Thu ngân lập tức hớn hở ra mặt, lấy toàn bộ các màu cho cô, đầy ắp một túi giấy lớn.
Ninh Hề Nhi kinh hãi: "Không cần mua nhiều vậy đâu!" Quá lãng phí!
"Mua về nhà, cậu thử dần dần." Khẩu khí Kỷ Dạ Bạch đầy vẻ chê bôi: "Anh đây không có thời gian đi dạo phố cùng cậu."
"Ừ..."
"Cô à, bạn trai cô đối tốt với cô thật đấy." Thu ngân hâm mộ nói.
Nghe vậy, hai người đều ngẩn ra.
Ninh Hề Nhi lúng túng ho khan một tiếng: "Bọn em không phải người yêu."
Nghe được lời này của cô, Kỷ Dạ Bạch vốn đang định xách túi liền khựng lại, hắn trợn mắt nhìn Ninh Hề Nhi một cái: "Tự xách đi!"
Hắn nhét tay vào túi quần, nghênh ngang bất cần đời.
Ninh Hề Nhi lải nhải: "Chẳng có tí ga lăng nào."
Mất công ban nãy còn cảm thấy cái tên này không tệ lắm, không ngờ hắn vẫn tồi tệ như thường lệ!
Tức giận cầm túi xách lên, tầm mắt lơ đãng bắt gặp một cửa hàng bán khăn quàng, Ninh Hề Nhi thoắt cái liền chạy vọt vào.
"Tôi muốn chiếc khăn quàng kia, làm phiền gói lại giúp tôi một chút!"
Kỷ Dạ Bạch đứng phía xa không nghe rõ cô nói gì với người bán hàng, chỉ loáng thoáng thấy lời người bán hàng lọt vào tai: "Ồ ồ, người nào nhận được món quà tận tâm chu đáo thế này, nhất định sẽ rất vui vẻ!"
Quà...
Kỷ Dạ Bạch ngó qua, liếc thấy một chiếc khăn kẻ sọc xanh xám.
Đến lúc cô tặng hắn, hắn sẽ xem xét cho cô chút mặt mũi, ráng quàng vài vòng cho xem, >¬¬¬_< hừ hừ...
Ninh Hề Nhi không biết hắn miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo, cô xách hai cái túi bước ra khỏi cửa hàng, cười tít mắt.
Quà sinh nhật cho tên ngố vờ cao ngạo đã giải quyết xong... Cũng được phết!
"Đi thôi, chúng ta về nhà đi."
"Chờ chút, tôi nhận cuộc gọi này đã." Kỷ Dạ Bạch cầm điện thoại đang rung chuông báo, đi sang khu cầu thang bên cạnh để nghe.
Ninh Hề Nhi đá mũi chân, buồn chán vô vị đứng chờ hắn.
"Ấy chà, không phải là Ninh Hề Nhi đó à?" Một giọng nữ the thé cất lên, đi kèm với mùi nước hoa hàng nhái nồng nặc.
Ninh Hề Nhi nhíu mày, chỉ thấy một cô gái trang điểm cực đậm, đi tất kèm giày cao gót tầm 8 phân bước tới chỗ cô.
Cô ta đứng lại, lẳng lơ ưỡn ẹo vén lọn tóc uốn xoăn lên: "Cảm nhận khi bị đuổi học thế nào? Đứng ra đòi công bằng cho người khác à, giờ chẳng phải là đã gặp báo ứng rồi ư..."
Ninh Hề Nhi giả bộ không nghe thấy gì, cô lười phản ứng lại.
Cô nàng này tên Diệp Kiều Kiều, là một trong những đứa con gái hư hỏng nổi tiếng trường cấp III Số 47, đã từng làm bạn gái của anh Long, bình thường không để ai vào mắt, chẳng coi ai ra gì, luôn bắt nạt các bạn khác trong trường.
Nhất là, cô ả luôn ngứa mắt với Ninh Hề Nhi.
Thấy Ninh Hề Nhi không để ý tới mình, cơn giận bốc lên tận đầu, đặc biệt sau khi thấy đồng phục học sinh màu đen cực đẹp mà Ninh Hề Nhi đang mặc trên người, cô ả lại càng ghen tị.
Thứ giẻ rách này có thể vào học ở Mộc Anh?
"Chẳng biết thó được quần áo từ đâu thế, với gia cảnh của cô mà đi học ở Mộc Anh, có quỷ mới tin!" Diệp Kiều Kiều không thèm tin.
"Cô thấy gì thì chính là thế đấy!" Ninh Hề Nhi đáp trả một cách lãnh đạm.
Trọng điểm là: Cô trông người khác ra ăn cắp, vậy cô mới là đồ ăn cắp!
Diệp Kiều Kiều nghẹn cứng họng, không thốt nên lời, sự căm phẫn hằn đậm nơi đáy mắt.
"Không phải ăn cắp ăn trộm? Vậy tại sao cô có được son ZC phiên bản giới hạn? Tám trăm Tệ một thỏi, nhìn trong túi cô có chừng mười mấy thỏi, cô mua được chắc?" Diệp Kiều Kiều cao giọng, thu hút không ít người xung quanh xúm lại nhìn.
Thấy vậy, Diệp Kiều Kiều đảo mắt một vòng, cô ả nảy sinh ác ý, được đà la ầm lên: "Mau tới bắt bồ nhí này! Con nhỏ này còn non choẹt mới học cấp III, học hành chẳng ra gì, được đại gia lớn bao nuôi đây này!"
Người hóng biến không ngại lớn chuyện, tức khắc có người vây quanh, thậm chí còn lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh!