“Con trai, bây giờ chúng ta đi đón mẹ, sau đó muốn ăn cái
gì?” Đông Bác Hải cũng leo lên ngồi vào xe, đóng cửa xe rồi anh quay đầu nhẹ
nhàng cười một tiếng, sờ sờ đầu con trai.
Cậu nhóc trầm tư một chút, nâng đôi mắt sáng ngời lên ngắm
nhìn anh, “Cha, chúng ta có thể đi chơi hôm khác hay không?” “Tại sao phải hôm
khác, hôm nay không được sao?” Anh đã bảo người đặt bao toàn bộ nhà hàng, rạp
chiếu phim, khu vui chơi hết rồi.
“Hôm nay con có việc.” Suy nghĩ một chút, cậu bé vẫn cảm thấy
nên cùng dự sinh nhật với ông thầy bảnh bao, ba ngừơi nhà bọn họ mỗi ngày đều ở
chung một chỗ nên lúc nào cũng có thể đi chơi, mà sinh nhật của thầy thì một
năm chỉ có một lần, về tình về lý cậu cũng nên ở cùng với thầy.
“Con trai, có thể nói cho cha biết, con có chuyện gì không?”
Anh cười ý vị sâu xa, con ngươi sáng chói tản ra ánh sáng vô cùng tà ác.
Cậu bé xấu hổ đến mướt mồ hôi, ở trong lòng nói thầm anh: lẳng
lơ! Ai nha nha, cậu bắt đầu hoài nghi có phải mình đựơc cha sinh ra hay không,
đứa bé thuần khiết giống như cậu vậy, sao lại có người cha lẳng lơ như vậy chứ?
“Hôm nay là sinh nhật của thầy bảnh bao, thầy mời con.” “À.” Đông Bác Hải lãnh đạm
đáp một tiếng, lúc quay đầu xe lại thì cười một tiếng.
“Cha, cha cười cái gì, con nói thật đó.” Cậu bé cho rằng anh
không tin.
“Cha có nói không tin con sao?” Quay đầu qua liếc mắt nhìn về
phía con trai, cậu bé có tật giật mình rồi, khuôn mặt nhỏ bé hơi ửng hồng, cậu
cho rằng cha không tin, cho rằng cậu nói dối để đi gặp cô bé xinh đẹp mới vừa rồi.
“.
.
.
.
.
.
Không có” Giọng nói của cậu buồn bực mà đáp một câu, rồi
lúng túng xoay đầu hướng ra cửa sổ, nhấn xuống cửa sổ xe để thổi gió lạnh vào.
Chờ sau khi tất cả khôi phục bình thường, thì cậu quay đầu lại
hỏi: “Cha, chúng ta đang đi chỗ nào?” “Muốn đi tham dự tiệc của thầy giáo, mà
con lại đi hai tay trống không sao.” Anh lái xe chở con đi mua quà tặng.
“Cha, cha đồng ý con đến nhà thầy à?” Nhất thời hưng phấn,
nên cậu nhóc nhảy dựng lên nắm lấy cánh tay của anh, và vẻ mặt vui mừng.
“Ừ” Anh cười nhạo rồi nhẹ nhàng gật đầu.
“Oa, cha, con yêu cha!” Cậu bé quá hưng phấn mà ôm lấy cổ của
anh, ở trên mặt anh ‘ nhé ’ một cái, khóe môi của Đông Bác Hải cười cứng ngắc,
ánh mắt dần dần dâng lên một chút mát mẻ của mùa thu.
◇◆◇◆◇◆◇◆