởng rằng anh ấy là cô nhi.
Anh ấy run rẩy hút xong thuốc, sau đó ném tàn thuốc xuống đất,
cúi đầu hung hăng đạp lên nó, vẫn đạp, vẫn đạp.
.
.
.
.
.
“Đã tắt rồi.” Uông Dương ở bên cạnh không nhìn nổi, đem anh ấy
nhấn lên trên cửa, ánh mắt nhấp nháy mà nhìn thẳng mặt của anh ấy, chỉ thấy
trên mặt anh ấy có hai vệt nước mắt mới xuất hiện, hiển nhiên anh ấy vừa mới
khóc.
“Tiểu Kỳ, tại sao cậu không dám gặp cô ấy, cô ấy thật sự rất
nhớ cậu, mới vừa rồi cô ấy nói với tôi về cậu mà mắt liền ứa ra nước mắt, chị cậu
quan tâm cậu như vậy, tôi nghĩ mặc kệ cậu phạm vào lỗi gì, cô ấy đều tha thứ
cho cậu.” “Nhưng mà tôi sẽ không tha thứ cho chính mình ——” Chúc Kỳ a lớn một
tiếng, hù dọa Uông Dương đến sững sờ sửng sốt, anh (CK) đẩy anh ta (UD) ra, ngồi
sụp xuống đất, không chút cố kỵ mà ở trước mặt anh ta rơi lệ, “Anh không phải
là tôi, sẽ không hiểu đựơc cảm thụ của tôi.” Anh ta cho rằng anh thật sự tuyệt
tình như vậy, tuyệt đối không nhớ chị gái sao, sai lầm rồi, anh rất nhớ rất nhớ
Vô Song, nhưng mà anh không có mặt mũi gặp chị, bây giờ anh đã không còn là bảnh
bao đơn thuần của chín năm trước nữa, anh là kẻ xấu xa bại hoại, tay đầy máu
tươi, tội ác tày trời, nếu chị biết nhất định sẽ không tha thứ cho anh, nhất định
sẽ không .
.
.
.
.
.
Cho nên, anh không có mặt mũi gặp chị! “Tiểu Kỳ.” Uông Dương
bị bộ dạng của anh ấy mà kinh hãi, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì để
an ủi anh ấy, chỉ có thể ngồi xổm người xuống đưa tay khoác lên trên bả vai của
anh ấy, yên lặng cùng với anh ấy.
“Cốc cốc cốc ——” Một trận tiếng gõ cửa truyền đến, sau đó
chính là giọng nói non nớt mềm ngọt của cậu bé, “Thầy bảnh bao, thầy Uông các
thầy ở bên trong làm gì, sao còn không ra ăn cơm.” “Lập tức ra liền.” Trả lời cậu
bé là thầy thể dục, Chúc Kỳ vội vàng lau khô nước mắt, lo lắng không biết làm
sao, làm sao bây giờ? Anh đi ra ngoài thì nhất định Vô Song sẽ nhận ra anh.
“Uông Dương tôi không muốn bị chị tôi nhận ra.” Anh sợ hãi
nhìn anh ta, hi vọng anh ta có thể nghĩ biện pháp giúp anh.
Yên lặng một chút, Uông Dương nặng nề mà mở miệng: “Cậu thật
không muốn gặp mặt cô ấy?” “Ừ.” Không phải là anh không muốn, mà là không có mặt
mũi.
“Tôi có thể giúp cậu, nhưng.
.
.
.
.
.” “Nhưng cái gì?” “Da thịt của cậu phải chịu đau một chút.”
“Không thành vấn đề.” Chúc Kỳ rất sảng khoái mà đáp ứng, Uông Dương lại âm thầm
thở dài một cái, đột nhiên thật tò mò giữa chị em bọn họ là có ngàn vạn sợi tơ
như thế nào, rõ ràng là rất nhớ nhau, mà lại không chịu gặp.
Nắm chặt quả đấm, Uông Dương đánh một quyền thật nặng lên nửa
bên mặt trái của Chúc Kỳ, hai dòng máu mũi cũng phún ra, anh ấy ngã sấp trên mặt
đất, chảy máu như điên, “Mẹ kiếp, anh đánh mặt.” “Không đánh mặt chẳng lẽ đánh
đòn?” Thấy máu mũi của anh ấy tuôn ra, Uông Dương đứng lên nói: “Cậu chờ đó,
tôi đi lấy túi băng gạc cho cậu.” “Mẹ nó!” Nhổ một búng máu, Chúc Kỳ chống tay,
lưng chống đỡ lên tường chậm rãi bò dậy, vừa lau máu mũi vừa nói lảm nhảm ở
trong lòng: cái tên này nhất định là đố kỵ dáng dấp của anh đẹp trai hơn anh
ta, nên mới lợi dụng việc công để báo tư thù, nếu không sao ra tay ác như vậy,
đánh cho hàm răng của anh cũng lung lay một cái.
“Con trai, sao các thầy giáo còn không ra?” Cậu bé mới vừa
ngồi lên bàn, thì Vô Song hỏi tới.
Cậu bé uống một ngụm thức uống xuống bụng, mới chậm rãi nói:
“Bọn họ nói lập tức ra liền.” “Bạn học Chúc Sử, con đói bụng thì ăn trước đi.”
Chủ nhiệm lớp cười ha hả nói, kể từ sau khi phát hiện cậu nhóc là một thiếu
niên xinh đẹp, thì cô thích cậu bé vô cùng, tên nhóc này đẹp trai làm cho lớp bọn
họ và cô có không ít mặt mũi.
“Cô giáo, con không đói bụng.” Nghe con trai nói như vậy, Vô
Song rất vui mừng mà sờ sờ đầu của con.
Chủ nhiệm lớp lại cùng với Vô Song nói chuyện mấy câu, sau
đó truyền đến giọng của Uông Dương, “Người sinh nhật tới đây.” Trong tiếng nói
chế nhạo rõ ràng thấy có chút hả hê.
Mọi người quay đầu nở nụ cười đầy mặt nhìn, chỉ thấy cả đầu
của thầy bảnh bao bao bọc giống như là một Xác Ướp, chỉ lộ ra hai con mắt linh
lợi, ánh mắt sáng trông suốt cùng với hai lỗ mũi, và miệng, trong đó một lỗ mũi
còn nhét đồ —— “Thầy Tiểu Kỳ, thầy làm sao vậy?” Tiếng của chủ nhiệm lớp.
“Đây là tạo hình mới của cậu à, rất khốc, ha ha ha.
.
.
.
.
.” Thầy toán.
“Thầy bảnh bao, mọi người đều là người hết mà, đừng xấu hổ
khi gặp người.” Giọng của cậu nhóc.
Chúc Kỳ liếc Uông Dương một cái, chỉ thấy anh ta nén cười
như con ba ba mặt đỏ, rõ ràng là anh ta cố ý! Xác thực, vốn là không cần bao bọc
nghiêm trọng như thế, nhưng anh ta vì bảo đảm đạt được mục đích, nên quấn thêm
mấy vòng, ách ~ được rồi là mấy chục vòng, kết quả hiệu quả chính là như vậy!
“Tôi giải thích với mọi ngừơi một chút, đây không phải là tạo hình mới của thầy
Tiểu Kỳ, là mới vừa rồi tôi so quả đấm với thầy Tiểu Kỳ, không cẩn thận làm cho
thầy ấy bị ngộ thương.” Anh ta lấy tư thái của ngừơi lãnh đạo đọc diễn văn giải
thích với mọi người, nhìn bộ dạng có chút hả hê kia, Chúc Kỳ thật muốn ở sau
lưng đạp anh ta một cước, hoặc là đánh một gậy cho anh ta ngất xỉu rồi lôi ra
cho chó ăn cũng được, thật đáng đánh đòn mà.
“Thầy Tiểu Kỳ, hôm nay là sinh nhật của thầy, thầy là lớn nhất,
vị trí này chúng tôi cố ý giữ cho thầy.” Thầy toán chỉ sợ thiên hạ không loạn
mà đứng dậy, xem Chúc Kỳ như người mù mà nâng lên vị trí phía trên, sau đó cúi
đầu bật cười khì khì.
Chúc Kỳ dùng sức lườm anh ta một cái rồi sau khi anh ta xoay
người, mà dùng sức hung hăng đạp anh ta một cước, anh ta đau đến muốn la nhưng
cắn tay nhịn xuống.
“Ha ha.” Uông Dương thấy thế thì cười to một tiếng, ngồi xuống
ở bên cạnh Chúc Kỳ, thầy toán lần này không cười được, khập khễnh trở về vị trí
của mình.
“Thầy bảnh bao, đây là đùi gà thầy thích ăn.” Cậu nhóc lấy một
cái đùi gà để vào trong chén của anh, hơn nữa cười hì hì với anh.
Đôi mắt đẫm ánh sao của Chúc Kỳ nhìn cậu nhóc, cảm động mà
nói câu: “Cám ơn.” “Đông ——” Tay cầm đũa của Vô Song run lên, không cẩn thận
đưa tay đụng thìa bên cạnh rơi xuống đất, cô lại không để ý, mà ánh mắt nhìn chằm
chằm vào Chúc Kỳ, giọng nói này vì sao giống em trai cô vậy.
Chúc Kỳ không dám nhìn thẳng vào mắt cô, anh cúi thấp đầu xuống,
và dùng chiếc đũa gắp lên đùi gà mà cậu nhóc gắp cho anh, bắt đầu chậm rãi ăn.
“Mẹ.” Cậu bé thấy mẹ nhìn chằm chằm vào thầy bảnh bao, thì đụng
tay của cô một cái, ý bảo cô, thất lễ, thất lễ.
“Vô Song tiểu thư, thìa của cô rớt, tôi đi đổi cho cô cái
khác.” Uông Dương lên tiếng, gọi suy nghĩ của cô về, cô chuyển ánh mắt qua nhìn
về phía anh ta bối rối nói: “Không cần, tự tôi làm là được rồi.” Ngồi xổm người
xuống, cô nhặt thìa rơi trên mặt đất lên, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Uông Dương nhỏ giọng nói ở bên tai Chúc Kỳ: “Đoán chừng là
cô ấy nghe ra giọng của cậu rồi, đừng nói nữa, hãy giao cho tôi.” Dừng lại động
tác ăn đùi gà, Chúc Kỳ cảm kích nhìn anh ta một cái, và gật đầu!