Bành Sa Sa bị đánh đến mức nổ đom đóm mắt, đau tới mức chỉ biết ôm mặt, vừa nghe thấy lời của Mộc Y Tinh, cô ta cũng trợn mắt sững sờ!
Không… không phải cô ta làm!
Tại sao lại đổ hết lên người cô ta?
"Chị Y Tinh, chị tính đổ hết trách nhiệm cho em sao! Rõ ràng chuyện này là chị…" Lời còn chưa dứt, một nam sinh cao to đã đi tới bịt miệng Sa Sa, sau đó lôi cô ta ra khỏi nhà hàng.
Mộc Y Tinh tao nhã vuốt tóc, áy náy mở miệng, "Hề Nhi, cậu cũng thấy rồi đó, chuyện này là hiểu lầm thôi…"
Ninh Hề Nhi thản nhiên cười, "Không có gì, Y Tinh, Du Nhiên là bạn thân của tôi, sau này còn phải nhờ cô quan tâm giúp đỡ cậu ấy."
"Ôi chao, sao cậu lại nói như thế, hai chị em chúng ta thân với nhau như vậy mà!" Mộc Y Tinh cười giả lả, tay khoác lấy cánh tay của Ninh Hề Nhi.
Ninh Hề Nhi lặng lẽ rút tay ra, không muốn thân thiết với Mộc Y Tinh.
Thế nhưng… chuyện này không thể cứ thế là xong xuôi.
Cô chớp chớp mắt lên tiếng, "Nếu chuyện này là do Sa Sa bắt nạt Du Nhiên thì tiền ăn…."
"Tất nhiên là Sa Sa trả rồi!" Mộc Y Tinh nói như chém đinh chặt sắt.
"Thế tôi cũng không khách sáo với Sa Sa nữa." Ninh Hề Nhi lại cất tấm thẻ vào như không có chuyện gì xảy ra, "Tôi đưa Du Nhiên đi trước nhé, tạm biệt."
"Tạm biệt, có rảnh cùng đi dạo phố nhé." Mộc Y Tinh cười rạng rỡ như hoa nở, Ninh Hề Nhi chỉ hơi nhếch mép, không đồng ý, cũng không từ chối.
Hai người vừa đi, mấy người còn lại bắt đầu sỉ vả.
"Chị Y Tinh, con Ninh Hề Nhi này quá đáng lắm rồi đấy!"
"Còn nói gì mà không khách sáo! Ra vẻ sang chảnh hào phóng lắm à, có giỏi sao không trả tiền luôn đi!"
Mộc Y Tinh lạnh lùng nói, "Im miệng hết cho tôi!"
Đám người hậm hực ngậm miệng không nói nữa.
Sắc mặt Mộc Y Tinh tối sầm, Ninh Hề Nhi, mày đợi đó cho tao!
…
"Hề Hề, cám ơn cậu nhiều lắm, nếu không có cậu tớ thật sự không biết nên làm thế nào." Vừa ra khỏi nhà hàng, Thành Du Nhiên liền ôm lấy Ninh Hề Nhi, ấm ức khóc.
"Được rồi được rồi, đừng khóc nữa." Ninh Hề Nhi xoa đầu cô ấy, miệng nói lời an ủi, "Thật ra cậu nên gọi điện cho Kiều Kiều, bảo Kiều Kiều tới đánh cho chúng một trận nhớ đời."
Thành Du Nhiên bật cười một tiếng, "Đúng nhỉ, sao tớ lại không nghĩ ra cơ chứ…" Sau đó cô ấy lại lau nước mắt.
Thật may mắn, cô ấy có người bạn tốt như Ninh Hề Nhi.
Ninh Hề Nhi bất đắc dĩ khuyên, "Tớ dỗ cậu chứ không muốn làm cậu khóc đâu. Như thế này đi, tớ và cậu đi tới tiệm bán truyện tranh mà cậu thích nhất nhé! Được không nào?"
"Ừm!"
Hai người đi tới một tiệm bán truyện tranh 24/24, sau đó chọn đồ ăn và phòng, rồi nằm trên sô pha mềm mại xem truyện, vừa cười ríu rít với nhau, hầu như không cảm thấy thời gian trôi qua…
Đồng hồ chỉ mười giờ đúng.
Tại nhà họ Kỷ...
Kỷ Dạ Bạch ngồi trên sô pha, mặt đen như đít nồi.
Buổi diễn nhạc chỉ kéo dài trong một tiếng là đã kết thúc rồi, nhưng sao giờ Ninh Hề Nhi còn chưa về nhà…
Muộn thế này rồi, cô ấy và Cung Tu sẽ đi đâu cơ chứ…
Chết tiệt.
Chuông điện thoại bỗng reo lên, cậu lập tức bắt máy, một giọng nói cợt nhả vang lên từ đầu bên kia, thì ra là Tiêu Hi Thần gọi tới, "Anh Kỷ, quán bar Thức, anh đến không nào?"
Một chữ không định vuột khỏi miệng, nhưng rồi….
"Chờ tôi."