Hôm nay, nhà của ông thầy bảnh bao cực kỳ náo nhiệt, phòng
khách lớn chừng bàn tay đã bị các cô giáo trang hoàng thành ngôi nhà giáng
sinh, khắp nơi treo đầy bong bóng màu hồng, giấy màu, các thầy giáo thì sắm vai
nhân vật đầu bếp, ở trong phòng bếp đi ra đi vào bưng chén, cầm đũa, mang thức
ăn lên, bận rộn cực kỳ cao hứng —— “Ôi chao, Chúc Kỳ, người hầu nhỏ của anh, bạn
học Chúc Sử sao còn chưa tới?” Nói chuyện là cô giáo chủ nhiệm lớp của cậu
nhóc, cô đang phòng bếp giúp rửa rau.
“Đúng vậy, ngày thường cậu và bạn học Chúc Sử làm cho người
ta thấy giống như là đồng tính vậy, hôm nay sinh nhật cậu, ngày quan trọng như
vậy tại sao không gọi cậu bé tới, ha ha.” Chọc ghẹo anh chính là thầy giáo dạy
toán đeo mắt kiếng Giả Tư Văn.
“Đi, anh mới đồng tính đó.” Thầy bảnh bao lấy một cây hành
tây cắm vào lỗ mũi anh ta, cúi đầu tiếp tục cắt hành nói: “Hôm nay tôi không thấy
cậu ấy, cho nên không có nói với cậu ấy.” “Hiện tại gọi điện thoại bảo cậu bé tới
cũng không muộn a!” Trong lúc nói chuyện, thầy toán đã móc điện thoại ra, đưa
cho anh, “Nè.” “Không cần, đoán chừng vào lúc này thì cậu ấy đã ăn cơm tối xong
rồi!” Liếc mắt điện thoại một cái, ông thầy bảnh bao cũng không có dừng lại động
tác xắc thức ăn trong tay, trong giọng nói nhàn nhạt có mất mác không thể che
giấu, gọi điện thoại cũng vô ích.
“Thầy bảnh bao ——” Đột nhiên, giọng nói non nớt trẻ con vang
lên xen lẫn vui mừng, ông thầy bảnh bao quá mức kinh ngạc, chợt ngẩng đầu lên
xoay người qua chỗ khác nhìn, tay cầm dao nâng lên chém xuống cắt vào ngón tay.
“Tiểu QQ.” Anh vui mừng đến mức mắt cũng sáng lên, cười khúc
khích nhìn cậu bé.
“Thầy, con cũng mang mẹ đến đó!” Cậu bé xoay người nhìn Vô
Song ôm gấu lớn đi ở phía sau, sao còn chưa đi vào.
Cậu xoay người, nên cũng không có nhìn thấy sắc mặt của ông
thầy bảnh bao khi cậu nói lời kia ra, sau đó thì trở nên khiếp sợ, rất sợ, cả
con ngươi cũng khóa chặt, anh vẫn còn chưa có chuẩn bị.
.
.
.
.
.
“A.
.
.
thầy Tiểu Kỳ, tay của anh chảy máu.” Phát hiện tay anh bị
thương là chủ nhiệm lớp của Q Tử, cô ấy kinh hãi la lên một tiếng.
“Tiểu Kỳ, cậu như là nhìn thấy người yêu vậy, hưng phấn như
vậy sao, ha ha.” Thầy toán Giả Tư Văn nhìn tay của anh chảy máu mà trêu chọc.
Chúc Kỳ liếc anh ta một cái, nắm ngón tay bị thương, cúi đầu
bước nhanh ra khỏi phòng bếp —— “Mẹ, thầy ấy chính là thầy bảnh bao.” Anh đi
sát qua bên cạnh của cậu nhóc thì không ngờ bị cậu nhóc kéo vạt áo lại, cậu bé
cao hứng giới thiệu Vô Song đang ôm gấu lớn tiến vào.
Gấu ở trong tay quá lớn lại quá nặng, nên cô ôm có chút
không vững, nhấc tới một chút mới miễn cưỡng ôm lấy, Vô Song cảm giác mình có
chút 囧
quá mức lúng túng, giọng điệu của cô cũng có chút hơi run: “Chào thầy, tôi là mẹ
Chúc Sử, tôi tên là Chúc Vô Song, sinh nhật vui vẻ, đây là quà sinh nhật con
trai tôi tặng cho ngài.” Chúc Kỳ không có dũng khí ngẩng đầu nhìn cô, nhưng giọng
nói hơi run của cô lại làm cho vành mắt của anh hồng, anh không nói lời nào mà
từ trong tay cô ôm lấy gấu lớn, lúc này Vô Song mới có thể thở dốc, và trong
lòng ca thán: cuối cùng cũng đem phỏng tay này đưa ra ngoài rồi, hô ~ mệt quá.
Anh ôm lấy gấu lớn, rồi nhanh chóng xoay người trở về phòng,
và khép cửa lại —— Ách.
.
.
.
.
.
Vô Song hoàn toàn 囧 ngây người! Cậu ấy nhận lấy gấu lớn
mà không nói cái gì, là có ý gì? Rốt cuộc là hoan nghênh cô? Hay là không hoan
nghênh cô đây? .
.
.
.
.
.
“Mẹ, có phải thầy trúng tà rồi hay không hả ?” Cậu bé nháy mắt
to mấy cái, cũng cảm thấy thật kỳ quái, sao hôm nay thầy bảnh bao lãnh đạm như
vậy.
“.
.
.
.
.
.” Cô cũng muốn hỏi.
“Bạn học Chúc Sử, vị này chính là mẹ con à, xin chào, tôi là
thầy thể dục của bạn học Chúc Sử, tôi tên là Uông Dương.” Thầy thể dục đi tới,
ân cần giới thiệu mình, và vươn tay quan sát Vô Song cẩn thận một lúc, hôm nay
cô ấy xõa mái tóc, mặc váy màu trắng, có xinh đẹp thanh tân thoát tục, giống
như là hoa sen ra khỏi bùn, xinh đẹp mà không diêm dúa.
Bởi vì nguyên nhân mang thai, nên Đông Bác Hải bá đạo không
cho phép cô mặc quần jean nữa, nói là sẽ ảnh hưởng phát triển của thai nhi.
Shit! Rõ ràng là một người đàn ông ích kỷ.
“Xin chào, tôi tên là Chúc Vô Song.” Vô Song lễ phép bắt tay
với anh ta.
Thầy thể dục đó có trái tim nhỏ a, chực nhảy phù phù, phù
phù.
.
.
Khuôn mặt cũng gần như cười thúi, anh thật là không nghĩ đến
a, bộ dạng của mẹ Chúc Sử lại xinh đẹp như vậy, khó trách tên nhóc Chúc Kỳ kia.
.
.
.
.
.
Đợi chút, Chúc Kỳ, Chúc Vô Song.
.
.
.
.
.
“Cô cũng họ Chúc?” Lúc này anh mới chợt hiểu ra, hai người bọn
họ có một họ.
“Đúng vậy.” Sao thế, cái họ Chúc này không làm người ta
thích, nếu không sao anh ta kinh ngạc lớn như vậy.
“Ách.
.
.
.
.
.
Ha ha, cái họ này được, người trong tộc Chúc Anh Đài.” Thầy
thể dục cười khan ha ha hai tiếng, mới xoa dịu đựơc lúng túng giữa hai người.
Thấy Vô Song cười, anh ta lại cũng rất tùy ý mà cười giỡn tới:
“Dáng dấp Chúc tiểu thư xinh đẹp như vậy, nói vậy bác gái nhất định cũng là đại
mỹ nhân, lại chỉ sinh có mỗi một mình Chúc tiểu thư, thật đúng là đáng tiếc.”
“Tôi còn có một em trai.” “A, em trai tên gọi là gì? Sao không cùng đi với các
người?” “Em trai tôi tên Chúc Kỳ, cậu ấy.
.
.
cậu ấy đi đến thành phố khác, tôi cũng đang tìm cậu ấy.” Nỗi
đau trong lòng dâng lên, nụ cừơi của Vô Song liền dừng lại, khoảnh khắc nước mắt
trào ra hốc mắt.
“A.” Trong lòng thầy thể dục đã có khẳng định bảy tám phần,
anh ta chuyển mắt qua hướng cậu bé, “Bạn học Chúc Sử, lo lắng cái gì, mang mẹ
đi làm quen với các thầy cô khác đi!” “A.” Cậu bé bị anh ta nhắc nhở mới nhớ tới,
rồi nắm tay mẹ nói, “Mẹ, ở đây toàn là giáo viên của con, con giới thiệu cho mẹ
biết.” “Ừ, thầy Uông không quấy rầy thầy bận rộn.” Sau khi chào thầy thể dục,
cô được con trai dắt đi, mà thầy thể dục thu lại nụ cười, xoay người đi vào
gian phòng của Chúc Kỳ.
Anh ta đẩy cửa một cái, cửa đã bị khóa lại, và anh ta dùng sức
gõ một cái, “Mở cửa đi là tôi.” Không ai lên tiếng, cũng không có người mở cửa,
anh ta lại gõ xuống, uy hiếp: “Không cần dấu, tôi đã biết, nếu cậu không mở cửa
thì tôi kêu cô ấy đi vào.” “Rắc rắc” cửa mở ra, Chúc Kỳ một tay kéo anh ta vào
phòng, rồi sau đó lại khép cửa lại! “Cậu ở đây khóc?” Thấy nước mắt trên mặt
anh ấy vẫn còn chưa lau khô, Uông Dương hỏi.
“Tôi không có.” Anh ấy lại lau nữa, lên tiếng phủ nhận.
“Chúc Sử là cháu của cậu!” Con mắt của Chúc kỳ lóe sáng và
nhìn thẳng anh ta, có khiếp sợ còn có những nguyên nhân khác, anh ta (Uông
Dương) nhẹ nhàng kéo cổ tay áo mà anh (Chúc Kỳ) nắm anh ta, kéo môi cười nhạt:
“Mới vừa rồi tôi hỏi mẹ của Chúc Sử, cô ấy nói cho tôi biết cô ấy còn có một em
trai, cũng gọi là Chúc Kỳ, hơn nữa đã mất liên lạc, kết hợp với cậu cưng chìu
Chúc Sử, làm cho tôi không thể không phỏng đoán cậu chính là em trai của cô ấy,
không sai chứ!” Chúc Kỳ nhắm mắt lại, rồi thật sâu thở ra, phiền não mà cào cào
đuôi tóc.
“Tiểu Kỳ, tại sao cậu trốn chị cậu?” Uông Dương hỏi tới.
“Tôi không có mặt mũi gặp chị ấy.” Anh đau lòng mà hít mũi một
cái, đem nước mắt tràn mi bức cho trở về, lười biếng dựa lưng lên trên cửa,
vung tay lên, “Cho tôi một điếu thuốc.”