Kỷ Dạ Bạch im lặng…
Ninh Hề Nhi cạn lời…
Mặt hai người đều đen như đít nồi.
Xin lỗi… Mấy đứa bé con vẫn còn đang đi nhà trẻ giờ đều hiểu biết nhiều như thế à?
Miêu Miêu thấy thế bèn kiêu ngạo ưỡn ngực: "Miêu Miêu đoán đúng rồi phải không? Chị ơi, Miêu Miêu muốn có em gái! Chị và anh có thể sinh một đứa em gái cho em không?"
Ninh Hề Nhi hoàn toàn đứng hình.
Kỷ Dạ Bạch ho khan một tiếng, "Miêu Miêu, đừng nghịch nữa."
"Miêu Miêu đâu có nghịch!" Cô bé còn không phục, bĩu môi nói, "Nếu anh chị không sinh em gái cho Miêu Miêu thì sinh em trai cũng được, Miêu Miêu cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận… Nhưng phải có người chơi búp bê Barbie và xem Tiểu Ma Vương với Miêu Miêu…"
Ninh Hề Nhi lau mồ hôi trên trán, "Miêu Miêu à, sinh em bé là chuyện mà chỉ có vợ chồng mới làm được. Chị và anh Đại Bạch không phải vợ chồng! Thế nên không thể sinh em trai, em gái cho em được đâu…."
Nghe xong, Kỷ Dạ Bạch liền liếc nhìn cô một cái đầy ẩn ý.
Miêu Miêu thất vọng tràn trề, "Tại sao lại như thế?"
"Bởi vì chị không phải vợ của anh Đại Bạch, vì thế không sinh được đâu." Ninh Hề Nhi giải thích một cách gian khổ.
"Thế… có thể bảo anh sinh được mà!" Đôi mắt Miêu Miêu sáng rỡ, đôi tay đôi chân nhỏ nhắn của bé vụng về trèo lên giường, rồi bổ nhào vào lòng Kỷ Dạ Bạch, "Anh ơi, em muốn có em gái!"
Phì!
Ninh Hề Nhi không khỏi bật cười.
Mặt Kỷ Dạ Bạch đen như đít nồi, hắn vỗ nhẹ cái mông nhỏ của Miêu Miêu, sau đó mở miệng nói, "Đi ngủ nhanh đi, không là anh phạt em một tuần không được ăn kẹo đó."
Vừa nghe thấy không được ăn kẹo, Miêu Miêu lập tức rụt người vào trong chăn, mắt ngoan ngoãn nhắm lại, "Miêu Miêu ngủ rồi này!"
"Miêu Miêu ngoan nhất, chị ngủ với em nhé!" Ninh Hề Nhi ôm lấy bé con cùng nằm xuống ngủ, cô còn lè lưỡi với Kỷ Dạ Bạch, miệng nói, "Ngủ ngon."
Giờ đến lượt Kỷ Dạ Bạch bực bội rồi.
Có Miêu Miêu làm kỳ đà ở đây, hắn không thể làm gì với Ninh Hề Nhi cả, Kỷ Dạ Bạch day day trán rồi xuống giường, "Ngủ ngon."
Tiện tay đóng cửa phòng Ninh Hề Nhi lại, cuối cùng Kỷ Dạ Bạch cũng phải trở về phòng của mình.
Đêm nay, Kỷ Dạ Bạch mơ một giấc mộng kỳ lạ…
Trong mơ, cô bé Ninh Hề Nhi còn nhỏ xíu đang làm nũng với hắn, "Anh Đại Bạch, lớn lên em muốn làm cô dâu của anh!"
Hắn lạnh lùng khinh thường bĩu môi, "Thôi đi, ở nhà trẻ có nhiều đứa theo đuổi anh lắm, còn em à, để anh suy nghĩ lại đã."
Ninh Hề Nhi òa lên khóc lớn.
Thời gian lại quay về thời tiểu học…
Ninh Hề Nhi buộc tóc đuôi ngựa hai bên, cổ thắt khăn quàng đỏ, cô đang ngốc nghếch nắm lấy tay Kỷ Dạ Bạch để qua đường, "Anh đi chậm một chút đi! Em, em không theo kịp anh!"
"Đồ chân ngắn!" Kỷ Dạ Bạch tỏ vẻ chán ghét, "Lớn mau rồi cao lên đi, nếu không anh sẽ không lấy nhóc đâu!"
"Ưm…" Ninh Hề Nhi sụt sịt ra chiều đáng thương, "Em sẽ cố gắng mà!"
Thời trung học cơ sở…
Bọn họ học hai trường cấp II khác nhau.
Sau một đợt ngã bệnh, Ninh Hề Nhi uống rất nhiều loại thuốc trên trời dưới đất, trong thuốc có chứa chất kích thích khiến người cô phù lên, mập ra, cô lại không biết trang điểm, bề ngoài trông như một con vịt xấu xí.
Ninh Hề Nhi luôn hò hét muốn giảm cân, nhưng Kỷ Dạ Bạch sợ cô ăn uống kiêng khem không đủ chất dinh dưỡng nên cứ đi theo sau cô, lấy món ăn ngon ra dụ dỗ Ninh Hề Nhi. Thế là Ninh Hề Nhi không thể giảm cân nổi nữa.
Mãi cho đến khi…
Cung Tu xuất hiện.
Cô mới bắt đầu thay đổi.
Lúc đầu cũng không quá rõ ràng, nhưng đến mùa xuân năm lớp 9, khi ấy hoa anh đào nở rộ cả thành phố, cô mặc chiếc váy đồng phục của trường với mái tóc đen nhánh như dòng suối, khuôn mặt sáng sủa bắt mắt, dù là bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp cũng không thể sánh bằng một góc của cô.
Cô băng qua đường, chạy về phía hắn với nụ cười rực rỡ như hoa nở, "Kỷ Dạ Bạch!"
Ầm!
Kỷ Dạ Bạch lập tức ngồi bật dậy từ trên giường, tay giữ chặt ngực trái với trái tim đang điên cuồng đập loạn bên trong, lông mày nhíu chặt.